Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 281
Hoa nhỏ mầm: Ngươi nghĩ hay thật đấy, bản hoa non ta là Yêu tộc cuối cùng hoá hình giữa trời đất này, ngươi là phàm nhân thì biết cái gì?
......
Cuối cùng, thời khắc hoá hình đã đến.
Hoa nhỏ mầm run rẩy cành lá, dưới ánh trăng dịu dàng tỏa sáng rạng rỡ, linh khí quanh thân chuyển động mạnh mẽ, thấm vào từng tấc cành lá, sau đó cành lá dần biến mất, hóa thành một bé gái tròn trịa đáng yêu có hai bím tóc.
Bím tóc đen nhánh buông trên bờ vai, trên người là bộ quần áo màu xanh do cành lá huyễn hóa thành, Hoa nhỏ mầm chớp đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, kinh ngạc nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của mình.
Ta cuối cùng cũng hoá hình rồi.
Ta trông có đẹp không?
Hoa nhỏ mầm lon ton chạy đến bên linh tuyền soi gương.
“Ngươi là ai?” Cẩu oa tử từ trong sơn động chui ra, vừa nhìn đã thấy bé gái xa lạ này.
“Cẩu oa tử.” Hoa nhỏ mầm nghe thấy giọng Cẩu oa tử thì mừng rỡ quay người lại.
“Sao ngươi biết tên ta?” Cẩu oa tử vốn đang kỳ lạ sao đối phương lại biết tên mình, nhưng khi hắn theo thói quen định đi qua tưới nước cho Hoa nhỏ mầm thì chợt phát hiện Hoa nhỏ mầm không thấy đâu nữa.
“Hoa nhỏ mầm của ta đâu? Miêu Miêu đi đâu rồi?” Cẩu oa tử lo lắng hỏi.
“Ngươi đoán xem?” Hoa nhỏ mầm cố tình không muốn cho hắn biết nhanh như vậy.
“Ngươi có thấy Miêu Miêu không? Nàng là một gốc hoa nhỏ mầm, mọc ở chỗ này, cao khoảng từng này.” Cẩu oa tử lo lắng khoa tay múa chân.
“Ngươi lại đây.” Cẩu oa tử ngoan ngoãn đi tới.
“Ngươi ngửi xem.” Hoa nhỏ mầm đưa một cánh tay ra cho Cẩu oa tử ngửi, muốn xem thử liệu hắn có nhận ra mình qua mùi hương quen thuộc không.
Cẩu oa tử tò mò ngửi một cái, lập tức sắc mặt đại biến, hắn đưa tay đẩy mạnh Hoa nhỏ mầm, làm Hoa nhỏ mầm ngã phịch xuống đất.
“Ái chà, ngươi làm gì vậy?” Hoa nhỏ mầm tức giận.
“Ngươi đã làm gì Miêu Miêu rồi, có phải ngươi đã nhổ Miêu Miêu lên không?” Cẩu oa tử chất vấn.
“Đúng vậy.” Ta đã hoá hình rồi, đâu cần mọc trong đất nữa.
“Ngươi... Ngươi...” Cẩu oa tử tức đến đỏ mắt, “Ngươi trả Miêu Miêu lại cho ta, ta sẽ trồng nàng về lại.” “Trồng không về được đâu.” Ta không muốn về lại trong đất đâu.
“Ngươi... Ngươi đáng ghét!” Tiểu cô nương làm hại Miêu Miêu, dù có xinh đẹp đến mấy Cẩu oa tử cũng không thích.
“Ngươi ghét ta? Ta cũng ghét ngươi.” Bị người ta ghét, Hoa nhỏ mầm càng thêm đau lòng.
“Hu hu hu...” Cẩu oa tử đau lòng khóc rống lên, Hoa nhỏ mầm của hắn, Hoa nhỏ mầm chết mất rồi.
“Ấy... Ngươi đừng khóc...” Hoa nhỏ mầm thấy Cẩu oa tử đột nhiên đau lòng khóc nấc lên, đang nghĩ có nên biến về nguyên hình cho hắn xem không. Cẩu oa tử bỗng nhiên đẩy mạnh tiểu cô nương đang lại gần mình ra, lau nước mắt chạy khỏi sơn cốc.
Hoa nhỏ mầm ngẩn người ngồi trong sơn cốc một lúc, lúc đứng dậy thì trong sơn cốc bỗng nhiên có thêm một người mặc đạo bào.
“Tháng linh thảo?” Linh Tê Chân Nhân khẽ cười nói, “Ta là Linh Tê Chân Nhân, Bạch Ngữ trước khi đi đã phó thác ngươi cho ta, từ hôm nay ngươi chính là đồ đệ của ta.” “Gặp qua chân nhân,” Hoa nhỏ mầm lễ phép hành lễ.
“Ngươi đã có tên chưa?” Linh Tê Chân Nhân hỏi.
“” Hoa nhỏ mầm lắc đầu.
“Ta họ Lục, hay là ngươi theo họ Lục của ta đi. Ngươi lại là Yêu tộc cuối cùng hoá hình của Tháng Linh tộc, ta nghĩ lấy tháng linh làm tên, gọi là Lục Nguyệt Linh, thế nào?” Linh Tê Chân Nhân hỏi.
“Ta có thể gọi là Miêu Miêu được không?” Hoa nhỏ mầm bỗng hỏi.
“Nhũ danh gọi ngươi là Miêu Miêu.” “Tạ ơn sư tôn ban tên.” Hoa nhỏ mầm vui vẻ đáp.
Cuối cùng, Linh Tê Chân Nhân mang theo Hoa nhỏ mầm rời khỏi sơn cốc. Một thời gian rất dài sau đó, Cẩu oa tử vẫn mỗi ngày đi vào sơn cốc, nhưng nơi đó đã không còn Hoa nhỏ mầm mà hắn che chở nữa.
Mãi cho đến khi Thiên Hòa Chân Nhân của phái Lạc Sơn, nghe nói đối thủ một mất một còn là Linh Tê Chân Nhân đã nhặt được một đệ tử tư chất tuyệt vời ở trong núi sâu Thanh Mộc Thị.
Thiên Hòa Chân Nhân cảm thấy nếu Linh Tê Chân Nhân còn có thể gặp vận khí cứt chó như vậy, tại sao hắn lại không thể. Thế là, hắn quả thật đã gặp vận khí cứt chó ở trong núi và nhặt được một Cẩu oa tử.
“Ngươi tên gì?” Thiên Hòa Chân Nhân hỏi.
“Ngô Lễ.” Cẩu oa tử gần bảy tuổi cuối cùng cũng có đại danh.
Chương 119: Phiên ngoại năm Một tháng, Ngô thiếu Niên đến địa phủ đã được một tháng, hắn không ăn không uống không ngủ đứng gác trước cửa phủ đệ riêng của Minh Vương suốt một tháng.
Cũng may hiện tại hắn là quỷ hồn, nếu là người sống, làm sao có thể một tháng không ăn không uống không ngủ được chứ?
Hắc Bạch Vô Thường cầm công văn từ phủ đệ Minh Vương đi ra, nhìn thấy Ngô thiếu Niên đứng ở cửa, theo thông lệ đi qua khuyên nhủ đôi lời.
“Lão Ngô à.” “Xin gọi ta là Tiểu Ngô.” Kể từ khi Miêu Miêu nói hắn già trên cầu Nại Hà, Ngô thiếu Niên bỗng nhiên rất để ý chuyện người khác nói hắn già.
“” Hắc Vô Thường hiếm khi bị nghẹn lời.
“Vốn là lão già rồi, còn giả bộ trẻ trung làm gì.” Bạch Vô Thường khinh bỉ nói.
“Với tuổi của hai vị, gọi ta một tiếng Tiểu Ngô khó khăn cho các vị lắm sao?” Ngô thiếu Niên thẳng thắn hỏi.
“” Lập tức Bạch Vô Thường cũng bị nghẹn lời.
Hắc Bạch Vô Thường bây giờ bao nhiêu tuổi chính họ cũng không nhớ rõ nữa, gọi Ngô thiếu Niên một tiếng Lão Ngô, thật sự xem như là đề cao hắn rồi.
“Được rồi, Tiểu Ngô thì Tiểu Ngô, dù sao mặc kệ là Lão Ngô hay Tiểu Ngô, ngươi cũng không gặp được Miêu Miêu đâu.” Hắc Vô Thường thỏa hiệp nói.
“Không gặp được, ta vẫn sẽ canh giữ ở đây.” Ngô thiếu Niên vô cùng kiên trì nói.
“Ta nói ngươi đủ rồi đấy.” Bạch Vô Thường thật sự nhìn không nổi nữa, “Ngươi nói xem, ngươi gây ra bao nhiêu phiền phức cho Địa Phủ trước đây. May mà lúc ngươi chết gặp vận khí cứt chó nhặt được đại công đức, nên mới không phải đi Địa Ngục du lịch dài hạn. Vốn dĩ có tương lai tốt đẹp chờ ngươi, kết quả thì hay rồi, ngày đầu tiên vào Địa Phủ, ngươi lại sống sờ sờ kéo Miêu Miêu đang muốn đi đầu thai từ trên cầu Nại Hà xuống.” “Ta làm quỷ sai bao nhiêu năm nay, chuyện kỳ lạ cũng thấy nhiều rồi, nhưng ngươi đúng là trường hợp khá là khắc sâu đấy.” Bạch Vô Thường gật đầu phụ họa.
“Nếu ta không làm vậy, sẽ lại bỏ lỡ Miêu Miêu lần nữa.” Ban đầu Ngô thiếu Niên muốn cùng Miêu Miêu đi đầu thai, nhưng nghĩ đến sau khi đầu thai sẽ không còn ký ức kiếp này, Ngô thiếu Niên liền tạm thời đổi ý, trực tiếp kéo Miêu Miêu từ trên cầu Nại Hà xuống.
......
Cuối cùng, thời khắc hoá hình đã đến.
Hoa nhỏ mầm run rẩy cành lá, dưới ánh trăng dịu dàng tỏa sáng rạng rỡ, linh khí quanh thân chuyển động mạnh mẽ, thấm vào từng tấc cành lá, sau đó cành lá dần biến mất, hóa thành một bé gái tròn trịa đáng yêu có hai bím tóc.
Bím tóc đen nhánh buông trên bờ vai, trên người là bộ quần áo màu xanh do cành lá huyễn hóa thành, Hoa nhỏ mầm chớp đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, kinh ngạc nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của mình.
Ta cuối cùng cũng hoá hình rồi.
Ta trông có đẹp không?
Hoa nhỏ mầm lon ton chạy đến bên linh tuyền soi gương.
“Ngươi là ai?” Cẩu oa tử từ trong sơn động chui ra, vừa nhìn đã thấy bé gái xa lạ này.
“Cẩu oa tử.” Hoa nhỏ mầm nghe thấy giọng Cẩu oa tử thì mừng rỡ quay người lại.
“Sao ngươi biết tên ta?” Cẩu oa tử vốn đang kỳ lạ sao đối phương lại biết tên mình, nhưng khi hắn theo thói quen định đi qua tưới nước cho Hoa nhỏ mầm thì chợt phát hiện Hoa nhỏ mầm không thấy đâu nữa.
“Hoa nhỏ mầm của ta đâu? Miêu Miêu đi đâu rồi?” Cẩu oa tử lo lắng hỏi.
“Ngươi đoán xem?” Hoa nhỏ mầm cố tình không muốn cho hắn biết nhanh như vậy.
“Ngươi có thấy Miêu Miêu không? Nàng là một gốc hoa nhỏ mầm, mọc ở chỗ này, cao khoảng từng này.” Cẩu oa tử lo lắng khoa tay múa chân.
“Ngươi lại đây.” Cẩu oa tử ngoan ngoãn đi tới.
“Ngươi ngửi xem.” Hoa nhỏ mầm đưa một cánh tay ra cho Cẩu oa tử ngửi, muốn xem thử liệu hắn có nhận ra mình qua mùi hương quen thuộc không.
Cẩu oa tử tò mò ngửi một cái, lập tức sắc mặt đại biến, hắn đưa tay đẩy mạnh Hoa nhỏ mầm, làm Hoa nhỏ mầm ngã phịch xuống đất.
“Ái chà, ngươi làm gì vậy?” Hoa nhỏ mầm tức giận.
“Ngươi đã làm gì Miêu Miêu rồi, có phải ngươi đã nhổ Miêu Miêu lên không?” Cẩu oa tử chất vấn.
“Đúng vậy.” Ta đã hoá hình rồi, đâu cần mọc trong đất nữa.
“Ngươi... Ngươi...” Cẩu oa tử tức đến đỏ mắt, “Ngươi trả Miêu Miêu lại cho ta, ta sẽ trồng nàng về lại.” “Trồng không về được đâu.” Ta không muốn về lại trong đất đâu.
“Ngươi... Ngươi đáng ghét!” Tiểu cô nương làm hại Miêu Miêu, dù có xinh đẹp đến mấy Cẩu oa tử cũng không thích.
“Ngươi ghét ta? Ta cũng ghét ngươi.” Bị người ta ghét, Hoa nhỏ mầm càng thêm đau lòng.
“Hu hu hu...” Cẩu oa tử đau lòng khóc rống lên, Hoa nhỏ mầm của hắn, Hoa nhỏ mầm chết mất rồi.
“Ấy... Ngươi đừng khóc...” Hoa nhỏ mầm thấy Cẩu oa tử đột nhiên đau lòng khóc nấc lên, đang nghĩ có nên biến về nguyên hình cho hắn xem không. Cẩu oa tử bỗng nhiên đẩy mạnh tiểu cô nương đang lại gần mình ra, lau nước mắt chạy khỏi sơn cốc.
Hoa nhỏ mầm ngẩn người ngồi trong sơn cốc một lúc, lúc đứng dậy thì trong sơn cốc bỗng nhiên có thêm một người mặc đạo bào.
“Tháng linh thảo?” Linh Tê Chân Nhân khẽ cười nói, “Ta là Linh Tê Chân Nhân, Bạch Ngữ trước khi đi đã phó thác ngươi cho ta, từ hôm nay ngươi chính là đồ đệ của ta.” “Gặp qua chân nhân,” Hoa nhỏ mầm lễ phép hành lễ.
“Ngươi đã có tên chưa?” Linh Tê Chân Nhân hỏi.
“” Hoa nhỏ mầm lắc đầu.
“Ta họ Lục, hay là ngươi theo họ Lục của ta đi. Ngươi lại là Yêu tộc cuối cùng hoá hình của Tháng Linh tộc, ta nghĩ lấy tháng linh làm tên, gọi là Lục Nguyệt Linh, thế nào?” Linh Tê Chân Nhân hỏi.
“Ta có thể gọi là Miêu Miêu được không?” Hoa nhỏ mầm bỗng hỏi.
“Nhũ danh gọi ngươi là Miêu Miêu.” “Tạ ơn sư tôn ban tên.” Hoa nhỏ mầm vui vẻ đáp.
Cuối cùng, Linh Tê Chân Nhân mang theo Hoa nhỏ mầm rời khỏi sơn cốc. Một thời gian rất dài sau đó, Cẩu oa tử vẫn mỗi ngày đi vào sơn cốc, nhưng nơi đó đã không còn Hoa nhỏ mầm mà hắn che chở nữa.
Mãi cho đến khi Thiên Hòa Chân Nhân của phái Lạc Sơn, nghe nói đối thủ một mất một còn là Linh Tê Chân Nhân đã nhặt được một đệ tử tư chất tuyệt vời ở trong núi sâu Thanh Mộc Thị.
Thiên Hòa Chân Nhân cảm thấy nếu Linh Tê Chân Nhân còn có thể gặp vận khí cứt chó như vậy, tại sao hắn lại không thể. Thế là, hắn quả thật đã gặp vận khí cứt chó ở trong núi và nhặt được một Cẩu oa tử.
“Ngươi tên gì?” Thiên Hòa Chân Nhân hỏi.
“Ngô Lễ.” Cẩu oa tử gần bảy tuổi cuối cùng cũng có đại danh.
Chương 119: Phiên ngoại năm Một tháng, Ngô thiếu Niên đến địa phủ đã được một tháng, hắn không ăn không uống không ngủ đứng gác trước cửa phủ đệ riêng của Minh Vương suốt một tháng.
Cũng may hiện tại hắn là quỷ hồn, nếu là người sống, làm sao có thể một tháng không ăn không uống không ngủ được chứ?
Hắc Bạch Vô Thường cầm công văn từ phủ đệ Minh Vương đi ra, nhìn thấy Ngô thiếu Niên đứng ở cửa, theo thông lệ đi qua khuyên nhủ đôi lời.
“Lão Ngô à.” “Xin gọi ta là Tiểu Ngô.” Kể từ khi Miêu Miêu nói hắn già trên cầu Nại Hà, Ngô thiếu Niên bỗng nhiên rất để ý chuyện người khác nói hắn già.
“” Hắc Vô Thường hiếm khi bị nghẹn lời.
“Vốn là lão già rồi, còn giả bộ trẻ trung làm gì.” Bạch Vô Thường khinh bỉ nói.
“Với tuổi của hai vị, gọi ta một tiếng Tiểu Ngô khó khăn cho các vị lắm sao?” Ngô thiếu Niên thẳng thắn hỏi.
“” Lập tức Bạch Vô Thường cũng bị nghẹn lời.
Hắc Bạch Vô Thường bây giờ bao nhiêu tuổi chính họ cũng không nhớ rõ nữa, gọi Ngô thiếu Niên một tiếng Lão Ngô, thật sự xem như là đề cao hắn rồi.
“Được rồi, Tiểu Ngô thì Tiểu Ngô, dù sao mặc kệ là Lão Ngô hay Tiểu Ngô, ngươi cũng không gặp được Miêu Miêu đâu.” Hắc Vô Thường thỏa hiệp nói.
“Không gặp được, ta vẫn sẽ canh giữ ở đây.” Ngô thiếu Niên vô cùng kiên trì nói.
“Ta nói ngươi đủ rồi đấy.” Bạch Vô Thường thật sự nhìn không nổi nữa, “Ngươi nói xem, ngươi gây ra bao nhiêu phiền phức cho Địa Phủ trước đây. May mà lúc ngươi chết gặp vận khí cứt chó nhặt được đại công đức, nên mới không phải đi Địa Ngục du lịch dài hạn. Vốn dĩ có tương lai tốt đẹp chờ ngươi, kết quả thì hay rồi, ngày đầu tiên vào Địa Phủ, ngươi lại sống sờ sờ kéo Miêu Miêu đang muốn đi đầu thai từ trên cầu Nại Hà xuống.” “Ta làm quỷ sai bao nhiêu năm nay, chuyện kỳ lạ cũng thấy nhiều rồi, nhưng ngươi đúng là trường hợp khá là khắc sâu đấy.” Bạch Vô Thường gật đầu phụ họa.
“Nếu ta không làm vậy, sẽ lại bỏ lỡ Miêu Miêu lần nữa.” Ban đầu Ngô thiếu Niên muốn cùng Miêu Miêu đi đầu thai, nhưng nghĩ đến sau khi đầu thai sẽ không còn ký ức kiếp này, Ngô thiếu Niên liền tạm thời đổi ý, trực tiếp kéo Miêu Miêu từ trên cầu Nại Hà xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận