Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 195
Lâu Minh rất muốn nói mình sẽ không thèm, nhưng nhìn vẻ mặt thành thật của tiểu nha đầu, Lâu Minh chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được, vậy ta nhanh lên một chút.” Trần Ngư hài lòng cười một tiếng, cúi đầu uống từng ngụm cháo.
Lâu Minh dùng thìa múc một ngụm cháo, hạt gạo mềm mại tan chảy trong miệng, đầu lưỡi cảm nhận được một vị ngọt ngào thanh hương, thật ra... cũng không phải là không có chút hương vị nào.
Ăn cơm trưa xong, Trần Ngư dìu Lâu Minh đi dạo trong sân một lúc, sau đó hai người cùng ngồi trên ghế mây phơi nắng.
Trần Ngư nhân cơ hội kể cho Lâu Minh nghe về cảnh tượng mạo hiểm đêm giao thừa hôm đó.
“Tam ca, sau này gặp cương thi ngươi tuyệt đối không được ra tay nữa.” Lâu Minh chỉ cần chạm vào cương thi là sát khí liền bạo động, trải qua hai lần như vậy, Trần Ngư đã có chút sợ hãi.
“Được.” Lâu Minh gật đầu đồng ý.
“Hôm đó gia gia của ta rõ ràng đang ở đó mà, ta đã nói với ngươi trước đây rồi, gia gia của ta bắt cương thi rất lợi hại, có ông ấy ở đó ngươi căn bản không cần ra tay.” Trần Ngư nói, “Nếu lúc đó là gia gia của ta ra tay, ngươi đã không hôn mê lâu như vậy.” “Sau này sẽ không.” Lâu Minh cười đáp ứng.
“Mặc dù sát khí của Tam ca ngươi dùng để bắt quỷ, bắt cương thi rất lợi hại, nhưng những chuyện này tốt hơn hết cứ để cho thiên sư chúng ta làm, sau này ngươi tuyệt đối đừng làm loạn nữa nhé.” Trần Ngư nói hồi lâu, lải nhải mãi cũng chỉ xoay quanh ý đó.
“Được, sau này sẽ không.” Thật ra những đạo lý này Lâu Minh không phải không hiểu, chỉ là lúc đó, hắn đã không kịp suy nghĩ.
“Tam ca, ngươi không biết hôm đó nguy hiểm thế nào đâu, thiên lôi suýt chút nữa là giáng xuống rồi, nếu thiên lôi giáng xuống, thì...” “Ngươi cũng thích thơ hiện đại à?” Lâu Minh sợ Trần Ngư sẽ nhắc chuyện này đến trưa, không nhịn được bèn chuyển chủ đề.
“Cái gì?” Trần Ngư nhất thời không phản ứng kịp.
“Lúc ta tỉnh lại, thấy ngươi đang đọc thơ hiện đại.” Lâu Minh nhắc nhở.
“À, quyển đó à... Hay lắm.” Trần Ngư gật đầu nói.
“Ngươi thích bài nào?” Lâu Minh tùy ý hỏi.
“Ta thích... Tam ca, ngươi chờ một chút.” Bị Lâu Minh hỏi vậy, Trần Ngư chợt nghĩ đến một bài thơ mình thấy rất thích lúc đọc hồi sáng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Lâu Minh, Trần Ngư đột nhiên chạy đi, chưa đầy hai phút sau đã chạy về, trong tay còn cầm tập thơ mà họ vừa thảo luận.
“Tam ca, ta thích nhất bài này.” Trần Ngư ngồi lại xuống ghế, cầm tập thơ đến bên cạnh Lâu Minh, lật đến trang mình muốn.
Lâu Minh tò mò nhìn sang, rồi vẻ mặt hơi khựng lại: “Ngươi thích bài này?” “Ừm, ta thích bài này.” Trần Ngư gật mạnh đầu.
« Ta nguyện ý là dòng chảy xiết », đây là một bài thơ tình rất nổi tiếng, Thi Thi thích bài này, chẳng lẽ tiểu nha đầu đã biết yêu? Nàng thích ai? Một nét u ám thoáng qua trong mắt Lâu Minh.
“Tam ca, ngươi đọc cho ta nghe được không?” Trần Ngư mặt ửng hồng nói, giọng nói lộ vẻ mong chờ.
“Cái gì?” Lâu Minh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Mặt Trần Ngư bỗng đỏ bừng lên, nàng biết yêu cầu này của mình hơi kỳ quặc, mình lại không phải không biết chữ, sao lại bắt người khác đọc cho nghe chứ, thật là...
“Ta... Trường chúng ta sắp khai giảng rồi phải không?” Trần Ngư nhanh trí bịa chuyện, “Hai hôm trước lớp trưởng nhắn tin cho ta, nói sau khi khai giảng lớp sẽ tổ chức một cuộc thi đọc diễn cảm, mỗi người phải chuẩn bị một tác phẩm. Ta muốn đọc diễn cảm bài thơ này, nhưng ta luôn cảm thấy mình đọc không hay, cho nên... Tam ca... Ngươi đọc một lần cho ta nghe thử đi.” Trần Ngư nói đến câu cuối, giọng nhỏ dần vì chột dạ.
Lâu Minh nhìn chằm chằm Trần Ngư, thấy mặt tiểu nha đầu càng lúc càng đỏ, hắn bật cười, đôi mắt sáng lên trở lại: “Được, ta đọc cho ngươi nghe.” Trần Ngư lập tức nịnh nọt đưa sách tới tay Lâu Minh.
Lâu Minh liếc nhìn Trần Ngư, dưới ánh mắt sáng rực của tiểu nha đầu, hắn nhẹ giọng đọc:
“Ta nguyện ý là dòng chảy xiết, Trên sông núi nhỏ, Trên đường gập ghềnh, Lướt qua tảng đá...
Chỉ cần người yêu của ta Là một con cá nhỏ...” Đọc đến đây, Lâu Minh không khỏi dừng lại, hắn liếc mắt nhìn Trần Ngư bên cạnh, đột nhiên cảm thấy câu nói này giống như một lời tỏ tình kín đáo nào đó.
Nghe rồi, nghe rồi, chính là câu này, người yêu của ta là cá con, ta là cá con, hi hi ha ha... Trần Ngư cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ suy nghĩ trong lòng ra mặt, nhưng đôi mắt to tròn lại bán đứng nội tâm của nàng.
“Trong bọt nước của ta Vui vẻ bơi lượn.
Ta nguyện ý là rừng hoang, Tại hai bên bờ sông...” Lâu Minh mỉm cười, giọng nói dịu dàng mà thâm tình tiếp tục ngâm nga, cho đến khi hết cả bài thơ.
“Tam ca, ngươi đọc hay quá.” Trần Ngư được voi đòi tiên, lấy điện thoại di động ra, lại yêu cầu: “Ngươi đọc lại lần nữa được không, ta ghi âm lại để về tập theo, đến lúc thi chắc chắn sẽ giành giải nhất.” Lâu Minh liếc nhìn chiếc điện thoại bị Trần Ngư nắm chặt trong tay, còn phải đọc lại một lần nữa, muốn ghi âm lại để từ từ học sao?
“Được!” Lâu Minh cũng không vạch trần, đợi Trần Ngư mở ghi âm xong, hắn lại đọc lại bài thơ này một lần nữa.
Nhìn vẻ mặt của tiểu nha đầu như mèo ăn vụng được cá, khóe miệng vốn đã cong lên của Lâu Minh càng nhếch cao hơn. Xem ra không phải ảo giác của mình, tiểu nha đầu hẳn là thích mình rồi, nhớ lại nụ hôn đêm giao thừa, Lâu Minh không nhịn được bật cười trầm thấp.
“Tam ca?” Trần Ngư nghi ngờ ngẩng đầu.
“Thi Thi, đợi Ngô Lão giúp ta tách xong sát khí, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Lâu Minh nhìn Trần Ngư, nghiêm túc nói.
“Chuyện gì vậy?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“Bây giờ không thể nói.” Lâu Minh lắc đầu.
“À.” Trần Ngư tuy tò mò nhưng cũng không hỏi thêm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy... đến lúc đó ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.” “Được, đến lúc đó để ngươi nói trước.” Lâu Minh nói.
Lâu Minh dùng thìa múc một ngụm cháo, hạt gạo mềm mại tan chảy trong miệng, đầu lưỡi cảm nhận được một vị ngọt ngào thanh hương, thật ra... cũng không phải là không có chút hương vị nào.
Ăn cơm trưa xong, Trần Ngư dìu Lâu Minh đi dạo trong sân một lúc, sau đó hai người cùng ngồi trên ghế mây phơi nắng.
Trần Ngư nhân cơ hội kể cho Lâu Minh nghe về cảnh tượng mạo hiểm đêm giao thừa hôm đó.
“Tam ca, sau này gặp cương thi ngươi tuyệt đối không được ra tay nữa.” Lâu Minh chỉ cần chạm vào cương thi là sát khí liền bạo động, trải qua hai lần như vậy, Trần Ngư đã có chút sợ hãi.
“Được.” Lâu Minh gật đầu đồng ý.
“Hôm đó gia gia của ta rõ ràng đang ở đó mà, ta đã nói với ngươi trước đây rồi, gia gia của ta bắt cương thi rất lợi hại, có ông ấy ở đó ngươi căn bản không cần ra tay.” Trần Ngư nói, “Nếu lúc đó là gia gia của ta ra tay, ngươi đã không hôn mê lâu như vậy.” “Sau này sẽ không.” Lâu Minh cười đáp ứng.
“Mặc dù sát khí của Tam ca ngươi dùng để bắt quỷ, bắt cương thi rất lợi hại, nhưng những chuyện này tốt hơn hết cứ để cho thiên sư chúng ta làm, sau này ngươi tuyệt đối đừng làm loạn nữa nhé.” Trần Ngư nói hồi lâu, lải nhải mãi cũng chỉ xoay quanh ý đó.
“Được, sau này sẽ không.” Thật ra những đạo lý này Lâu Minh không phải không hiểu, chỉ là lúc đó, hắn đã không kịp suy nghĩ.
“Tam ca, ngươi không biết hôm đó nguy hiểm thế nào đâu, thiên lôi suýt chút nữa là giáng xuống rồi, nếu thiên lôi giáng xuống, thì...” “Ngươi cũng thích thơ hiện đại à?” Lâu Minh sợ Trần Ngư sẽ nhắc chuyện này đến trưa, không nhịn được bèn chuyển chủ đề.
“Cái gì?” Trần Ngư nhất thời không phản ứng kịp.
“Lúc ta tỉnh lại, thấy ngươi đang đọc thơ hiện đại.” Lâu Minh nhắc nhở.
“À, quyển đó à... Hay lắm.” Trần Ngư gật đầu nói.
“Ngươi thích bài nào?” Lâu Minh tùy ý hỏi.
“Ta thích... Tam ca, ngươi chờ một chút.” Bị Lâu Minh hỏi vậy, Trần Ngư chợt nghĩ đến một bài thơ mình thấy rất thích lúc đọc hồi sáng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Lâu Minh, Trần Ngư đột nhiên chạy đi, chưa đầy hai phút sau đã chạy về, trong tay còn cầm tập thơ mà họ vừa thảo luận.
“Tam ca, ta thích nhất bài này.” Trần Ngư ngồi lại xuống ghế, cầm tập thơ đến bên cạnh Lâu Minh, lật đến trang mình muốn.
Lâu Minh tò mò nhìn sang, rồi vẻ mặt hơi khựng lại: “Ngươi thích bài này?” “Ừm, ta thích bài này.” Trần Ngư gật mạnh đầu.
« Ta nguyện ý là dòng chảy xiết », đây là một bài thơ tình rất nổi tiếng, Thi Thi thích bài này, chẳng lẽ tiểu nha đầu đã biết yêu? Nàng thích ai? Một nét u ám thoáng qua trong mắt Lâu Minh.
“Tam ca, ngươi đọc cho ta nghe được không?” Trần Ngư mặt ửng hồng nói, giọng nói lộ vẻ mong chờ.
“Cái gì?” Lâu Minh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Mặt Trần Ngư bỗng đỏ bừng lên, nàng biết yêu cầu này của mình hơi kỳ quặc, mình lại không phải không biết chữ, sao lại bắt người khác đọc cho nghe chứ, thật là...
“Ta... Trường chúng ta sắp khai giảng rồi phải không?” Trần Ngư nhanh trí bịa chuyện, “Hai hôm trước lớp trưởng nhắn tin cho ta, nói sau khi khai giảng lớp sẽ tổ chức một cuộc thi đọc diễn cảm, mỗi người phải chuẩn bị một tác phẩm. Ta muốn đọc diễn cảm bài thơ này, nhưng ta luôn cảm thấy mình đọc không hay, cho nên... Tam ca... Ngươi đọc một lần cho ta nghe thử đi.” Trần Ngư nói đến câu cuối, giọng nhỏ dần vì chột dạ.
Lâu Minh nhìn chằm chằm Trần Ngư, thấy mặt tiểu nha đầu càng lúc càng đỏ, hắn bật cười, đôi mắt sáng lên trở lại: “Được, ta đọc cho ngươi nghe.” Trần Ngư lập tức nịnh nọt đưa sách tới tay Lâu Minh.
Lâu Minh liếc nhìn Trần Ngư, dưới ánh mắt sáng rực của tiểu nha đầu, hắn nhẹ giọng đọc:
“Ta nguyện ý là dòng chảy xiết, Trên sông núi nhỏ, Trên đường gập ghềnh, Lướt qua tảng đá...
Chỉ cần người yêu của ta Là một con cá nhỏ...” Đọc đến đây, Lâu Minh không khỏi dừng lại, hắn liếc mắt nhìn Trần Ngư bên cạnh, đột nhiên cảm thấy câu nói này giống như một lời tỏ tình kín đáo nào đó.
Nghe rồi, nghe rồi, chính là câu này, người yêu của ta là cá con, ta là cá con, hi hi ha ha... Trần Ngư cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ suy nghĩ trong lòng ra mặt, nhưng đôi mắt to tròn lại bán đứng nội tâm của nàng.
“Trong bọt nước của ta Vui vẻ bơi lượn.
Ta nguyện ý là rừng hoang, Tại hai bên bờ sông...” Lâu Minh mỉm cười, giọng nói dịu dàng mà thâm tình tiếp tục ngâm nga, cho đến khi hết cả bài thơ.
“Tam ca, ngươi đọc hay quá.” Trần Ngư được voi đòi tiên, lấy điện thoại di động ra, lại yêu cầu: “Ngươi đọc lại lần nữa được không, ta ghi âm lại để về tập theo, đến lúc thi chắc chắn sẽ giành giải nhất.” Lâu Minh liếc nhìn chiếc điện thoại bị Trần Ngư nắm chặt trong tay, còn phải đọc lại một lần nữa, muốn ghi âm lại để từ từ học sao?
“Được!” Lâu Minh cũng không vạch trần, đợi Trần Ngư mở ghi âm xong, hắn lại đọc lại bài thơ này một lần nữa.
Nhìn vẻ mặt của tiểu nha đầu như mèo ăn vụng được cá, khóe miệng vốn đã cong lên của Lâu Minh càng nhếch cao hơn. Xem ra không phải ảo giác của mình, tiểu nha đầu hẳn là thích mình rồi, nhớ lại nụ hôn đêm giao thừa, Lâu Minh không nhịn được bật cười trầm thấp.
“Tam ca?” Trần Ngư nghi ngờ ngẩng đầu.
“Thi Thi, đợi Ngô Lão giúp ta tách xong sát khí, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Lâu Minh nhìn Trần Ngư, nghiêm túc nói.
“Chuyện gì vậy?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“Bây giờ không thể nói.” Lâu Minh lắc đầu.
“À.” Trần Ngư tuy tò mò nhưng cũng không hỏi thêm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy... đến lúc đó ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.” “Được, đến lúc đó để ngươi nói trước.” Lâu Minh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận