Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 65
Mao Đại Sư trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng không thể ngăn cản được tấm lòng yêu thương con trai của Lâu mẹ, chỉ vào một nữ hài tóc dài có gương mặt trẻ con trên tấm ảnh nói: “Mệnh cách của nàng này, có thể ngăn cản sát khí của Lâu Minh khi đeo ngọc khấu.” Lâu mẹ nhìn thoáng qua, phát hiện đó là Khương Tư Kỳ, thiên kim của tỉnh trưởng tỉnh Giang Hải.
“Nói cách khác, chỉ cần Lâu Minh không tháo ngọc khấu, thì có thể bình thường ở bên nàng?” Lâu mẹ hỏi để xác nhận.
“Điều kiện tiên quyết là sát khí của Lâu Minh sẽ không lại mất khống chế.” Mao Đại Sư nói rõ sự nguy hiểm.
“Ta hiểu rồi, cảm ơn Mao Đại Sư.” Lâu mẹ có được câu trả lời mình muốn, cất kỹ từng tấm hình trên bàn, vẻ mặt kích động đi ra ngoài.
Phía sau là tiếng thở dài khe khẽ của Mao Đại Sư, chỉ là Lâu mẹ một mảnh dụng tâm lương khổ, Lâu Minh lại nơi nào sẽ tùy tiện đáp ứng, đứa nhỏ này đối với cuộc đời mình sớm đã có định vị.
Lâu mẹ bước nhanh ra khỏi đạo quán, ngồi vào xe, nàng lấy tấm hình của Khương Tư Kỳ ra, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng. Những năm gần đây, Lâu Minh chỉ cần trò chuyện video với bọn họ, nhìn thấy tiểu bối trong nhà luôn phải quan tâm vài câu, sự yêu thích sáng rõ trong mắt kia là không che giấu được.
Lâu Minh thích trẻ con, muốn một mái nhà. Lâu mẹ biết bao mong muốn tiểu nhi tử của mình cũng có thể có được một gia đình như người bình thường. Rõ ràng hắn ưu tú như vậy, thiện lương như vậy, vì cớ gì cứ phải sống cuộc sống thế này, nàng không chấp nhận, cũng không tin.
Cho nên những năm gần đây, Lâu mẹ đã vận dụng tất cả các mối quan hệ, tìm kiếm người phù hợp ở khắp cả nước, mà ba người này là những người phù hợp điều kiện nhất trong số đó. Trước khi tìm đến Mao Đại Sư, Lâu mẹ thật ra đã tìm người xem qua bát tự của ba nữ hài này, bát tự của các nàng tốt là điều không thể nghi ngờ, nhưng liệu có thể không bị ảnh hưởng bởi sát khí của Lâu Minh hay không, lại cần Mao Đại Sư đưa ra kết luận.
Hôm nay......
Lâu mẹ một tay cầm tấm hình của Khương Tư Kỳ, một tay lật điện thoại di động, bấm số gọi đi: “Tư Kỳ à, ta là Lâu Bá Mẫu của ngươi đây, hôm nay có rảnh không ra ngoài uống trà......”
= = =
Một tuần sau, Lâu Minh đang ở trong thư phòng kiểm tra đối chiếu số liệu cho thiết kế mới của mình thì bị Trình Bằng đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn.
“Tiểu nha đầu tới à?” Hôm nay là cuối tuần, mỗi cuối tuần Trần Ngư đều đến đây cọ linh khí vẽ bùa, cho nên Lâu Minh thuận lý thành chương nghĩ đó là Trần Ngư.
“Không phải.” Trình Bằng lắc đầu, sắc mặt có chút kỳ quái nói, “Là một vị tiểu thư tên Khương Tư Kỳ, nghe nói là thay phu nhân đến tặng đồ cho ngài.”
“Khương Tư Kỳ?” Lâu Minh kinh ngạc nhíu mày, “Tiểu lâu không thể tùy tiện giữ người lại, sao các ngươi không nhận đồ rồi để đối phương rời đi?”
“Lâu bộ trưởng đồng ý cho vào, hắn nói...... vị Khương tiểu thư này sẽ không bị ảnh hưởng bởi sát khí của ngài.” Cùng lúc Khương Tư Kỳ đến tiểu viện, điện thoại của Lâu bộ trưởng cũng gọi tới.
Sắc mặt Lâu Minh thoáng chốc trở nên kỳ quái, hắn do dự một lúc rồi đặt bút xuống, đi xuống lầu. Khi hắn trông thấy nữ hài yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, động tác xuống lầu không khỏi dừng lại một chút.
Khương Tư Kỳ đang cẩn thận tỉ mỉ đánh giá cách bài trí trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, bèn ngẩng gương mặt tươi cười ngọt ngào đáng yêu lên nhìn qua: "Ngươi là Tam ca phải không, ta là Khương Tư Kỳ."
Lâu Minh chậm rãi đi đến trước mặt nữ hài đang cười duyên dáng, nội tâm dù kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép: "Chào cô, ta là Lâu Minh."
“Ta biết, Lâu Bá Mẫu đã kể với ta về ngươi, Tam ca, ngươi còn đẹp trai hơn nhiều so với lời bá mẫu nói.” Lúc Khương Tư Kỳ nói chuyện, gương mặt tròn trịa hơi ửng hồng, kết hợp với chiếc gối ôm màu hồng nắm chặt trong tay trông vô cùng ưa nhìn.
“Cảm ơn.” Lâu Minh ôn hòa nói, “Nghe nói mẹ ta đã làm phiền cô mang đồ đến cho ta?”
“Không phải, không phải, là ta tiện đường đi ngang qua thôi, không phải cố ý đến tặng, không phiền phức đâu.” Khương Tư Kỳ giải thích, có vẻ hơi giấu đầu hở đuôi.
“Đừng căng thẳng......” Lâu Minh hơi buồn cười nói, “Mẹ ta nhờ ngươi mang gì đến đây?”
“A, cái này.” Khương Tư Kỳ vội vàng cầm chiếc túi giấy màu đen đặt ở bên cạnh lên đưa cho Lâu Minh.
Lâu Minh nhận lấy túi giấy, phát hiện bên trong là một chiếc khăn quàng cổ lông dê, hắn kinh ngạc nhíu mày, có chút không hiểu, tại sao mẫu thân lại phải đặc biệt nhờ một nữ hài xa lạ đến tiểu viện đưa cho hắn một chiếc khăn quàng cổ lông dê.
“Ngươi...... ngươi có thích không?” Khương Tư Kỳ thấy Lâu Minh cầm khăn quàng cổ không nói gì, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Lâu Minh chợt hoàn hồn: “Đương nhiên là thích, chỉ là ta không biết mẹ ta còn biết đan khăn quàng cổ.” Lâu Minh vừa lướt mắt qua, phát hiện trên chiếc khăn quàng cổ lông dê màu sẫm có vài chỗ bị thiếu mũi đan, rõ ràng là lỗi khi đan thủ công, nếu là mua ở ngoài thì không thể có tình trạng này.
“Không phải bá mẫu đan đâu.” Khương Tư Kỳ đột nhiên nhỏ giọng nói.
Tay Lâu Minh đang cầm khăn quàng cổ cứng đờ.
“Là ta đan, tay nghề không tốt lắm.” Nữ hài nói xong, cúi đầu, hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bất an mân mê mép gối ôm.
Biểu cảm của Lâu Minh lập tức trở nên nghiêm trọng, chiếc khăn quàng cổ đang cầm trong tay tuột về lại trong túi giấy, thông minh như Lâu Minh, lúc này làm sao còn không hiểu ý của mẫu thân.
Hắn nhìn dáng vẻ xấu hổ xen lẫn e dè, vội vàng bất an của nữ hài, cảnh tượng thế này thường chỉ thấy trên TV, Lâu Minh chưa từng nghĩ có ngày lại xảy ra trên người mình.
Mẫu thân rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, chẳng lẽ nàng quên thể chất của mình rồi sao?
Ngay lúc này, Trần Ngư viện cớ chạy ra khỏi nhà, một mạch chạy thẳng đến tiểu viện của Lâu Minh, cứ thế chạy thẳng vào phòng khách.
“Tam ca, ta tới rồi!” Trần Ngư nhìn thấy Lâu Minh vui vẻ hô.
Nhìn thấy Trần Ngư, vẻ mặt nghiêm trọng của Lâu Minh hơi giãn ra. Khương Tư Kỳ cũng tò mò nhìn sang, phát hiện đó là một tiểu nha đầu trông như học sinh cấp ba bình thường thì lập tức thở phào một hơi.
“A...... Chỗ của ngươi hiếm khi có khách nhỉ.” Trần Ngư trông thấy Khương Tư Kỳ, mặc dù nàng không giỏi xem tướng, nhưng quanh thân Khương Tư Kỳ được bao bọc bởi một luồng quý khí màu tím nhạt, giúp nàng có thể không bị ảnh hưởng bởi sát khí màu đỏ như máu trong tiểu lâu, điểm này Trần Ngư nhìn rất rõ ràng, cũng khiến gương mặt Trần Ngư thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
“Chào cô, ta tên là Khương Tư Kỳ.” Khương Tư Kỳ thấy Trần Ngư và Lâu Minh có vẻ rất thân quen, bèn chủ động chào hỏi làm quen.
“Nói cách khác, chỉ cần Lâu Minh không tháo ngọc khấu, thì có thể bình thường ở bên nàng?” Lâu mẹ hỏi để xác nhận.
“Điều kiện tiên quyết là sát khí của Lâu Minh sẽ không lại mất khống chế.” Mao Đại Sư nói rõ sự nguy hiểm.
“Ta hiểu rồi, cảm ơn Mao Đại Sư.” Lâu mẹ có được câu trả lời mình muốn, cất kỹ từng tấm hình trên bàn, vẻ mặt kích động đi ra ngoài.
Phía sau là tiếng thở dài khe khẽ của Mao Đại Sư, chỉ là Lâu mẹ một mảnh dụng tâm lương khổ, Lâu Minh lại nơi nào sẽ tùy tiện đáp ứng, đứa nhỏ này đối với cuộc đời mình sớm đã có định vị.
Lâu mẹ bước nhanh ra khỏi đạo quán, ngồi vào xe, nàng lấy tấm hình của Khương Tư Kỳ ra, trên mặt lộ ra một nụ cười vui mừng. Những năm gần đây, Lâu Minh chỉ cần trò chuyện video với bọn họ, nhìn thấy tiểu bối trong nhà luôn phải quan tâm vài câu, sự yêu thích sáng rõ trong mắt kia là không che giấu được.
Lâu Minh thích trẻ con, muốn một mái nhà. Lâu mẹ biết bao mong muốn tiểu nhi tử của mình cũng có thể có được một gia đình như người bình thường. Rõ ràng hắn ưu tú như vậy, thiện lương như vậy, vì cớ gì cứ phải sống cuộc sống thế này, nàng không chấp nhận, cũng không tin.
Cho nên những năm gần đây, Lâu mẹ đã vận dụng tất cả các mối quan hệ, tìm kiếm người phù hợp ở khắp cả nước, mà ba người này là những người phù hợp điều kiện nhất trong số đó. Trước khi tìm đến Mao Đại Sư, Lâu mẹ thật ra đã tìm người xem qua bát tự của ba nữ hài này, bát tự của các nàng tốt là điều không thể nghi ngờ, nhưng liệu có thể không bị ảnh hưởng bởi sát khí của Lâu Minh hay không, lại cần Mao Đại Sư đưa ra kết luận.
Hôm nay......
Lâu mẹ một tay cầm tấm hình của Khương Tư Kỳ, một tay lật điện thoại di động, bấm số gọi đi: “Tư Kỳ à, ta là Lâu Bá Mẫu của ngươi đây, hôm nay có rảnh không ra ngoài uống trà......”
= = =
Một tuần sau, Lâu Minh đang ở trong thư phòng kiểm tra đối chiếu số liệu cho thiết kế mới của mình thì bị Trình Bằng đột nhiên xuất hiện làm gián đoạn.
“Tiểu nha đầu tới à?” Hôm nay là cuối tuần, mỗi cuối tuần Trần Ngư đều đến đây cọ linh khí vẽ bùa, cho nên Lâu Minh thuận lý thành chương nghĩ đó là Trần Ngư.
“Không phải.” Trình Bằng lắc đầu, sắc mặt có chút kỳ quái nói, “Là một vị tiểu thư tên Khương Tư Kỳ, nghe nói là thay phu nhân đến tặng đồ cho ngài.”
“Khương Tư Kỳ?” Lâu Minh kinh ngạc nhíu mày, “Tiểu lâu không thể tùy tiện giữ người lại, sao các ngươi không nhận đồ rồi để đối phương rời đi?”
“Lâu bộ trưởng đồng ý cho vào, hắn nói...... vị Khương tiểu thư này sẽ không bị ảnh hưởng bởi sát khí của ngài.” Cùng lúc Khương Tư Kỳ đến tiểu viện, điện thoại của Lâu bộ trưởng cũng gọi tới.
Sắc mặt Lâu Minh thoáng chốc trở nên kỳ quái, hắn do dự một lúc rồi đặt bút xuống, đi xuống lầu. Khi hắn trông thấy nữ hài yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, động tác xuống lầu không khỏi dừng lại một chút.
Khương Tư Kỳ đang cẩn thận tỉ mỉ đánh giá cách bài trí trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, bèn ngẩng gương mặt tươi cười ngọt ngào đáng yêu lên nhìn qua: "Ngươi là Tam ca phải không, ta là Khương Tư Kỳ."
Lâu Minh chậm rãi đi đến trước mặt nữ hài đang cười duyên dáng, nội tâm dù kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép: "Chào cô, ta là Lâu Minh."
“Ta biết, Lâu Bá Mẫu đã kể với ta về ngươi, Tam ca, ngươi còn đẹp trai hơn nhiều so với lời bá mẫu nói.” Lúc Khương Tư Kỳ nói chuyện, gương mặt tròn trịa hơi ửng hồng, kết hợp với chiếc gối ôm màu hồng nắm chặt trong tay trông vô cùng ưa nhìn.
“Cảm ơn.” Lâu Minh ôn hòa nói, “Nghe nói mẹ ta đã làm phiền cô mang đồ đến cho ta?”
“Không phải, không phải, là ta tiện đường đi ngang qua thôi, không phải cố ý đến tặng, không phiền phức đâu.” Khương Tư Kỳ giải thích, có vẻ hơi giấu đầu hở đuôi.
“Đừng căng thẳng......” Lâu Minh hơi buồn cười nói, “Mẹ ta nhờ ngươi mang gì đến đây?”
“A, cái này.” Khương Tư Kỳ vội vàng cầm chiếc túi giấy màu đen đặt ở bên cạnh lên đưa cho Lâu Minh.
Lâu Minh nhận lấy túi giấy, phát hiện bên trong là một chiếc khăn quàng cổ lông dê, hắn kinh ngạc nhíu mày, có chút không hiểu, tại sao mẫu thân lại phải đặc biệt nhờ một nữ hài xa lạ đến tiểu viện đưa cho hắn một chiếc khăn quàng cổ lông dê.
“Ngươi...... ngươi có thích không?” Khương Tư Kỳ thấy Lâu Minh cầm khăn quàng cổ không nói gì, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Lâu Minh chợt hoàn hồn: “Đương nhiên là thích, chỉ là ta không biết mẹ ta còn biết đan khăn quàng cổ.” Lâu Minh vừa lướt mắt qua, phát hiện trên chiếc khăn quàng cổ lông dê màu sẫm có vài chỗ bị thiếu mũi đan, rõ ràng là lỗi khi đan thủ công, nếu là mua ở ngoài thì không thể có tình trạng này.
“Không phải bá mẫu đan đâu.” Khương Tư Kỳ đột nhiên nhỏ giọng nói.
Tay Lâu Minh đang cầm khăn quàng cổ cứng đờ.
“Là ta đan, tay nghề không tốt lắm.” Nữ hài nói xong, cúi đầu, hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bất an mân mê mép gối ôm.
Biểu cảm của Lâu Minh lập tức trở nên nghiêm trọng, chiếc khăn quàng cổ đang cầm trong tay tuột về lại trong túi giấy, thông minh như Lâu Minh, lúc này làm sao còn không hiểu ý của mẫu thân.
Hắn nhìn dáng vẻ xấu hổ xen lẫn e dè, vội vàng bất an của nữ hài, cảnh tượng thế này thường chỉ thấy trên TV, Lâu Minh chưa từng nghĩ có ngày lại xảy ra trên người mình.
Mẫu thân rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, chẳng lẽ nàng quên thể chất của mình rồi sao?
Ngay lúc này, Trần Ngư viện cớ chạy ra khỏi nhà, một mạch chạy thẳng đến tiểu viện của Lâu Minh, cứ thế chạy thẳng vào phòng khách.
“Tam ca, ta tới rồi!” Trần Ngư nhìn thấy Lâu Minh vui vẻ hô.
Nhìn thấy Trần Ngư, vẻ mặt nghiêm trọng của Lâu Minh hơi giãn ra. Khương Tư Kỳ cũng tò mò nhìn sang, phát hiện đó là một tiểu nha đầu trông như học sinh cấp ba bình thường thì lập tức thở phào một hơi.
“A...... Chỗ của ngươi hiếm khi có khách nhỉ.” Trần Ngư trông thấy Khương Tư Kỳ, mặc dù nàng không giỏi xem tướng, nhưng quanh thân Khương Tư Kỳ được bao bọc bởi một luồng quý khí màu tím nhạt, giúp nàng có thể không bị ảnh hưởng bởi sát khí màu đỏ như máu trong tiểu lâu, điểm này Trần Ngư nhìn rất rõ ràng, cũng khiến gương mặt Trần Ngư thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
“Chào cô, ta tên là Khương Tư Kỳ.” Khương Tư Kỳ thấy Trần Ngư và Lâu Minh có vẻ rất thân quen, bèn chủ động chào hỏi làm quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận