Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 255

“Ừm.” Trần Ngư mơ hồ đoán được, có lẽ ký ức của Linh Cơ công chúa vẫn luôn tồn tại đến tận bây giờ, chính là để nói với chính mình về đoạn chuyện xưa này giữa bọn họ.
Linh Cơ công chúa bắt đầu từ từ hồi tưởng: “Ta vốn là vị công chúa nhỏ nhất của Diệp Quốc, Phượng Lạc là thiếu niên thiên sư xuống núi lịch lãm. Năm đó, Phượng Lạc ở Bình Dương gặp phải một Quỷ Vương chỉ trong một đêm đã thôn phệ hồn phách của vạn dân, để khi chém giết Quỷ Vương không làm tổn hại đến linh hồn của những bá tánh đã bị Quỷ Vương thôn phệ, Phượng Lạc đã nửa đêm tiến cung, hỏi mượn Linh Cơ kiếm của ta.”
“Lần đầu ta gặp hắn, thiếu niên áo trắng tóc đen, khí chất trong sáng, đứng dưới ánh trăng trước hàng lang, như châu như ngọc, phảng phất tiên nhân giáng trần......”
“Công chúa, có thể mượn bội kiếm của ngài dùng một lát được không?” Thiếu niên Phượng Lạc hơi nghiêng người hành lễ với công chúa.
“Mượn để làm gì?” Thiếu nữ đến gần hỏi, nàng chưa từng gặp qua tiểu ca ca nào đẹp như vậy.
“Để phù trợ chính khí của thiên địa.” Thiếu niên Phượng Lạc cất giọng trong trẻo trả lời.
“Nhưng mà kiếm của ta, chỉ có mình ta dùng được thôi.” Thiếu nữ cố ý nói.
“Vậy thì......” Thiếu niên dường như có chút phiền não, do dự một lát rồi nói, “Vậy liệu có thể mời công chúa mang theo Linh Cơ kiếm đi cùng ta một chuyến không, Phượng Lạc nhất định sẽ bảo vệ công chúa chu toàn.”
“Ngươi tên là Phượng Lạc à.” Dưới hàng lang, hoa quỳnh chợt nở, đó là thanh âm của mối tình đầu chớm nở.
Trong không gian tối đen, không biết từ lúc nào đã hiện ra bàn trà cùng dụng cụ pha trà, Linh Cơ công chúa ưu nhã thưởng trà, còn Trần Ngư thì nhìn Linh Cơ công chúa với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “A, lần đầu gặp mặt của các ngươi thật lãng mạn, chẳng giống chúng ta chút nào.”
“Lần đầu gặp mặt của các ngươi là thế nào?” Linh Cơ công chúa tò mò hỏi.
“Ta là thiên sư mà, lần đầu chú ý tới Tam ca là vì người hắn đầy sát khí, ta tưởng hắn định đi hại người, nên đã chạy tới cảnh cáo hắn rằng......” Trần Ngư nhớ lại giọng điệu của mình hôm đó, “Lần sau mà để ta gặp lại ngươi, tin ta thu ngươi không?”
“Phụt......” Linh Cơ công chúa không nhịn được cười, cười rồi lại đột nhiên có chút ngưỡng mộ, “Ngươi bá khí hơn ta.”
“Cũng tàm tạm thôi, ha ha ha......” Trần Ngư ngây ngô cười một lát rồi lại hỏi, “Nếu Phượng Lạc là thiên sư, vậy tại sao linh hồn Tam ca lại có sát khí nặng như vậy?”
“Bởi vì ta.” Linh Cơ đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt cụp xuống, lại một lần nữa chìm vào hồi ức, “Năm đó, Phượng Lạc vốn định đưa ta về bái kiến sư phụ của hắn, chuẩn bị sau khi về sẽ đến tìm phụ vương ta cầu hôn......”
Tại Tàng Thư Các của Lạc Sơn phái.
Phượng Lạc sợ nàng buồn chán, nên để nàng ở lại đây đọc sách. Mấy năm nay vì đi theo Phượng Lạc khắp nơi trừ tà khu quỷ, Linh Cơ công chúa rất hứng thú với những sách vở về huyền học thuật pháp này, nhất thời đọc đến say sưa.
Lúc Phượng Lạc đẩy cửa đi vào, nàng vừa đọc xong một quyển sách về cương thi, thấy Phượng Lạc tới, thiếu nữ không khỏi có chút chột dạ. Bởi vì quyển sách về cương thi vừa rồi, trước đó Phượng Lạc đã giấu đi không cho nàng xem, là do nàng thừa dịp Phượng Lạc không có ở đây lén lút lấy ra đọc.
“Lạc ca ca, ngươi đã gặp sư phụ chưa?” Linh Cơ đến gần hỏi.
“Ừm.” Sắc mặt Phượng Lạc rất tệ, trông có chút hoảng hốt, nhưng thiếu nữ đang hưng phấn nên không hề phát hiện ra.
“Lạc ca ca, ta phát hiện ra hình như ta cũng rất có thiên phú về phương diện huyền học, những sách đó ta đều đọc hiểu cả, ngay cả Tụ Linh trận đơn giản ta cũng biết bày.” Thiếu nữ nói với vẻ mặt mong được khen ngợi.
“Thanh Linh vốn rất thông minh mà.” Phượng Lạc gượng cười.
“Vậy sư phụ của ngươi có thích ta không?” Thiếu nữ mở to đôi mắt, ánh mắt vừa mong đợi vừa thấp thỏm nhìn Phượng Lạc.
“Có.” Thiếu niên muốn đưa tay khẽ vuốt má thiếu nữ như mọi khi, nhưng bàn tay giơ lên nửa chừng rồi lại hạ xuống, “Nhưng sư phụ ta vẫn chưa kết thúc bế quan.”
“Vẫn chưa kết thúc sao? Vậy chúng ta phải đợi thêm mấy ngày nữa à?”
“Không cần, ta đưa ngươi về trước.”
Từ Lạc Sơn phái đến hoàng cung, nếu đi khoái mã cũng chỉ mất mười ngày đường, vậy mà hai người đã đi suốt một tháng. Trên đường đi, thiếu niên đáp ứng mọi yêu cầu của thiếu nữ, vô cùng bao dung và cưng chiều nàng, đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Linh Cơ.
Cho đến...... một đêm trước khi về cung.
Đêm đó trời mưa rất to, mây đen dày đặc che kín cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao, cả thế giới chìm trong bóng tối. Linh Cơ đang chuẩn bị thổi nến đi ngủ thì bỗng nhiên nhìn thấy bóng người ngoài cửa sổ.
“Ai đó?” Thiếu nữ nắm chặt Linh Cơ kiếm, đẩy cửa phòng khách điếm ra, một tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng bóng người trong sân, “Lạc ca ca, sao ngươi lại đứng dưới mưa thế, mau vào đây.”
“Đừng qua đây.” Giọng nói của thiếu niên tràn đầy đau khổ và nhẫn nhịn, lại mang theo sự khẩn cầu, “Thanh Linh, đừng qua đây.”
“Lạc ca ca?” Thiếu nữ sững sờ, một dự cảm không lành chợt dâng lên trong lòng.
“Ta vốn định...... ngày mai sau khi đưa ngươi về cung sẽ không xuất hiện nữa, nhưng mà......” Đối mặt với màn mưa dày đặc, thiếu niên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô nương mình yêu dấu, “Ta cảm thấy ta nên từ biệt trước mặt ngươi.”
“Ngươi định đi đâu?” Thiếu nữ hoảng hốt hỏi.
“Thanh Linh, chúng ta không thể ở bên nhau được. Sau lần ly biệt hôm nay, nguyện cho ngươi......” Lời nói của thiếu niên nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thốt ra được nữa, Thanh Linh chỉ có thể sống đến năm hai mươi tuổi, thời gian còn lại của nàng vốn không còn nhiều, hắn còn có thể cầu chúc điều gì đây? Sự rời đi của mình chính là lời chúc tốt đẹp nhất dành cho nàng.
“Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau? Ngươi muốn rời xa ta sao?” Thiếu nữ lập tức lao vào màn mưa.
“Phải.” Thiếu niên kiên định gật đầu, giống hệt như lúc mới gặp, vẫn là vị thiếu niên thiên sư đã từng quả quyết hứa sẽ bảo vệ mình chu toàn.
“Ta hình như đã mơ thấy cảnh này, có phải sau đó ngươi còn rút kiếm đúng không?” Nghe đến đây, Trần Ngư chợt nhớ lại.
“Phải.” Linh Cơ gật đầu.
“Tại sao Phượng Lạc lại muốn rời xa ngươi, có phải sư phụ hắn đã nói gì không?” Trần Ngư hỏi.
“Ngươi thông minh hơn ta, lúc đó sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?” Để rồi hình ảnh thiếu niên ôm ngực, máu chảy đầm đìa, tập tễnh rời đi dưới màn mưa đã trở thành ấn tượng duy nhất của nàng về Phượng Lạc sau này.
“Vậy hai người đã chia tay rồi, sao Phượng Lạc lại vì ngươi mà nhiễm phải sát khí?” Trần Ngư khó hiểu hỏi.
“Bởi vì sau này ta đã biến thành Hạn Bạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận