Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 4

“Ngươi không mở điều hòa à?” Trần Dương lúc này mới chú ý tới, phòng của Trần Ngư rất oi bức. Thời tiết tháng tám chính là lúc đế đô nóng nhất, dù cho đã chạng vạng tối, tiết trời vẫn rất oi ả. Trần Dương đi vào phòng, cầm lấy điều khiển từ xa giúp Trần Ngư mở điều hòa. Hắn biết rất nhiều đứa trẻ trên núi xuống thành thị đều vô cùng tiết kiệm, nghĩ rằng Trần Ngư cũng vì nguyên nhân này nên mới không nỡ mở điều hòa. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của muội muội, do dự một chút chỉ có thể nói: “Mùa hè trong thành rất nóng, lúc ngươi ở trong phòng tốt nhất nên mở điều hòa, nếu không dễ bị cảm nắng, chúng ta sẽ lo lắng.”
“Ừ, ta biết rồi.” Trần Ngư căn bản không hề chú ý tới tâm tư cẩn thận từng li từng tí của đại ca nhà mình đang che chở trái tim pha lê của nàng.
“Vậy ngươi đi tắm rửa đi, lát nữa xuống ăn cơm.” Trần Dương đặt điều khiển từ xa xuống.
“Được.” Đợi Trần Dương đi rồi, Trần Ngư mới thở phào một hơi, dựa vào cánh cửa vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, lẩm bẩm một tiếng nguy hiểm thật.
Đợi Trần Ngư tắm rửa, thay một bộ quần áo khác xuống lầu thì đồ ăn trong bếp cũng đã chuẩn bị gần xong. Bởi vì muốn đón tiếp Trần Ngư, nhà họ Trần vốn ngày thường ăn uống đơn giản hôm nay hiếm hoi làm cả một bàn thức ăn. Trong bữa tiệc, Trần Mẫu không ngừng gắp thức ăn vào chén Trần Ngư, nàng lại không tiện từ chối, chỉ có thể cúi gằm mặt ăn lấy ăn để. Có lẽ Trần Thị Trường đã nhìn ra tình cảnh khó xử của nữ nhi, bèn tìm một chủ đề để trò chuyện.
“Hai ngày nữa ta sẽ cho người làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho ngươi, có muốn đổi tên không?” Trần Thị Trường hỏi.
“Đổi tên? Tại sao phải đổi tên?” Trần Ngư ngẩng đầu không hiểu.
“Vậy thì không đổi nữa, vẫn gọi là Trần Ngư đi.” Trần Thị Trường tuy cũng rất muốn giữ lại cái tên mình đã đặt cho nữ nhi, nhưng dù sao cái tên Trần Ngư này nữ nhi đã dùng quen rồi, đổi lại quả thật có chút bất tiện.
Trần Mẫu nghe vậy, không nhịn được hỏi: “Tên của ngươi là ai giúp ngươi đặt thế? Vì sao lại gọi là Trần Ngư, có phải vì hồi nhỏ ngươi thích ăn cá không?”
“Không phải.” Trần Ngư lắc đầu nói, “Tên của ta là lão đầu...... khụ...... là gia gia giúp ta đặt, lúc đầu lấy là chữ Du (瑜) có bộ ngọc (王) bên cạnh, nghĩa là viên ngọc đẹp. Nhưng về sau lúc đi làm hộ khẩu trên thôn, bác trưởng thôn viết sai, viết thành chữ Ngư (鱼) nghĩa là cá. Đợi đến lúc gia gia phát hiện ra thì hộ khẩu đã làm xong từ lâu rồi, gia gia lười đổi, nên cứ dùng đến tận bây giờ.”
“Chữ Ngư (cá) cũng rất hay, nghe rất hoạt bát.” Trần Mẫu cười nói.
Trần Thị Trường cũng cười gật đầu.
“Các ngươi thấy hoạt bát à?” Trong mắt Trần Ngư thoáng lên một tia nghi hoặc, “Các ngươi không có liên tưởng gì khác sao?”
“Liên tưởng?” Trần Mẫu cùng trượng phu và nhi tử liếc nhìn nhau, cả ba đều mang vẻ mặt mờ mịt.
“Trần Ngư, trầm ngư.” Trần Ngư nhắc nhở, “Tứ đại mỹ nhân cổ đại.”
“Tây Thi?” Trần Dương là người phản ứng nhanh nhất.
“Đúng rồi đó.” Trần Ngư lộ vẻ mặt ‘ta biết ngay các ngươi sẽ đoán được mà’, “Bởi vì cái này, lúc đi học các bạn học đều không gọi tên ta, toàn thích gọi ta là Tây Thi hoặc là mỹ nhân nhi, các ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.”
“......” Ba người nhà họ Trần lại rơi vào sự im lặng kỳ quái, có lẽ do Trần Thị Trường kiến thức rộng rãi nên phản ứng nhanh nhất, ông nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng nói: “Biệt danh rất thú vị, sau này chúng ta cũng gọi ngươi là Tây Thi.”
Tay cầm đũa của Trần Dương khẽ run lên, liếc nhìn muội tử đen nhẻm nhà mình. Cho dù đây là muội muội ruột thịt, Trần Dương cũng không thể trái lương tâm mà thuyết phục bản thân rằng đó là một mỹ nhân. Hắn lặng lẽ nhìn về phía Trần Thị Trường, phảng phất như đang hỏi lại: Ngài chắc chắn gọi Tây Thi không phải là đang châm chọc đấy chứ?
“Tốt lắm.” Trần Ngư vui vẻ đáp.
Trần Mẫu vốn còn định nói gì đó, nhưng thấy nữ nhi có vẻ rất vui, cuối cùng không nói gì nữa, mà gắp một miếng sườn bỏ vào chén của nữ nhi nói: “Tây...... Tây Thi ăn miếng sườn này đi.”
“Cảm ơn mụ mụ.” Trần Ngư cười híp mắt ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn.
Trần Mẫu nhìn nữ nhi đen nhẻm của mình, hốc mắt ửng đỏ, âm thầm quyết định ngày mai nhất định phải đưa nữ nhi ra ngoài làm đẹp toàn diện, cố gắng để nữ nhi nhanh chóng tiến gần hơn trên con đường trở thành mỹ nhân.
Khi mấy người ăn gần xong, bảo mẫu Lưu Thẩm bỗng nhiên đi đến nói: “Tiên sinh, phu nhân, bên ngoài có người đến tặng quà cho tiểu thư.”
“Ai vậy?” Trần Thị Trường nghi ngờ hỏi.
“Hình như là người nhà Lâu Tam thiếu.” Lưu Thẩm nói.
“Tây...... Muội muội, ngươi biết Lâu Tam thiếu à?” Trần Dương thật sự không thể nào gọi ra hai chữ Tây Thi.
“Đâu có?” Trần Ngư đang húp canh, tranh thủ lắc đầu.
“Vậy tại sao Lâu Tam thiếu lại phái người đến tặng quà cho ngươi?” Trần Dương hỏi.
Trần Ngư lộ vẻ mặt ‘ta cũng thấy khó hiểu đây’.
“Ra ngoài xem một chút đi.” Trần Thị Trường dẫn đầu đứng dậy đi về phía phòng khách, Trần Ngư đi theo sau lưng mụ mụ, ngay khoảnh khắc bước vào phòng khách liền cảm nhận được một luồng sát khí quen thuộc, Trần Ngư thầm kêu không ổn.
Ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục, bộ đồng phục kia giống hệt bộ mà mình nhìn thấy ở tòa nhà nhỏ lúc chiều.
Trời muốn diệt ta!!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ta phải giải thích thế nào đây? Ta đã ra ngoài bằng cách nào, tại sao lại muốn ra ngoài, ta rõ ràng đang ngủ ở trong phòng nhà mình, sao đồ vật lại rơi xuống sân nhà người khác được chứ.
Trần Ngư càng nghĩ càng thấy lời giải thích của mình không thông suốt, vẻ mặt ‘sinh không thể luyến’ nhìn về phía Hà Thất trong phòng khách. Chả trách chiều nay lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, hóa ra là muốn đợi đến lúc này mới tính sổ.
Hà Thất dĩ nhiên cũng đã nhận ra sắc mặt Trần Ngư biến đổi, trong lòng thầm cười một tiếng, nghĩ thầm Tam thiếu quả nhiên đoán không sai, tiểu nha đầu này quả thực rất sợ Trần Thị Trường biết chuyện nàng đi ra ngoài lúc chiều.
“Trợ lý Hà, ngài đến đây là có việc gì?” Trần Thị Trường nhận ra đối phương là trợ lý Hà Thất bên cạnh Tam thiếu.
“Trần Thị Trường, đây là quà Tam thiếu bảo tôi mang đến tặng cho Trần tiểu thư.” Hà Thất nói rồi đưa con gấu bông Teddy được đóng gói đẹp đẽ trong tay về phía trước.
“Đây là?” Trần Thị Trường có chút ngạc nhiên hỏi, “Sao Tam thiếu lại đột nhiên nhớ đến tặng quà cho tiểu nữ vậy?”
“Tam thiếu nói lúc Trần tiểu thư còn rất nhỏ, ngài ấy đã từng hứa sẽ tặng Trần tiểu thư một món quà. Chỉ là về sau Trần tiểu thư vô tình bị lạc mất, món quà Tam thiếu dù đã mua xong nhưng lại chậm chạp không thể đưa ra được. Hôm nay Tam thiếu tình cờ nghe nói Trần tiểu thư đã được tìm về, cho nên mới nhớ tới chuyện này. Vì vậy mới đặc biệt bảo tôi mang quà tới. Xem như hoàn thành lời hứa của ngài ấy đối với Trần tiểu thư.” Hà Thất quay người nhìn về phía Trần Ngư đang ngơ ngác nói, “Trần tiểu thư, Tam thiếu nói món quà để đã mười lăm năm nên có chút cũ kỹ, hy vọng cô đừng chê.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận