Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 173
"Ngô Lão, chúng ta vẫn luôn muốn tự mình cảm tạ ngài, giờ xem như có cơ hội rồi." Trần Mẫu kích động nói.
"Lúc trước không thể tự mình đến Đại Mộc Thôn một chuyến, để cảm tạ ngài trước mặt, vãn bối luôn rất hổ thẹn." Trần Thị Trường cũng nói theo.
Trần Phụ Trần Mẫu hai người thật tâm thật lòng cảm kích Ngô Lão. Nếu như nói trước đó Ngô Lão chỉ cứu được Thi Thi nhà bọn hắn, thì bây giờ Ngô Lão lại dùng thuật pháp dạy cho Thi Thi để cứu được Trần Dương. Ngô Lão là ân nhân cứu mạng của cả hai người con bọn hắn, lòng cảm kích của Trần Phụ Trần Mẫu đối với Ngô Lão không lời nào diễn tả hết được.
"Hai vị không cần khách khí như thế." Ngô Lão ha hả cười, từ trong ba lô tùy thân lấy ra hai tấm phù chú, đưa cho Trần Phụ Trần Mẫu mỗi người một tấm rồi nói: "Lần đầu tới nhà, cũng không mang theo lễ gặp mặt gì, đây là phù khu quỷ cao cấp do ta vẽ. Các ngươi mang theo nó, lệ quỷ bình thường không dám đến gần, nếu phụ cận có lệ quỷ, nó còn có thể phát nhiệt cảnh báo, rất là thực dụng."
Nghe Ngô Lão giới thiệu phen này, Trần Thị Trường còn đỡ, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn treo nụ cười, nhưng mặt Trần Mẫu lại dần dần bắt đầu trắng bệch. Lệ quỷ không thể đến gần là chuyện tốt, nhưng mà công năng thứ hai này... Không biết có phải ảo giác hay không, Trần Mẫu cảm thấy lá phù khu quỷ trong tay bỗng nhiên hơi nóng lên.
Chẳng lẽ trong nhà luôn có lệ quỷ, chỉ là nàng không biết mà thôi?
Cân nhắc đến Ngô Lão đường sá mệt nhọc (Trần Phụ Trần Mẫu cũng không biết vị lão giả mệt mỏi vì tàu xe này đã ngủ trưa trong đại viện nhà bọn hắn), sau khi ăn xong cơm tối, Trần Phụ Trần Mẫu cũng không tiếp tục làm phiền Ngô Lão, mà để Trần Ngư đưa Ngô Lão về phòng nghỉ ngơi.
Đưa Ngô Lão về phòng, khi thấy bài trí trong phòng đã hoàn toàn mới, Trần Ngư không nhịn được cảm thán một câu: "Mẹ ta thế mà đổi cả đồ đạc trong phòng rồi."
Ngô Lão tự nhiên cũng cảm nhận được sự tôn kính của cha mẹ Trần gia đối với mình, nhưng là người từng trải, đối với chuyện này cũng không có quá nhiều không thích ứng. Hắn đơn giản nhìn lướt qua bài trí trong phòng, cả căn phòng được trang trí theo lối phục cổ, trên bàn sách gỗ lim thậm chí còn để sẵn 'văn phòng tứ bảo' (bút mực giấy nghiên).
"Ngươi ở phòng nào?" Ngô Lão thu hồi ánh mắt, thuận miệng hỏi.
"Bên kia." Trần Ngư chỉ vào căn phòng xa nhất bên phải trên lầu hai.
"Ta qua xem một chút." Ngô Lão nói.
Trần Ngư không nghi ngờ gì, dẫn Ngô Lão đi về phía phòng mình, đẩy cửa phòng ra giới thiệu: "Ta ở phòng này, sát vách là phòng anh ta, cha mẹ ta ở lầu một."
Ngô Lão gật đầu, ánh mắt quét một vòng trong phòng rồi dừng lại trên bàn sách... trên hai cái máy vi tính kia: "Sao ngươi lại có hai cái máy tính?"
"Một cái là vốn có sẵn trong phòng, còn một cái là laptop chơi game anh ta tặng cho ta." Trần Ngư giải thích.
Laptop chơi game!!!
Ngô Lão đi tới, cực kỳ tự nhiên ôm lấy cái máy trông mới hơn, vừa nhìn đã biết là máy tính bản chơi game vào lòng, mặt không biểu cảm nói: "Cái này cho ta dùng."
Trần Phụ Trần Mẫu đã suy tính rất nhiều, duy chỉ có điều không ngờ tới là vị cao nhân này có lẽ không thích 'văn phòng tứ bảo', mà lại thích chơi game hơn.
"" Dường như sợ Trần Ngư không cho, Ngô Lão ôm laptop xoay người rời đi, đi một cách không hề lưu luyến.
Nhìn gia gia nhà mình rời đi dứt khoát như vậy, nếu Trần Ngư còn không hiểu gia gia của nàng tới đây làm gì, thì nàng đã sống cùng ông ấy uổng phí mười lăm năm rồi.
"Cốc cốc!" Hai phút sau, ngoài cửa bỗng nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa, Trần Ngư mở cửa, nghi ngờ nhìn về phía gia gia đang đứng ngoài cửa.
"Nha đầu à, mật mã WIFI nhà ngươi là bao nhiêu?" Ngô Lão cười rạng rỡ hỏi.
""
= Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thị Trường đi làm ngày cuối cùng trước năm mới, Trần Ngư đi cùng Trần Mẫu đến bệnh viện thăm Trần Dương. Trần Dương mặc dù vẫn còn hôn mê, nhưng tình hình hồi phục rất tốt, bác sĩ nói khoảng hai ngày nữa là có thể tỉnh lại.
Trần Mẫu yên lòng, đồng thời cân nhắc đến Ngô Lão ở nhà một mình, nên không để Trần Ngư ở lại bệnh viện lâu.
Trần Ngư trong lòng còn canh cánh chuyện nhờ gia gia nghĩ cách giải quyết vấn đề sát khí của Lâu Minh, thế nên cũng không nán lại, sau khi cùng mẫu thân nghe bác sĩ giới thiệu về bệnh tình của Trần Dương xong thì liền về nhà, sau đó kéo Ngô Lão còn đang ngủ say từ trên giường dậy.
"Đã gần mười một giờ rồi mà người vẫn còn ngủ." Trần Ngư kinh ngạc không thể tin nổi.
"Tuổi già rồi nên ham ngủ thôi." Ngô Lão vừa đi vào phòng vệ sinh vừa trả lời.
"" Coi ta chưa từng thấy lão nhân khác chắc?
Hôm qua lúc rời khỏi nhà họ Lâu, Ngô Lão cuối cùng cũng đã đồng ý với Trần Ngư sẽ nghĩ cách giúp Lâu Minh một tay.
Hôm qua sau khi Lâu Minh hấp thu sát khí của Trần Ngư, vì sợ Trần Ngư biết chuyện sẽ áy náy, nên đã nhiều lần cầu xin Ngô Lão giúp hắn che giấu. Ngô Lão mặc dù nhận "gánh nồi" ("Hắc oa") này là vì nể mặt cháu gái nhà mình, nhưng trong lòng cách nhìn đối với Lâu Minh cũng đã có chút thay đổi.
Quan trọng nhất là... hôm qua sát khí trong cơ thể Trần Ngư vậy mà lại tự động tràn ra ngoài rồi bay về phía Lâu Minh, khiến Ngô Lão nảy sinh một tia nghi hoặc. Sát khí sẽ lưu động trong không khí, sau đó ảnh hưởng đến người xung quanh, nhưng tuyệt đối sẽ không có ý thức mà chủ động bay về phía một người nào đó.
Nếu như nói đây là do thể chất đặc thù của Lâu Minh, gặp phải sát khí liền tự động hấp thu, vậy thì Lâu Minh e là cũng không sống được đến bây giờ. Cho nên giải thích duy nhất chính là... nha đầu nhà mình và tiểu tử này có mối liên hệ nào đó.
"Gia gia, người đã nghĩ ra cách nào chưa?" Trần Ngư thấy Ngô Lão đến rồi mà vẫn ngồi trên ghế sa lon nhìn Lâu Minh ngẩn người, không nhịn được lên tiếng thúc giục.
"Gấp cái gì." Ngô Lão tức giận liếc nhìn cháu gái nhà mình một cái, sau đó mới uể oải hỏi Lâu Minh: "Nhà ngươi nhiều tiền không?"
"A?" Lâu Minh đầu tiên sững sờ một chút, lập tức nhớ tới chuyện Trần Ngư từng đề cập quy củ sư môn, thế là rất nhanh phản ứng lại: "Cũng được ạ."
"Vậy thì đi mua trước mấy món pháp khí đi, nếu có Linh khí thì càng tốt." Ngô Lão nói.
"Có yêu cầu cụ thể gì không ạ?" Lâu Minh hỏi thêm.
"Pháp lực càng mạnh, niên đại càng lâu đời thì càng tốt." Ngô Lão nói: "Tìm được rồi thì đến tìm ta."
"Vâng." Lâu Minh thấy Ngô Lão không nói nhiều, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu đồng ý.
Kiểu tác phong cao nhân chỉ bảo ngươi đi làm việc mà không nói rõ lý do này, Trần Ngư có thể chịu được Ngô Lão làm vậy với người khác, nhưng lại không chịu được Ngô Lão làm vậy với Lâu Minh. Thế là tự mình bưng một tách trà đưa đến trước mặt Ngô Lão, cười hỏi: "Gia gia, người muốn pháp khí cụ thể là để làm gì vậy ạ?"
"Lúc trước không thể tự mình đến Đại Mộc Thôn một chuyến, để cảm tạ ngài trước mặt, vãn bối luôn rất hổ thẹn." Trần Thị Trường cũng nói theo.
Trần Phụ Trần Mẫu hai người thật tâm thật lòng cảm kích Ngô Lão. Nếu như nói trước đó Ngô Lão chỉ cứu được Thi Thi nhà bọn hắn, thì bây giờ Ngô Lão lại dùng thuật pháp dạy cho Thi Thi để cứu được Trần Dương. Ngô Lão là ân nhân cứu mạng của cả hai người con bọn hắn, lòng cảm kích của Trần Phụ Trần Mẫu đối với Ngô Lão không lời nào diễn tả hết được.
"Hai vị không cần khách khí như thế." Ngô Lão ha hả cười, từ trong ba lô tùy thân lấy ra hai tấm phù chú, đưa cho Trần Phụ Trần Mẫu mỗi người một tấm rồi nói: "Lần đầu tới nhà, cũng không mang theo lễ gặp mặt gì, đây là phù khu quỷ cao cấp do ta vẽ. Các ngươi mang theo nó, lệ quỷ bình thường không dám đến gần, nếu phụ cận có lệ quỷ, nó còn có thể phát nhiệt cảnh báo, rất là thực dụng."
Nghe Ngô Lão giới thiệu phen này, Trần Thị Trường còn đỡ, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn treo nụ cười, nhưng mặt Trần Mẫu lại dần dần bắt đầu trắng bệch. Lệ quỷ không thể đến gần là chuyện tốt, nhưng mà công năng thứ hai này... Không biết có phải ảo giác hay không, Trần Mẫu cảm thấy lá phù khu quỷ trong tay bỗng nhiên hơi nóng lên.
Chẳng lẽ trong nhà luôn có lệ quỷ, chỉ là nàng không biết mà thôi?
Cân nhắc đến Ngô Lão đường sá mệt nhọc (Trần Phụ Trần Mẫu cũng không biết vị lão giả mệt mỏi vì tàu xe này đã ngủ trưa trong đại viện nhà bọn hắn), sau khi ăn xong cơm tối, Trần Phụ Trần Mẫu cũng không tiếp tục làm phiền Ngô Lão, mà để Trần Ngư đưa Ngô Lão về phòng nghỉ ngơi.
Đưa Ngô Lão về phòng, khi thấy bài trí trong phòng đã hoàn toàn mới, Trần Ngư không nhịn được cảm thán một câu: "Mẹ ta thế mà đổi cả đồ đạc trong phòng rồi."
Ngô Lão tự nhiên cũng cảm nhận được sự tôn kính của cha mẹ Trần gia đối với mình, nhưng là người từng trải, đối với chuyện này cũng không có quá nhiều không thích ứng. Hắn đơn giản nhìn lướt qua bài trí trong phòng, cả căn phòng được trang trí theo lối phục cổ, trên bàn sách gỗ lim thậm chí còn để sẵn 'văn phòng tứ bảo' (bút mực giấy nghiên).
"Ngươi ở phòng nào?" Ngô Lão thu hồi ánh mắt, thuận miệng hỏi.
"Bên kia." Trần Ngư chỉ vào căn phòng xa nhất bên phải trên lầu hai.
"Ta qua xem một chút." Ngô Lão nói.
Trần Ngư không nghi ngờ gì, dẫn Ngô Lão đi về phía phòng mình, đẩy cửa phòng ra giới thiệu: "Ta ở phòng này, sát vách là phòng anh ta, cha mẹ ta ở lầu một."
Ngô Lão gật đầu, ánh mắt quét một vòng trong phòng rồi dừng lại trên bàn sách... trên hai cái máy vi tính kia: "Sao ngươi lại có hai cái máy tính?"
"Một cái là vốn có sẵn trong phòng, còn một cái là laptop chơi game anh ta tặng cho ta." Trần Ngư giải thích.
Laptop chơi game!!!
Ngô Lão đi tới, cực kỳ tự nhiên ôm lấy cái máy trông mới hơn, vừa nhìn đã biết là máy tính bản chơi game vào lòng, mặt không biểu cảm nói: "Cái này cho ta dùng."
Trần Phụ Trần Mẫu đã suy tính rất nhiều, duy chỉ có điều không ngờ tới là vị cao nhân này có lẽ không thích 'văn phòng tứ bảo', mà lại thích chơi game hơn.
"" Dường như sợ Trần Ngư không cho, Ngô Lão ôm laptop xoay người rời đi, đi một cách không hề lưu luyến.
Nhìn gia gia nhà mình rời đi dứt khoát như vậy, nếu Trần Ngư còn không hiểu gia gia của nàng tới đây làm gì, thì nàng đã sống cùng ông ấy uổng phí mười lăm năm rồi.
"Cốc cốc!" Hai phút sau, ngoài cửa bỗng nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa, Trần Ngư mở cửa, nghi ngờ nhìn về phía gia gia đang đứng ngoài cửa.
"Nha đầu à, mật mã WIFI nhà ngươi là bao nhiêu?" Ngô Lão cười rạng rỡ hỏi.
""
= Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thị Trường đi làm ngày cuối cùng trước năm mới, Trần Ngư đi cùng Trần Mẫu đến bệnh viện thăm Trần Dương. Trần Dương mặc dù vẫn còn hôn mê, nhưng tình hình hồi phục rất tốt, bác sĩ nói khoảng hai ngày nữa là có thể tỉnh lại.
Trần Mẫu yên lòng, đồng thời cân nhắc đến Ngô Lão ở nhà một mình, nên không để Trần Ngư ở lại bệnh viện lâu.
Trần Ngư trong lòng còn canh cánh chuyện nhờ gia gia nghĩ cách giải quyết vấn đề sát khí của Lâu Minh, thế nên cũng không nán lại, sau khi cùng mẫu thân nghe bác sĩ giới thiệu về bệnh tình của Trần Dương xong thì liền về nhà, sau đó kéo Ngô Lão còn đang ngủ say từ trên giường dậy.
"Đã gần mười một giờ rồi mà người vẫn còn ngủ." Trần Ngư kinh ngạc không thể tin nổi.
"Tuổi già rồi nên ham ngủ thôi." Ngô Lão vừa đi vào phòng vệ sinh vừa trả lời.
"" Coi ta chưa từng thấy lão nhân khác chắc?
Hôm qua lúc rời khỏi nhà họ Lâu, Ngô Lão cuối cùng cũng đã đồng ý với Trần Ngư sẽ nghĩ cách giúp Lâu Minh một tay.
Hôm qua sau khi Lâu Minh hấp thu sát khí của Trần Ngư, vì sợ Trần Ngư biết chuyện sẽ áy náy, nên đã nhiều lần cầu xin Ngô Lão giúp hắn che giấu. Ngô Lão mặc dù nhận "gánh nồi" ("Hắc oa") này là vì nể mặt cháu gái nhà mình, nhưng trong lòng cách nhìn đối với Lâu Minh cũng đã có chút thay đổi.
Quan trọng nhất là... hôm qua sát khí trong cơ thể Trần Ngư vậy mà lại tự động tràn ra ngoài rồi bay về phía Lâu Minh, khiến Ngô Lão nảy sinh một tia nghi hoặc. Sát khí sẽ lưu động trong không khí, sau đó ảnh hưởng đến người xung quanh, nhưng tuyệt đối sẽ không có ý thức mà chủ động bay về phía một người nào đó.
Nếu như nói đây là do thể chất đặc thù của Lâu Minh, gặp phải sát khí liền tự động hấp thu, vậy thì Lâu Minh e là cũng không sống được đến bây giờ. Cho nên giải thích duy nhất chính là... nha đầu nhà mình và tiểu tử này có mối liên hệ nào đó.
"Gia gia, người đã nghĩ ra cách nào chưa?" Trần Ngư thấy Ngô Lão đến rồi mà vẫn ngồi trên ghế sa lon nhìn Lâu Minh ngẩn người, không nhịn được lên tiếng thúc giục.
"Gấp cái gì." Ngô Lão tức giận liếc nhìn cháu gái nhà mình một cái, sau đó mới uể oải hỏi Lâu Minh: "Nhà ngươi nhiều tiền không?"
"A?" Lâu Minh đầu tiên sững sờ một chút, lập tức nhớ tới chuyện Trần Ngư từng đề cập quy củ sư môn, thế là rất nhanh phản ứng lại: "Cũng được ạ."
"Vậy thì đi mua trước mấy món pháp khí đi, nếu có Linh khí thì càng tốt." Ngô Lão nói.
"Có yêu cầu cụ thể gì không ạ?" Lâu Minh hỏi thêm.
"Pháp lực càng mạnh, niên đại càng lâu đời thì càng tốt." Ngô Lão nói: "Tìm được rồi thì đến tìm ta."
"Vâng." Lâu Minh thấy Ngô Lão không nói nhiều, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu đồng ý.
Kiểu tác phong cao nhân chỉ bảo ngươi đi làm việc mà không nói rõ lý do này, Trần Ngư có thể chịu được Ngô Lão làm vậy với người khác, nhưng lại không chịu được Ngô Lão làm vậy với Lâu Minh. Thế là tự mình bưng một tách trà đưa đến trước mặt Ngô Lão, cười hỏi: "Gia gia, người muốn pháp khí cụ thể là để làm gì vậy ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận