Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 101

Một luồng âm phong thổi qua, Hoàng Phàm bốn phía pháp đàn bỗng nhiên phất phơ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mao Đại Sư: Ta đâu có nói muốn mua.
Tam thiếu: Mua hay là không mua? (Điền Phi ôm lấy đồ sứ Thanh Hoa làm bộ muốn ném.) Mao Đại Sư: Mua! (Chết mất thôi, đồ sứ Thanh Hoa tốt như vậy không thấy nhiều đâu!)
Chương 45: Quỷ Vương
Bởi vì hôm qua nhận lấy đả kích chí mạng, Trần Ngư trong thời gian ngắn không muốn đến nhà Tam ca nữa, chỉ cần vừa đến nhà Tam ca là nàng liền nghĩ đến trợ lý Điền, chỉ cần vừa nghĩ đến trợ lý Điền là nàng liền nghĩ đến đồ sứ Thanh Hoa, chỉ cần vừa nghĩ đến đồ sứ Thanh Hoa là nàng liền nghĩ đến 30 triệu.
30 triệu đó!!!
Trần Ngư đau lòng cả đêm đều không ngủ ngon giấc.
"Buồn ngủ thì đi ngủ đi." Trần Mẫu thấy con gái ngồi trên ghế sa lon ngáp liền không nhịn được nói.
"Mặc dù ba ba hy vọng con thi đạt thành tích tốt, nhưng cũng không thể đọc sách khuya quá." Trần Thị Trường hiển nhiên hiểu lầm con gái là vì câu nói của mình lúc ăn tối hôm qua mà thức đêm đọc sách.
"Không có đâu, bài thi sắp tới không khó, tối qua con không đọc sách." Trần Ngư giải thích, "Con chỉ là ngủ không ngon thôi."
Nghe Trần Ngư nói tối qua ngủ không ngon, Trần Dương đang ngồi một bên xem điện thoại di động bỗng ngẩng đầu lên, hắn liếc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Trần Ngư, nhíu mày lại, có chút tự trách.
Chẳng lẽ là hôm qua lời nói kia của mình nói nặng quá?
"Ngủ không ngon thì đi ngủ đi." Trần Mẫu lại nói thêm.
"Vừa mới ăn cơm xong, con ngủ không được. Con xem TV một lát nữa, đợi tám giờ rưỡi rồi đi ngủ." Trần Ngư nói.
"Cũng đúng, vừa ăn cơm xong mà đi ngủ ngay dễ bị béo lên, mà lại cũng không tốt cho dạ dày." Trần Mẫu suy nghĩ một chút rồi cũng không miễn cưỡng Trần Ngư đi ngủ nữa.
Lúc này trên TV vừa hay đang phát một đoạn quảng cáo du lịch, đó là một hòn đảo nghỉ dưỡng nằm ở khu vực á nhiệt đới, bãi cát trắng cùng nước biển xanh thẳm trông sạch sẽ lại xinh đẹp.
Trần Mẫu mắt sáng lên, quay đầu hỏi Trần Ngư: "Thi Thi, con đi biển bao giờ chưa?"
"Chưa ạ." Trần Ngư lắc đầu.
"Đợi con thi xong, mẹ dẫn con ra nước ngoài nghỉ phép nhé?" Trần Mẫu chỉ vào TV nói, "Con thấy nơi này thế nào?"
Trần Ngư quay đầu nhìn màn hình TV, cũng bị mặt biển trong veo sạch sẽ trong hình hấp dẫn, nhưng ngược lại nàng lại nghĩ tới việc mình muốn lợi dụng kỳ nghỉ đông để nâng tài khoản huyền học trực tuyến của mình lên cấp A, thế là cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối: "Thôi không đi đâu ạ."
"Vì sao?" Trần Mẫu có chút thất vọng.
Hai cha con nhà họ Trần cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Thi Thi vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập vào gia đình này, ngay cả việc đi nghỉ phép cùng người nhà cũng không muốn đi?
"Khẩu ngữ của con không tốt, chờ con luyện thêm chút khẩu ngữ nữa, chúng ta lại đi được không ạ?" Trần Ngư tìm một cái cớ.
"Được, được, lúc nào con muốn đi, mẹ đều đi cùng con." Trần Mẫu nghe Trần Ngư nói vậy, lập tức đồng ý ngay.
Hai cha con nhà họ Trần nghe lý do này, biểu cảm cũng dịu lại. Thì ra là sợ khẩu ngữ của mình không tốt, cũng phải, Thi Thi tuy xưa nay không nói, nhưng lòng tự trọng của nàng luôn rất mạnh.
Thế là chủ đề du lịch cứ như vậy bị lướt qua, Trần Dương tiếp tục cúi đầu dùng di động gửi tin nhắn, Trần Thị Trường tiếp tục cầm máy tính bảng xem tin tức, Trần Mẫu cùng Trần Ngư ngồi trên ghế sa lon xem tivi, mặc dù mọi người làm những việc khác nhau, nhưng bầu không khí trong phòng khách lại hết sức hài hòa.
Mà hoàn toàn trái ngược với sự hài hòa này là tầng hầm trong biệt thự ở Giao Khu Đế Đô của Kỳ Trường Minh, Kỳ Trường Minh mặc một thân đạo bào, khoanh chân ngồi giữa đồ hình Thái Cực Bát Quái trên pháp đàn.
Trong tầng hầm kín mít vốn không có gió, nhưng ánh nến mờ ảo lại bị thổi đến chập chờn, Hoàng Phàm bốn phía cũng bị thổi lay động qua lại.
Trên bàn thờ trước mặt Kỳ Trường Minh, một đoạn xương người trắng bóng tỏa ra âm khí cường đại, theo tiếng chú ngữ Kỳ Trường Minh đọc trong miệng bắt đầu run rẩy lên.
Ngay từ đầu chỉ là khẽ động đậy một chút, tiếp đó bắt đầu run rẩy biên độ nhỏ không ngừng, mãi cho đến sau này chấn động đến mức cả bàn thờ cũng rung lắc theo.
Tiếng xương cốt va vào bàn thờ "cạch cạch cạch" trong tầng hầm âm u rùng rợn tỏ ra vô cùng đáng sợ.
"Lên!" Kỳ Trường Minh đang ngồi bỗng hét lớn một tiếng, hai mắt trợn trừng, trong mắt tràn ngập sát ý, hai tay bấm pháp quyết chỉ về phía bạch cốt trên bàn.
"Ô ô......" Âm khí ngợp trời dậy đất từ trong bạch cốt tuôn ra, từ từ ngưng tụ thành một vòng xoáy màu đen, ngay lập tức hóa thành một bóng người mang sừng trâu, đôi mắt đỏ ngầu của Quỷ Vương lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước.
"Đi giết nàng, sau đó nuốt chửng linh hồn của nàng, để nàng vĩnh thế không được siêu sinh." Kỳ Trường Minh ra lệnh.
Theo lời Kỳ Trường Minh vừa dứt, Quỷ Vương một lần nữa hóa thành một luồng khí đen, từ lòng đất xuyên thấu cả tòa biệt thự, bay lên giữa không trung che khuất vầng trăng sáng tỏ, sau đó lấy tốc độ mà nhân loại không cách nào tưởng tượng nổi bay về phía trung tâm Đế Đô.
Mà lúc này tại Trần gia, Trần Ngư đang vừa ăn khoai tây chiên vừa xem tivi, mãi cho đến khi Quỷ Vương tiến vào phạm vi đại viện nàng mới phát giác có điều không ổn.
Tốc độ thật nhanh!
Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sát khí, Trần Ngư gần như không kịp suy nghĩ, điều duy nhất nàng có thể làm là rời khỏi nhà ngay lập tức trước khi Quỷ Vương đến nơi này, để phòng liên lụy người vô tội.
"Con có việc ra ngoài một chút." Cũng không cần biết những người khác có nghe rõ hay không, Trần Ngư bật phắt dậy liền chạy ra ngoài.
Luồng sát khí này tới gần với tốc độ thực sự quá nhanh, nàng ngay cả thời gian về lầu hai lấy phù chú cũng không có.
"Con đi đâu vậy?" Trần Mẫu còn chưa kịp phản ứng, Trần Ngư đã đẩy cửa xông ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Thị Trường vẻ mặt đầy nghi hoặc ngẩng đầu.
"Không biết nữa, chỉ nói là bỗng nhiên có việc." Trần Mẫu lo lắng nói, "Đứa nhỏ này, áo khoác cũng không mặc, cứ thế chạy ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm mà."
"Trần Dương con ra ngoài xem một chút." Trần Thị Trường bảo con trai đi theo ra xem sao.
Trần Dương đã đứng dậy ngay lúc Trần Ngư chạy ra ngoài, hắn luôn cảm thấy biểu cảm vừa rồi của Trần Ngư không đúng lắm. Hắn gật đầu với Trần Phụ Trần Mẫu, đi đến cửa trước cầm lấy chiếc áo khoác lông của em gái rồi đuổi theo.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, đợi đến lúc Trần Dương ra khỏi cổng sân thì đã không còn thấy bóng dáng Trần Ngư đâu nữa.
Nhỏ dán sĩ: Nếu như cảm thấy 52 thư khố không sai, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bằng hữu a ~ xin nhờ rồi (>.<) Cổng truyền tống: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | Không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận