Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 228
Lời Trần Ngư vừa dứt, cha con Lục gia lập tức đều im lặng, Nghiêm Hân có chút nóng nảy, dường như muốn nói gì đó lại bị anh trai bên cạnh kéo lại.
“Không sao đâu.” Vẫn là Lục Mụ Mụ dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, vừa cười vừa nói, “Thi Thi, ngươi cứ việc thi triển Trấn Hồn Chú, mặc kệ có thành công hay không dì đều cảm kích ngươi.”
“Mẹ......” Lục Ninh căng thẳng xoay người.
Ánh mắt Lục Cẩm Giang phức tạp nhìn về phía thê tử, lại quay đầu nhìn về Trần Ngư, cuối cùng lòng sùng kính đối với Ngô Lão vẫn chiếm thế thượng phong, nghĩ đến đệ tử của Lạc Hà chân nhân, điển tịch môn phái của Lạc Hà chân nhân, chắc không phải giả đâu: “Trần Tiểu Hữu, ý của ngươi ta hiểu rồi, mặc kệ có được hay không, Lục Gia đều cảm kích ngươi.”
“Các ngươi làm gì mà căng thẳng như vậy.” Trần Ngư vẻ mặt đầy vô tội không hiểu hỏi, “Không thành công cũng sẽ không gây ảnh hưởng xấu gì cho dì đâu, nhiều nhất chỉ duy trì hiện trạng mà thôi, sao mọi người đều có vẻ như lâm đại địch thế này.”
“......” đây là Lục Ninh.
“...” đây là Lục Cẩm Giang.
“Phụt......” đây là Lục Mụ Mụ không nhịn được bật cười, “Không sao đâu, bọn họ chỉ là lo lắng thái quá thôi.”
Cha con Lục gia liếc nhau, xấu hổ cười một tiếng, đều hiểu là chính mình đã lo lắng quá độ.
“Trần Tiểu Hữu, còn cần chuẩn bị trước thứ gì sao?” Lục Cẩm Giang hỏi.
“Chuẩn bị một gian phòng yên tĩnh là được rồi.” Trần Ngư nói, “Linh khí nơi này rất dồi dào, đủ để ta sử dụng Trấn Hồn Chú.”
Bởi vì sau khi hạ Trấn Hồn Chú, Lục Mụ Mụ sẽ hôn mê một đoạn thời gian, cho nên cuối cùng Lục Cẩm Giang quyết định địa điểm là phòng ngủ của hai vợ chồng. Còn hắn thì dẫn theo Lục Ninh cùng anh em nhà họ Nghiêm canh giữ bên ngoài cửa, mặc dù vô cùng căng thẳng, nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ.
“Lục Ninh ca ca, dì không sao đâu.” Nghiêm Hân không nhịn được an ủi.
“Ừm, tạ ơn.” Lục Ninh gật đầu.
Bên trong phòng, cách một bức tường, Trần Ngư để Lục Mụ Mụ nằm thẳng trên giường, dặn dò: “Dì Lâm, lát nữa ta sẽ sử dụng Trấn Hồn Chú, quá trình có thể sẽ hơi khó chịu, ngài cố nhịn một chút.”
“Thi Thi, ngươi đừng có băn khoăn gì cả, dì không sợ đâu.” Lục Mụ Mụ ngược lại còn an ủi Trần Ngư.
“Vậy ngài nhắm mắt lại, ngủ một giấc tỉnh lại là được rồi.” Trần Ngư nói.
Lục Mụ Mụ làm theo lời nhắm mắt lại, Trần Ngư đặt ngón tay lên mi tâm của Lục Mụ Mụ, sau đó nhẹ nhàng khều một cái, hồn phách của Lục Mụ Mụ liền từ trong thân thể trôi nổi ra.
Dễ dàng bị kéo ra như vậy sao? Xem ra hồn phách còn bất ổn hơn mình tưởng tượng.
Trần Ngư vừa quan sát linh hồn của Lục Mụ Mụ, vừa âm thầm cầu nguyện, hy vọng lần này Trấn Hồn Chú có thể thành công, như vậy ân tình Lục Ninh tặng mình 'chiêu hồn linh' cũng coi như đã trả.
Hồn phách rời khỏi thể hai phút sau, một hồn trong tam hồn bỗng nhiên tách khỏi chủ hồn, sắc mặt Trần Ngư biến đổi, đưa tay tụ hồn phách lại một lần nữa.
Hiệu ứng của Trấn Hồn Chú yêu cầu phải lần lượt đánh lạc ấn Trấn Hồn Chú lên trên tam hồn thất phách, sau đó lại thông qua chú ngữ đặc thù để hình thành một hình thái ổn định mới giữa tam hồn thất phách.
Mặc dù sau khi tam hồn thất phách tách rời, việc đánh lạc ấn sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng nếu như tam hồn thất phách tách rời triệt để, Thiên Sư tu vi không cao thậm chí không có khả năng tụ lại linh hồn, dù cho có thể tụ lại, tam hồn thất phách sau khi tách rời hoàn toàn bị Trấn Hồn Chú cưỡng ép tụ lại thời điểm đó, sẽ mang đến thống khổ cực lớn cho bản thể.
Cho nên trước đó Trần Ngư mới có thể nói hồn phách Lục Mụ Mụ tương đối ổn định sẽ là một chuyện tốt, nhưng Trần Ngư không ngờ chính là, sau khi hồn phách của Lục Mụ Mụ rời khỏi thể, lại tách rời nhanh đến thế.
Trần Ngư nhíu mày, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm hồn phách của Lục Mụ Mụ, dùng tốc độ nhanh nhất lần lượt tìm tới vị trí của tam hồn thất phách, sau đó nhanh như chớp đánh lạc ấn lên.
Quá trình này tiêu hao cực lớn tâm lực cùng linh lực của Trần Ngư, sau khi làm xong những việc này, trán Trần Ngư đã lấm tấm một tầng mồ hôi. Nhưng Trần Ngư không dám dừng lại nghỉ ngơi chút nào, bởi vì tam hồn thất phách của Lục Mụ Mụ lúc nào cũng đang nỗ lực tách ra, Trần Ngư đành phải cắn răng, im lặng niệm lên chú ngữ.
Mười ấn ký trấn hồn giống hệt nhau sáng lên bên trong tam hồn thất phách của Lục Mụ Mụ, sau đó một sợi chỉ vàng nhỏ bỗng nhiên sáng lên, bắt đầu từ ấn ký ngoài rìa nhất, lần lượt nối chặt mười cái ấn ký lại với nhau, cho đến khi tam hồn thất phách không còn ý đồ tách rời nữa.
Trần Ngư dừng động tác, nhìn hồn phách đã rắn chắc hơn không ít, biết Trấn Hồn Chú đã hoàn thành gần xong, phần còn lại chính là đợi hồn phách trở về bản thể, sau đó người tỉnh lại thì xem như thành công triệt để.
Trần Ngư đưa tay đem linh hồn Lục Mụ Mụ đưa về thể nội, ấn ký Trấn Hồn Chú cảm nhận được linh lực của Trần Ngư bỗng nhiên đồng thời lóe lên một cái, Trần Ngư sững sờ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một đoạn đối thoại.
“Có phải uống Mạnh Bà Thang rồi thì sẽ không nhớ gì hết không?” “Đó là đương nhiên.” “Nhưng mà, nếu có người và việc không muốn quên thì phải làm sao?” “Luân Hồi tức là tân sinh, vốn dĩ nên quên đi.” “Ta nói là nếu như.” “Mạnh Bà Thang rửa đi chính là ký ức trong đầu, nhưng là ký ức được lạc ấn tại trên linh hồn, dù cho Luân Hồi cũng sẽ không quên.”
Linh hồn lạc ấn? Là chỉ Trấn Hồn Chú sao?
Còn nữa...... Tại sao ta lại bỗng nhiên biết những điều này? Trần Ngư hiếm thấy rơi vào trầm tư.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cô nương nghe nói chuyện của Nghiêm thiếu niên, tới chất vấn Ngô thiếu niên.
Cô nương: có phải là ngươi bắt cương thi đi hù dọa Nghiêm thiếu niên không?
Ngô thiếu niên: là Cô nương: vì cái gì?
Ngô thiếu niên: ta nhìn hắn không thuận mắt Cô nương: vì cái gì?
Ngô thiếu niên: hắn mặc một bộ quần áo giống của ta.
Cô nương cắn răng: ngớ ngẩn!
Chương 97 Mối tình đầu tình nhân
“Đây là ngươi làm?” Mao Đại Sư nhìn xem Tụ Linh trận đã bị Lâu Minh thay đổi, vẻ mặt không thể tin nổi hỏi.
“Là.” Lâu Minh gật đầu.
“Ngươi nằm mơ mộng thấy?” “Là.” Lâu Minh lần nữa gật đầu.
“Thật bất khả tư nghị.” rõ ràng chỉ là thay đổi mấy chỗ mà thôi, nhưng là nồng độ linh khí trong tiểu viện tối thiểu so trước đó cao gấp đôi, mà lại khí hậu trong tiểu viện cũng trở nên càng thêm mát mẻ.
“Trừ Tụ Linh trận, ngươi còn mơ thấy qua cái gì khác không?” Mao Đại Sư truy vấn.
Nhỏ dán sĩ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không sai, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bằng hữu a ~ xin nhờ rồi (>. <) cổng truyền tống: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
“Không sao đâu.” Vẫn là Lục Mụ Mụ dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, vừa cười vừa nói, “Thi Thi, ngươi cứ việc thi triển Trấn Hồn Chú, mặc kệ có thành công hay không dì đều cảm kích ngươi.”
“Mẹ......” Lục Ninh căng thẳng xoay người.
Ánh mắt Lục Cẩm Giang phức tạp nhìn về phía thê tử, lại quay đầu nhìn về Trần Ngư, cuối cùng lòng sùng kính đối với Ngô Lão vẫn chiếm thế thượng phong, nghĩ đến đệ tử của Lạc Hà chân nhân, điển tịch môn phái của Lạc Hà chân nhân, chắc không phải giả đâu: “Trần Tiểu Hữu, ý của ngươi ta hiểu rồi, mặc kệ có được hay không, Lục Gia đều cảm kích ngươi.”
“Các ngươi làm gì mà căng thẳng như vậy.” Trần Ngư vẻ mặt đầy vô tội không hiểu hỏi, “Không thành công cũng sẽ không gây ảnh hưởng xấu gì cho dì đâu, nhiều nhất chỉ duy trì hiện trạng mà thôi, sao mọi người đều có vẻ như lâm đại địch thế này.”
“......” đây là Lục Ninh.
“...” đây là Lục Cẩm Giang.
“Phụt......” đây là Lục Mụ Mụ không nhịn được bật cười, “Không sao đâu, bọn họ chỉ là lo lắng thái quá thôi.”
Cha con Lục gia liếc nhau, xấu hổ cười một tiếng, đều hiểu là chính mình đã lo lắng quá độ.
“Trần Tiểu Hữu, còn cần chuẩn bị trước thứ gì sao?” Lục Cẩm Giang hỏi.
“Chuẩn bị một gian phòng yên tĩnh là được rồi.” Trần Ngư nói, “Linh khí nơi này rất dồi dào, đủ để ta sử dụng Trấn Hồn Chú.”
Bởi vì sau khi hạ Trấn Hồn Chú, Lục Mụ Mụ sẽ hôn mê một đoạn thời gian, cho nên cuối cùng Lục Cẩm Giang quyết định địa điểm là phòng ngủ của hai vợ chồng. Còn hắn thì dẫn theo Lục Ninh cùng anh em nhà họ Nghiêm canh giữ bên ngoài cửa, mặc dù vô cùng căng thẳng, nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ.
“Lục Ninh ca ca, dì không sao đâu.” Nghiêm Hân không nhịn được an ủi.
“Ừm, tạ ơn.” Lục Ninh gật đầu.
Bên trong phòng, cách một bức tường, Trần Ngư để Lục Mụ Mụ nằm thẳng trên giường, dặn dò: “Dì Lâm, lát nữa ta sẽ sử dụng Trấn Hồn Chú, quá trình có thể sẽ hơi khó chịu, ngài cố nhịn một chút.”
“Thi Thi, ngươi đừng có băn khoăn gì cả, dì không sợ đâu.” Lục Mụ Mụ ngược lại còn an ủi Trần Ngư.
“Vậy ngài nhắm mắt lại, ngủ một giấc tỉnh lại là được rồi.” Trần Ngư nói.
Lục Mụ Mụ làm theo lời nhắm mắt lại, Trần Ngư đặt ngón tay lên mi tâm của Lục Mụ Mụ, sau đó nhẹ nhàng khều một cái, hồn phách của Lục Mụ Mụ liền từ trong thân thể trôi nổi ra.
Dễ dàng bị kéo ra như vậy sao? Xem ra hồn phách còn bất ổn hơn mình tưởng tượng.
Trần Ngư vừa quan sát linh hồn của Lục Mụ Mụ, vừa âm thầm cầu nguyện, hy vọng lần này Trấn Hồn Chú có thể thành công, như vậy ân tình Lục Ninh tặng mình 'chiêu hồn linh' cũng coi như đã trả.
Hồn phách rời khỏi thể hai phút sau, một hồn trong tam hồn bỗng nhiên tách khỏi chủ hồn, sắc mặt Trần Ngư biến đổi, đưa tay tụ hồn phách lại một lần nữa.
Hiệu ứng của Trấn Hồn Chú yêu cầu phải lần lượt đánh lạc ấn Trấn Hồn Chú lên trên tam hồn thất phách, sau đó lại thông qua chú ngữ đặc thù để hình thành một hình thái ổn định mới giữa tam hồn thất phách.
Mặc dù sau khi tam hồn thất phách tách rời, việc đánh lạc ấn sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng nếu như tam hồn thất phách tách rời triệt để, Thiên Sư tu vi không cao thậm chí không có khả năng tụ lại linh hồn, dù cho có thể tụ lại, tam hồn thất phách sau khi tách rời hoàn toàn bị Trấn Hồn Chú cưỡng ép tụ lại thời điểm đó, sẽ mang đến thống khổ cực lớn cho bản thể.
Cho nên trước đó Trần Ngư mới có thể nói hồn phách Lục Mụ Mụ tương đối ổn định sẽ là một chuyện tốt, nhưng Trần Ngư không ngờ chính là, sau khi hồn phách của Lục Mụ Mụ rời khỏi thể, lại tách rời nhanh đến thế.
Trần Ngư nhíu mày, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm hồn phách của Lục Mụ Mụ, dùng tốc độ nhanh nhất lần lượt tìm tới vị trí của tam hồn thất phách, sau đó nhanh như chớp đánh lạc ấn lên.
Quá trình này tiêu hao cực lớn tâm lực cùng linh lực của Trần Ngư, sau khi làm xong những việc này, trán Trần Ngư đã lấm tấm một tầng mồ hôi. Nhưng Trần Ngư không dám dừng lại nghỉ ngơi chút nào, bởi vì tam hồn thất phách của Lục Mụ Mụ lúc nào cũng đang nỗ lực tách ra, Trần Ngư đành phải cắn răng, im lặng niệm lên chú ngữ.
Mười ấn ký trấn hồn giống hệt nhau sáng lên bên trong tam hồn thất phách của Lục Mụ Mụ, sau đó một sợi chỉ vàng nhỏ bỗng nhiên sáng lên, bắt đầu từ ấn ký ngoài rìa nhất, lần lượt nối chặt mười cái ấn ký lại với nhau, cho đến khi tam hồn thất phách không còn ý đồ tách rời nữa.
Trần Ngư dừng động tác, nhìn hồn phách đã rắn chắc hơn không ít, biết Trấn Hồn Chú đã hoàn thành gần xong, phần còn lại chính là đợi hồn phách trở về bản thể, sau đó người tỉnh lại thì xem như thành công triệt để.
Trần Ngư đưa tay đem linh hồn Lục Mụ Mụ đưa về thể nội, ấn ký Trấn Hồn Chú cảm nhận được linh lực của Trần Ngư bỗng nhiên đồng thời lóe lên một cái, Trần Ngư sững sờ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một đoạn đối thoại.
“Có phải uống Mạnh Bà Thang rồi thì sẽ không nhớ gì hết không?” “Đó là đương nhiên.” “Nhưng mà, nếu có người và việc không muốn quên thì phải làm sao?” “Luân Hồi tức là tân sinh, vốn dĩ nên quên đi.” “Ta nói là nếu như.” “Mạnh Bà Thang rửa đi chính là ký ức trong đầu, nhưng là ký ức được lạc ấn tại trên linh hồn, dù cho Luân Hồi cũng sẽ không quên.”
Linh hồn lạc ấn? Là chỉ Trấn Hồn Chú sao?
Còn nữa...... Tại sao ta lại bỗng nhiên biết những điều này? Trần Ngư hiếm thấy rơi vào trầm tư.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cô nương nghe nói chuyện của Nghiêm thiếu niên, tới chất vấn Ngô thiếu niên.
Cô nương: có phải là ngươi bắt cương thi đi hù dọa Nghiêm thiếu niên không?
Ngô thiếu niên: là Cô nương: vì cái gì?
Ngô thiếu niên: ta nhìn hắn không thuận mắt Cô nương: vì cái gì?
Ngô thiếu niên: hắn mặc một bộ quần áo giống của ta.
Cô nương cắn răng: ngớ ngẩn!
Chương 97 Mối tình đầu tình nhân
“Đây là ngươi làm?” Mao Đại Sư nhìn xem Tụ Linh trận đã bị Lâu Minh thay đổi, vẻ mặt không thể tin nổi hỏi.
“Là.” Lâu Minh gật đầu.
“Ngươi nằm mơ mộng thấy?” “Là.” Lâu Minh lần nữa gật đầu.
“Thật bất khả tư nghị.” rõ ràng chỉ là thay đổi mấy chỗ mà thôi, nhưng là nồng độ linh khí trong tiểu viện tối thiểu so trước đó cao gấp đôi, mà lại khí hậu trong tiểu viện cũng trở nên càng thêm mát mẻ.
“Trừ Tụ Linh trận, ngươi còn mơ thấy qua cái gì khác không?” Mao Đại Sư truy vấn.
Nhỏ dán sĩ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không sai, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bằng hữu a ~ xin nhờ rồi (>. <) cổng truyền tống: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận