Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 68

"......" Lâu Minh bỗng nhiên cảm thấy hơi nghẹn lòng, hắn không muốn nói chuyện, cúi đầu tiếp tục tính toán số liệu.
Lại qua một hồi lâu, Trần Ngư bỗng nhiên lại lên tiếng gọi: “Tam ca......”
“Chuyện gì?” Lâu Minh thấy Trần Ngư mãi không đi ra, đoán chừng là có chuyện muốn nói với mình.
“Ta có một người gia gia rất lợi hại, bản lĩnh của ta đều là hắn dạy, mặc dù hắn có đôi khi rất không đáng tin cậy, nhưng thuật pháp rất lợi hại.” Trần Ngư bỗng nhiên nói ra.
“Ta biết mà.” Lâu Minh kinh ngạc nói, “Trước đây ngươi đã nói với ta rồi.”
“Khoảng thời gian trước gia gia của ta bỗng nhiên tìm ta, phương pháp đối phó người chết sống lại chính là hắn giao cho ta.” Trần Ngư nói ra.
“Nhưng mà ta chỉ có số chim cánh cụt của gia gia ta, hắn không biết vì sao cứ không cho ta số điện thoại.” Trần Ngư khổ não nói, “Cơ mà ta đã để lại lời nhắn cho hắn rồi.”
“Nhắn lại?” Lâu Minh nghi ngờ nhìn về phía Trần Ngư.
“Ta nhắn lại hỏi gia gia của ta, xem có biện pháp nào giải quyết hết sát khí trên người Tam ca không.” Trần Ngư nói ra, “Chuyện ta đã hứa với Tam ca vẫn chưa quên đâu.”
Lâu Minh sững sờ, không ngờ Trần Ngư lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, hắn có chút vui mừng gật gật đầu: “Cảm ơn.”
“Cho nên Tam ca......” Trần Ngư nhớ tới chuyện vừa nghe lén được, “Ngươi có muốn thử tiếp xúc nhiều hơn với tiểu tỷ tỷ quý phái vừa rồi không?”
Lâu Minh sắc mặt cứng đờ, một hồi lâu mới lên tiếng: “Trước khi sát khí chưa được giải quyết triệt để, ta không thể làm gì cả, ta không thể làm tổn thương Khương tiểu thư, cũng không thể cho mẫu thân ta hy vọng hão huyền.”
“Vậy còn Tam ca thì sao?” Trần Ngư mở to đôi mắt hỏi, “Ngươi không muốn làm tổn thương tiểu tỷ tỷ kia, cũng không muốn làm tổn thương mẫu thân ngươi, ngươi lo lắng cho tất cả mọi người, nhưng lại chỉ có mình là không lo lắng tới.”
Tay cầm bút của Lâu Minh run lên, đầu bút chì kêu "cạch" một tiếng rồi gãy mất, để lại một vết đen sì trên giấy nháp.
“Quả nhiên vẫn phải dựa vào ta thôi!” Trần Ngư ngẩng đầu.
“Ai bảo ta vừa nghe lén được ngươi nói chứ?” Trần Ngư cười nói, “Sát khí của ngươi cứ giao cho ta, ta chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Lâu Minh trong lòng ấm áp, cười nói: “Đừng có nói khoác, lỡ như không giải quyết được thì làm sao bây giờ?”
“Hửm??” Trần Ngư vừa cắn khoai tây chiên vừa nói, “Mẹ của Tam ca muốn Tam ca đi xem mắt, chắc chắn là không hy vọng Tam ca cô đơn một mình. Nếu ta không giải quyết được sát khí, vậy sau này ta sẽ luôn ở bên cạnh Tam ca, không để Tam ca một mình.”
“Nha đầu ngốc.” Lâu Minh cong ngón tay búng nhẹ lên trán Trần Ngư, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp.
Tác giả có lời muốn nói:
Tam thiếu: Ngươi ở bên cạnh ta?
Tây thi: Ta ở bên cạnh.
Tam thiếu: Tốt.
Tây thi: Luôn cảm thấy có gì đó không đúng......
Chương 33: Tam thiếu xảy ra chuyện
Nửa đêm hai giờ rưỡi.
Viện Khoa học Quốc phòng Đế Đô.
Một người đàn ông trung niên mặc quân phục màu xanh lá, đeo kính, dẫn Lâu Minh đi về phía trước.
“Viện sĩ Lâu, mời đi lối này.” Dựa theo thành tích của Lâu Minh trong thiết kế vũ khí, bọn họ đều nên gọi một tiếng lão sư, nhưng tuổi của Lâu Minh thật sự quá trẻ, Lâu Minh cũng không để bọn họ gọi lão sư, cho nên bọn họ chỉ có thể gọi Lâu Minh là viện sĩ, viện sĩ đặc cấp của Viện Khoa học Quốc gia.
Lâu Minh khẽ gật đầu, đi theo người đàn ông trung niên về phía trước, ánh mắt lóe lên tia sáng mong đợi.
“Đồ vật được vận chuyển đến Đế Đô vào chiều nay.” Người đàn ông trung niên cũng là chuyên gia vũ khí của Bộ Quốc phòng, tên là Liễu Mộc, hắn vừa đi vừa giới thiệu với Lâu Minh, “Vũ khí này do đội khảo cổ khai quật được ở khu vực Nam Lĩnh một tháng trước.”
“Nam Lĩnh? Vào thời Chiến quốc, nơi đó hình như là chỗ giao giới của Tề Dương Quốc và Phong Vũ quốc.” Lâu Minh nói.
“Không sai.” Liễu Mộc giới thiệu, “Giáo sư Phương của đội khảo cổ nói, ngôi mộ này hẳn là của một vị tướng quân nước Tề Dương thời Chiến quốc, bên trong có rất nhiều vũ khí thời Chiến quốc. Mà thanh đồng kiếm đang đặt trong phòng nghiên cứu bây giờ được tìm thấy trong quan tài của chủ nhân ngôi mộ.”
“Báo cáo kiểm tra đo lường gửi cho ta có đề cập, các người đã kiểm tra được một loại năng lượng kỳ lạ trên thanh đồng kiếm này.” Chiều nay Lâu Minh nhận được báo cáo kiểm tra đo lường do Bộ Quốc phòng gửi tới, trong đó đề cập rằng, vào thời Chiến quốc vốn chỉ có vũ khí lạnh tác chiến, lại phát hiện một thanh vũ khí nóng sở hữu năng lượng kỳ lạ.
Nếu như thân thanh vũ khí này thật sự sử dụng nguồn năng lượng đặc thù, vậy thì đây sẽ là một đột phá rất lớn trong lịch sử chế tạo vũ khí. Lâu Minh vô cùng hứng thú với điều này, cho nên trời vừa tối đã hứng khởi chạy tới đây.
“Đúng vậy.” Liễu Mộc tiếp tục giới thiệu, “Trải qua kiểm tra đo lường, loại năng lượng này không có bức xạ nguy hiểm, nhưng chúng ta chỉ có thể giám sát được sự dao động năng lượng, đồng thời phát hiện nguồn phát năng lượng nằm ngay trên một đồ đằng kỳ lạ trên chuôi kiếm, nhưng lại không tài nào tìm ra được nguồn năng lượng này kết hợp và được vận dụng cùng vũ khí như thế nào.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới phòng nghiên cứu chuyên dụng của Lâu Minh, một căn phòng hoàn toàn trong suốt làm bằng kính chống đạn. Bởi vì thể chất đặc thù của Lâu Minh, lúc nghiên cứu không thể có người ở bên cạnh, cho nên Bộ Quốc phòng mới thiết kế như vậy, chính là sợ lỡ như Lâu Minh xảy ra chuyện gì ở bên trong thì người bên ngoài phòng nghiên cứu có thể phát hiện được.
Còn chưa tới cửa, Lâu Minh đã nhìn xuyên qua lớp kính thấy được thanh đồng kiếm đen kịt kia.
“Chủ nhiệm Liễu, nếu như hai canh giờ nữa ta không ra khỏi đây, ông cũng đừng để ai tới gần nơi này.” Lâu Minh nhắc nhở Liễu Mộc.
“Hiểu rồi.” Liễu Mộc gật đầu cười, Lâu Minh đến Viện Khoa học Quốc gia lúc nào cũng như vậy, nếu hắn ở trong này quá hai canh giờ, tức là đã gặp phải vấn đề khó, cần thời gian dài để giải quyết, lúc này trong phạm vi năm mét quanh phòng nghiên cứu của Lâu Minh sẽ không có ai đi qua.
Liễu Mộc đợi đến khi Lâu Minh tiến vào phòng nghiên cứu, bắt đầu nghiên cứu thanh đồng kiếm kia, mới quay người rời khỏi phòng nghiên cứu, hoàn toàn để lại nơi này cho Lâu Minh và đội hộ vệ của hắn.
Ngay khoảnh khắc Lâu Minh bước vào phòng nghiên cứu, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái, mãi đến khi hắn đưa tay chạm vào thanh đồng kiếm kia, cảm giác kỳ quái đó mới dần dần rõ ràng, biến thành một loại...... cảm giác thân thuộc, quen thuộc.
“Xoẹt!” Lâu Minh giật mình, hắn rụt tay về, nhìn thanh đồng kiếm trên bàn vừa rồi rõ ràng còn dài chừng hai gang tay, bỗng nhiên co lại chỉ còn lớn bằng nửa bàn tay.
Tiểu biên tập: Nếu bạn cảm thấy 52 Thư Khố không tệ, hãy nhớ lưu địa chỉ web https://www.52shuku.vip/ hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Xin nhờ đó (>.<) Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | Không gian văn Hào môn Tổng tài bá đạo Con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận