Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 78
Trong tiểu lâu nhà họ Trần, cuối tuần Trần Ngư hiếm khi không ra ngoài, đang ngồi trong phòng bực bội nhắn tin trên mạng cho lão đầu.
Ta muốn sửa đường: tại sao không nghe điện thoại của ta, đừng nói với ta là hết pin, ta sẽ không tin đâu.
Lúc nãy khi Trần Ngư gọi điện thoại tới, hệ thống cứ báo là đối phương đang trong trạng thái tắt máy.
Ta muốn sửa đường: cao cấp phòng ngự phù chỉ còn lại một tấm, nếu dùng hết rồi, lỡ ta gặp nguy hiểm nữa thì làm sao bây giờ? Ta biết tìm ngươi thế nào đây a a!
Ta muốn sửa đường: rốt cuộc ta có phải do ngươi tự tay nuôi lớn không vậy, ta gặp nguy hiểm mà ngươi cũng không thèm xác nhận một chút xem ta có thật sự không sao không.
Ta muốn sửa đường: ta còn có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi ngươi đây, trên mạng nói không rõ ràng được, ngươi trả lời điện thoại cho ta đi, nghe không.
Ta muốn sửa đường: nhớ kỹ trả lời điện thoại, nếu không lần sau để ta nhìn thấy ngươi, ta nhổ sạch ria mép của ngươi.
Leng keng!
Trần Ngư đang khí thế hừng hực nhắn tin cho lão đầu thì lúc này Wechat bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
Tam ca: có muốn đi leo Trường Thành cùng không.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngô Lão: để ngươi hôn xong cương thi rồi mới để ngươi tìm được ta, đây không phải tự tìm mắng sao?
Chương 38: Tính là hẹn hò sao?
Trần Mẫu bưng đĩa hoa quả vừa cắt gọn, đang định mang lên lầu cho con gái ăn thì đã thấy Trần Ngư vội vội vàng vàng chạy từ trên lầu xuống.
“Thi Thi, ngươi muốn ra cửa?” Trần Mẫu kinh ngạc nói.
“Vâng.” Trần Ngư đứng vững lại, mặt mày vui vẻ nói, “Mẹ, ta muốn đi leo Trường Thành, nên hôm nay có thể sẽ về muộn một chút.”
“Hẹn với bạn học đi leo Trường Thành à?” Trần Mẫu hỏi.
“À, vâng.” Trần Ngư trả lời mơ hồ rồi gật đầu.
“Vậy ngươi mặc thêm cái áo khoác đi, trên núi gió lạnh đấy.” Đế đô vừa vào tháng mười hai, nhiệt độ không khí liền sẽ từ từ giảm xuống, thời tiết ở đây không giống phương nam, lúc có nắng cũng không ấm lên nhiều đâu.
Trần Ngư đành phải chạy lại lên lầu, khoác thêm một chiếc áo khoác bóng chày rộng rãi rồi mới ra ngoài.
Trần Ngư chạy chậm một mạch ra cổng chính, lại rẽ phải ở một khúc quanh mới thấy rõ hai chiếc xe con màu đen đang đậu ven đường, bên cạnh chiếc xe thứ nhất là Điền Phi đang đứng với vẻ mặt tươi cười.
“Trợ lý Điền.” Trần Ngư vui vẻ chào.
Điền Phi đợi Trần Ngư chạy đến gần, mới mỉm cười kéo mở cửa ghế sau, Trần Ngư đi tới nhìn vào, bắt gặp Lâu Minh đang ngồi bên trong mỉm cười với mình.
“Tam ca.” Trần Ngư vui vẻ vẫy tay lia lịa.
“Lên xe đi.” Lâu Minh nói.
Trần Ngư ngoan ngoãn ngồi vào, vì chạy chậm một mạch nên hơi thở của Trần Ngư có chút gấp gáp. Lâu Minh nhìn mà nhíu mày, cầm một chai nước vặn nắp đưa cho Trần Ngư, kèm theo lời trách cứ: “Sao phải chạy vội như vậy.”
“Ta sợ các ngươi đợi lâu quá thôi mà.” Trần Ngư ngửa đầu uống một hớp nước.
“Cũng đâu có gấp gáp thời gian, muộn một chút thì muộn một chút.” Lâu Minh nói.
“Nhưng mà ta muốn đi sớm một chút mà.” Trần Ngư hưng phấn nói, “Hồi ta học tiểu học đã thấy Trường Thành trong sách vở rồi, lão sư nói đó là một trong tám kỳ quan thế giới đó. Thế giới lớn như vậy mà chỉ có tám kỳ quan, lại còn sắp được nhìn thấy nó nữa, ta kích động lắm.”
“Tám kỳ quan thế giới, không phải có nghĩa là trên thế giới chỉ có tám kỳ quan đâu.” Lâu Minh cười sửa lại.
“Vậy thì có bao nhiêu kỳ quan?” Trần Ngư hỏi cực kỳ nghiêm túc.
“” Bị Trần Ngư đột nhiên hỏi như vậy, Lâu Minh nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào. Kỳ thực nghĩ kỹ lại, trên thế giới có rất nhiều kỳ quan, đương nhiên không thể nào chỉ có tám cái, nhưng những cái được biết đến rộng rãi nhất đồng thời được thế giới công nhận thì dường như lại thật sự chỉ có tám cái này. Từ một phương diện nào đó mà nói, cách nói của Trần Ngư hình như cũng không có vấn đề gì.
“Nổi tiếng nhất là tám cái này.” Lâu Minh đành phải nói vậy.
May mà Trần Ngư cũng không phải người thích tranh luận, không tiếp tục xoắn xuýt chủ đề này nữa, trong lòng trong mắt đều tràn ngập niềm vui sướng sắp được nhìn thấy Trường Thành.
“Ngươi chưa từng đi Trường Thành với bạn học sao?” Trần Ngư đến đế đô cũng hơn ba tháng rồi, sinh viên lại là nhóm học sinh có nhiều thời gian rảnh nhất sau giờ học, cho nên Lâu Minh thấy bộ dạng của Trần Ngư như thể là lần đầu tiên đi, không khỏi tò mò hỏi.
“Chưa.” Trần Ngư lắc đầu nói, “Bạn học trước đại học của ta, đa số còn chưa từng rời khỏi tỉnh Thanh Mộc. Còn bạn học trong đại học thì hoàn toàn ngược lại, các nàng ấy dường như chỗ nào cũng đi qua rồi, cho nên người chưa đi Trường Thành mới hiếm đó, đặc biệt là nơi này lại ở đế đô nữa.”
“Ta thì chưa đi bao giờ.” Lâu Minh ở đế đô gần 30 năm, chưa từng đi Trường Thành một lần nào, nghĩ đến hôm nay mình sắp đi, còn có chút ngỡ ngàng.
“Ta cũng chưa đi qua.” Trần Ngư lém lỉnh nháy mắt, “Thật thật là trùng hợp nha.”
“À......” Lâu Minh không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu Trần Ngư, tóc tiểu nha đầu cắt ngắn, cũng không cứng, xoa lên cảm giác hình như càng mềm mại hơn.
Trần Ngư thấy tâm trạng Lâu Minh thoáng cái lại tốt lên, thế là vui vẻ cầm lấy gói khoai tây chiên để ở bên cạnh, rộp rộp rộp bắt đầu ăn.
Điền Phi yên lặng lái xe ở ghế trước, thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, sự thay đổi tâm trạng của Lâu Minh hắn đều thu hết vào mắt. Lần thứ một vạn khẳng định lại đến, quả nhiên chỉ cần có Trần Ngư tiểu thư ở đây, tâm tình của Tam thiếu sẽ rất dễ dàng trở nên tốt đẹp.
Bát Đạt Lĩnh cách nội thành vẫn còn khá xa, lái xe từ đại viện đi mất trọn hai canh giờ. Lúc đến chân Trường Thành thì đã là giữa trưa, nhìn kiến trúc hùng vĩ liên miên trập trùng, Lâu Minh và Trần Ngư quyết định đi ăn chút gì trước, dù sao không ăn cơm cũng không có sức mà leo núi.
Thế nhưng Bát Đạt Lĩnh lớn như vậy, một đống tiểu thương bán đồ lưu niệm mà lại không tìm thấy một quán cơm nào, hai người lại lười lái xe ra ngoài ăn. Cuối cùng hai người đành phải tìm một quầy bán đồ ăn vặt mua hai bát mì ăn liền, ngồi xổm dưới chân Trường Thành ăn mì tôm.
Hai người ăn mì tôm xong, dưới sự bảo vệ không xa không gần của bốn chiến sĩ, bắt đầu gian nan di chuyển trên Trường Thành nơi hội tụ người từ khắp thế giới.
“Đông người quá!” Trần Ngư cảm thán.
“Đúng vậy.” Bị nhiều người chen lấn xô đẩy như vậy, Lâu Minh lần đầu tiên cảm thấy tiếp xúc với người khác không phải lúc nào cũng vui vẻ.
“Ngươi nói xem những bậc thang cũ nát thế này, rốt cuộc là do thời gian dài phong hóa hay là bị nhiều người như vậy giẫm nát?” Trần Ngư chỉ vào bậc thang mấp mô dưới chân hỏi.
Lời nhắn nhỏ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng dịch chuyển: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc bá đạo con cua
Ta muốn sửa đường: tại sao không nghe điện thoại của ta, đừng nói với ta là hết pin, ta sẽ không tin đâu.
Lúc nãy khi Trần Ngư gọi điện thoại tới, hệ thống cứ báo là đối phương đang trong trạng thái tắt máy.
Ta muốn sửa đường: cao cấp phòng ngự phù chỉ còn lại một tấm, nếu dùng hết rồi, lỡ ta gặp nguy hiểm nữa thì làm sao bây giờ? Ta biết tìm ngươi thế nào đây a a!
Ta muốn sửa đường: rốt cuộc ta có phải do ngươi tự tay nuôi lớn không vậy, ta gặp nguy hiểm mà ngươi cũng không thèm xác nhận một chút xem ta có thật sự không sao không.
Ta muốn sửa đường: ta còn có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi ngươi đây, trên mạng nói không rõ ràng được, ngươi trả lời điện thoại cho ta đi, nghe không.
Ta muốn sửa đường: nhớ kỹ trả lời điện thoại, nếu không lần sau để ta nhìn thấy ngươi, ta nhổ sạch ria mép của ngươi.
Leng keng!
Trần Ngư đang khí thế hừng hực nhắn tin cho lão đầu thì lúc này Wechat bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
Tam ca: có muốn đi leo Trường Thành cùng không.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngô Lão: để ngươi hôn xong cương thi rồi mới để ngươi tìm được ta, đây không phải tự tìm mắng sao?
Chương 38: Tính là hẹn hò sao?
Trần Mẫu bưng đĩa hoa quả vừa cắt gọn, đang định mang lên lầu cho con gái ăn thì đã thấy Trần Ngư vội vội vàng vàng chạy từ trên lầu xuống.
“Thi Thi, ngươi muốn ra cửa?” Trần Mẫu kinh ngạc nói.
“Vâng.” Trần Ngư đứng vững lại, mặt mày vui vẻ nói, “Mẹ, ta muốn đi leo Trường Thành, nên hôm nay có thể sẽ về muộn một chút.”
“Hẹn với bạn học đi leo Trường Thành à?” Trần Mẫu hỏi.
“À, vâng.” Trần Ngư trả lời mơ hồ rồi gật đầu.
“Vậy ngươi mặc thêm cái áo khoác đi, trên núi gió lạnh đấy.” Đế đô vừa vào tháng mười hai, nhiệt độ không khí liền sẽ từ từ giảm xuống, thời tiết ở đây không giống phương nam, lúc có nắng cũng không ấm lên nhiều đâu.
Trần Ngư đành phải chạy lại lên lầu, khoác thêm một chiếc áo khoác bóng chày rộng rãi rồi mới ra ngoài.
Trần Ngư chạy chậm một mạch ra cổng chính, lại rẽ phải ở một khúc quanh mới thấy rõ hai chiếc xe con màu đen đang đậu ven đường, bên cạnh chiếc xe thứ nhất là Điền Phi đang đứng với vẻ mặt tươi cười.
“Trợ lý Điền.” Trần Ngư vui vẻ chào.
Điền Phi đợi Trần Ngư chạy đến gần, mới mỉm cười kéo mở cửa ghế sau, Trần Ngư đi tới nhìn vào, bắt gặp Lâu Minh đang ngồi bên trong mỉm cười với mình.
“Tam ca.” Trần Ngư vui vẻ vẫy tay lia lịa.
“Lên xe đi.” Lâu Minh nói.
Trần Ngư ngoan ngoãn ngồi vào, vì chạy chậm một mạch nên hơi thở của Trần Ngư có chút gấp gáp. Lâu Minh nhìn mà nhíu mày, cầm một chai nước vặn nắp đưa cho Trần Ngư, kèm theo lời trách cứ: “Sao phải chạy vội như vậy.”
“Ta sợ các ngươi đợi lâu quá thôi mà.” Trần Ngư ngửa đầu uống một hớp nước.
“Cũng đâu có gấp gáp thời gian, muộn một chút thì muộn một chút.” Lâu Minh nói.
“Nhưng mà ta muốn đi sớm một chút mà.” Trần Ngư hưng phấn nói, “Hồi ta học tiểu học đã thấy Trường Thành trong sách vở rồi, lão sư nói đó là một trong tám kỳ quan thế giới đó. Thế giới lớn như vậy mà chỉ có tám kỳ quan, lại còn sắp được nhìn thấy nó nữa, ta kích động lắm.”
“Tám kỳ quan thế giới, không phải có nghĩa là trên thế giới chỉ có tám kỳ quan đâu.” Lâu Minh cười sửa lại.
“Vậy thì có bao nhiêu kỳ quan?” Trần Ngư hỏi cực kỳ nghiêm túc.
“” Bị Trần Ngư đột nhiên hỏi như vậy, Lâu Minh nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào. Kỳ thực nghĩ kỹ lại, trên thế giới có rất nhiều kỳ quan, đương nhiên không thể nào chỉ có tám cái, nhưng những cái được biết đến rộng rãi nhất đồng thời được thế giới công nhận thì dường như lại thật sự chỉ có tám cái này. Từ một phương diện nào đó mà nói, cách nói của Trần Ngư hình như cũng không có vấn đề gì.
“Nổi tiếng nhất là tám cái này.” Lâu Minh đành phải nói vậy.
May mà Trần Ngư cũng không phải người thích tranh luận, không tiếp tục xoắn xuýt chủ đề này nữa, trong lòng trong mắt đều tràn ngập niềm vui sướng sắp được nhìn thấy Trường Thành.
“Ngươi chưa từng đi Trường Thành với bạn học sao?” Trần Ngư đến đế đô cũng hơn ba tháng rồi, sinh viên lại là nhóm học sinh có nhiều thời gian rảnh nhất sau giờ học, cho nên Lâu Minh thấy bộ dạng của Trần Ngư như thể là lần đầu tiên đi, không khỏi tò mò hỏi.
“Chưa.” Trần Ngư lắc đầu nói, “Bạn học trước đại học của ta, đa số còn chưa từng rời khỏi tỉnh Thanh Mộc. Còn bạn học trong đại học thì hoàn toàn ngược lại, các nàng ấy dường như chỗ nào cũng đi qua rồi, cho nên người chưa đi Trường Thành mới hiếm đó, đặc biệt là nơi này lại ở đế đô nữa.”
“Ta thì chưa đi bao giờ.” Lâu Minh ở đế đô gần 30 năm, chưa từng đi Trường Thành một lần nào, nghĩ đến hôm nay mình sắp đi, còn có chút ngỡ ngàng.
“Ta cũng chưa đi qua.” Trần Ngư lém lỉnh nháy mắt, “Thật thật là trùng hợp nha.”
“À......” Lâu Minh không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu Trần Ngư, tóc tiểu nha đầu cắt ngắn, cũng không cứng, xoa lên cảm giác hình như càng mềm mại hơn.
Trần Ngư thấy tâm trạng Lâu Minh thoáng cái lại tốt lên, thế là vui vẻ cầm lấy gói khoai tây chiên để ở bên cạnh, rộp rộp rộp bắt đầu ăn.
Điền Phi yên lặng lái xe ở ghế trước, thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, sự thay đổi tâm trạng của Lâu Minh hắn đều thu hết vào mắt. Lần thứ một vạn khẳng định lại đến, quả nhiên chỉ cần có Trần Ngư tiểu thư ở đây, tâm tình của Tam thiếu sẽ rất dễ dàng trở nên tốt đẹp.
Bát Đạt Lĩnh cách nội thành vẫn còn khá xa, lái xe từ đại viện đi mất trọn hai canh giờ. Lúc đến chân Trường Thành thì đã là giữa trưa, nhìn kiến trúc hùng vĩ liên miên trập trùng, Lâu Minh và Trần Ngư quyết định đi ăn chút gì trước, dù sao không ăn cơm cũng không có sức mà leo núi.
Thế nhưng Bát Đạt Lĩnh lớn như vậy, một đống tiểu thương bán đồ lưu niệm mà lại không tìm thấy một quán cơm nào, hai người lại lười lái xe ra ngoài ăn. Cuối cùng hai người đành phải tìm một quầy bán đồ ăn vặt mua hai bát mì ăn liền, ngồi xổm dưới chân Trường Thành ăn mì tôm.
Hai người ăn mì tôm xong, dưới sự bảo vệ không xa không gần của bốn chiến sĩ, bắt đầu gian nan di chuyển trên Trường Thành nơi hội tụ người từ khắp thế giới.
“Đông người quá!” Trần Ngư cảm thán.
“Đúng vậy.” Bị nhiều người chen lấn xô đẩy như vậy, Lâu Minh lần đầu tiên cảm thấy tiếp xúc với người khác không phải lúc nào cũng vui vẻ.
“Ngươi nói xem những bậc thang cũ nát thế này, rốt cuộc là do thời gian dài phong hóa hay là bị nhiều người như vậy giẫm nát?” Trần Ngư chỉ vào bậc thang mấp mô dưới chân hỏi.
Lời nhắn nhỏ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng dịch chuyển: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc bá đạo con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận