Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 212

“Ngươi quên rồi, Ngô Lão cách đây không lâu mới giúp ta tách rời sát khí, trong vòng một năm sát khí của ta cũng sẽ không bạo động nữa.” Lâu Minh nói ra, “Việc đem Thanh Linh Trâm đưa cho ngươi ta cũng đã thương lượng qua với Mao Đại Sư, Mao Đại Sư cũng đồng ý.” “Nhưng mà, ta căn bản không dùng được mà.” nếu nói Lâu Minh đưa Thanh Linh Trâm cho Trần Ngư là vì để bản thân hắn an tâm, thì việc hắn không mang Thanh Linh Trâm đi chính là vì muốn Trần Ngư tự mình an tâm. Lâu Minh lần nào cũng nói sát khí của hắn sẽ không dễ dàng bạo động, nhưng luôn luôn có vô số chuyện ngoài ý muốn khiến sát khí của hắn hết lần này đến lần khác bạo động. Lần này nàng và gia gia đều phải rời đế đô, vạn nhất Lâu Minh có chuyện gì, bọn họ không ai có thể kịp thời gấp rút trở về.
“Ta cũng hy vọng ngươi không cần dùng đến nó.” Lâu Minh nhíu mày, bỗng nhiên nói ra, “Ngươi còn nhớ món Linh khí ở bên trong Ngũ Phương Hồ không?” “Nhớ chứ, món Linh khí thứ hai giúp phá giải sinh tử bộ, đã được khai quật ra rồi sao?” Trần Ngư kinh hỉ nói.
“Chưa có.” Lâu Minh lắc đầu nói, “Công việc đào móc làm đến một nửa thì Thiên Sư do Mao Đại Sư phái đi cảm nhận được bên trong có cương thi.” “Cương thi? Vậy ta đến Ngũ Phương Hồ trừ con cương thi kia trước, rồi hãy đi Kỳ Liên Sơn.” Trần Ngư tính toán, nếu đi máy bay khứ hồi thì nhiều nhất cũng chỉ chậm trễ một ngày.
“Không cần, Mao Đại Sư đã liên hệ Nghiêm Đại Sư đi xử lý.” Lâu Minh nói, Nghiêm Đại Sư chính là Nghiêm Lão mà họ thường gặp trước đây, một Thiên Sư chuyên về việc trừ cương thi.
“Sau khi biết chuyện này, Mao Đại Sư lại phái người đi điều tra hai tòa cổ mộ đã đào ra thanh đồng kiếm và cốt địch, sau đó phát hiện bên trong cũng có vết tích hoạt động của cương thi, chỉ là không biết tại sao cương thi đã sớm bị người trừ khử rồi.” Lâu Minh nói ra, “Mao Đại Sư nói những Linh khí này đều bị phong tồn cùng với sát khí của ta, cho nên xung quanh Linh khí rất có thể sẽ tồn tại cương thi hoặc là lệ quỷ.” Nghe đến đây, Trần Ngư chợt hiểu ra vì sao Lâu Minh nhất định phải đưa Thanh Linh Trâm cho nàng.
“Món Linh khí ngươi đi tìm này đã bị phong tồn hơn 900 năm, là món Linh khí bị phong tồn lâu nhất ngoại trừ thanh đồng kiếm, nếu như bên trong có cương thi, vậy thì nó cũng có gần ngàn năm tu vi.” Lâu Minh lo lắng nói, “Cho nên hãy mang Thanh Linh Trâm theo, để phòng vạn nhất. Ta cần ngươi mang Linh khí cùng trở về bình an.” Lâu Minh nói rồi lại đưa Thanh Linh Trâm tới trước mặt Trần Ngư lần nữa.
Lâu Minh khẩu tài rất tốt, chỉ một câu đã thuyết phục được Trần Ngư. Nàng muốn trở về cùng với Linh khí, như vậy mới có thể ở cùng Tam ca, nghĩ vậy, Trần Ngư quyết định mang theo Thanh Linh Trâm.
Trần Ngư đưa tay nhận lấy Thanh Linh Trâm, nói: “Vậy ta mang theo.” Lâu Minh hài lòng cười một tiếng.
“Tam ca ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ mang Linh khí cùng trở về bình an.” Trần Ngư ngắm nghía Thanh Linh Trâm trong tay, sau đó có chút tiếc nuối nói, “Nếu như ta không cắt tóc thì tốt rồi, như vậy là có thể dùng Thanh Linh Trâm búi tóc lên. Đến lúc gặp phải cương thi, ta cứ thế rút ra......” Trần Ngư tưởng tượng cảnh mình đối mặt với cương thi, tiện tay rút chiếc Thanh Linh Trâm đang cài tóc ra, sau đó... mái tóc đen dài xõa xuống, tung bay theo gió, nhịn không được kích động nói: “Chủ nhân ban đầu của Thanh Linh Trâm này chắc chắn là một đại mỹ nữ.” Có lẽ do Trần Ngư miêu tả quá hình tượng, Lâu Minh phảng phất cũng thấy được cảnh tượng đó, hắn liếc nhìn búi tóc nhỏ trên đầu Trần Ngư, cười nói: “Ngươi cũng có thể.” Trần Ngư đưa tay sờ sờ đỉnh đầu mình, lập tức cắm Thanh Linh Trâm lên, sau đó nghiêng đầu hỏi Lâu Minh: “Tam ca, trông ta bây giờ có giống một vị đạo sĩ không?” “Nhiều lắm chỉ tính là một đạo đồng thôi.” Lâu Minh không nhịn được cười khẽ một tiếng, nhìn chiếc trâm cài tóc bị nàng cắm hơi lệch trên đầu, không nhịn được đưa tay rút trâm cài tóc xuống, sau đó lại cẩn thận giúp nàng cài lại cho ngay ngắn.
“Vậy ta cũng là đạo đồng đẹp nhất.” Trần Ngư tự khen.
Mặc kệ Trần Ngư có phải là đẹp nhất hay không, trong mắt Lâu Minh, Trần Ngư luôn là độc nhất vô nhị. Lâu Minh cười gật đầu, đang định nói gì đó thì một hình ảnh bỗng nhiên hiện lên trong đầu, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
“Tam ca, ngươi sao thế?” Trần Ngư nhạy bén phát giác Lâu Minh có gì đó không đúng.
“Không có gì, chỉ là hơi mất tập trung một chút.” Lâu Minh nhìn về phía Trần Ngư nói, “Thời gian không còn sớm, sáng mai ngươi còn phải đi máy bay, về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Trần Ngư nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần mười hai giờ, không khỏi kinh ngạc nói: “Đã trễ thế này rồi à.” Nghĩ đến ngày mai phải rời đi, mà lại phải đi một thời gian rất dài, Trần Ngư lập tức tủi thân nhìn Lâu Minh, có chút không nỡ về.
“Ngày mai Tam ca không thể đi tiễn ngươi, lên đường bình an.” Lâu Minh có chút tiếc nuối nói.
Trần Ngư bĩu môi, lưu luyến không nỡ đi ra ngoài, mắt thấy đã đi ra đến cửa, Trần Ngư chợt xoay người lại thật nhanh chạy trở về.
“Sao thế?” Lâu Minh hơi kinh ngạc nhìn Trần Ngư bỗng nhiên chạy về trước mặt mình.
“Tam ca,” Trần Ngư mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói, “Mặc dù...... Mặc dù sát khí trong cơ thể ngươi đã ổn định hơn trước rất nhiều, nhưng...... Nhưng lần này ta có thể sẽ phải đi rất lâu, cho...... Cho nên......” Cho nên cái gì? Lâu Minh nghi hoặc nhìn về phía Trần Ngư.
“Hay là...... ta giúp ngươi phong ấn một lần nữa nhé?” Trần Ngư mở to mắt, cẩn thận từng li từng tí giơ lên một ngón tay.
“Được không?” Trần Ngư thấy Lâu Minh im lặng không nói gì, lại lên tiếng hỏi, không có chút nào sự e dè mà một nữ hài tử nên có.
Câu “được không” này vừa thốt ra, Lâu Minh cũng không kiềm chế được nữa, hắn chợt cúi người xuống, vào lúc Trần Ngư còn chưa kịp phản ứng, chủ động hôn lên môi đối phương.
Đây là...... Đây là...... lần đầu tiên Tam ca chủ động hôn mình trong trạng thái tỉnh táo?
Trần Ngư che bờ môi đang run rẩy, ngơ ngác rời khỏi Lâu trạch, hoàn toàn không phát giác ra mình vì nụ hôn mà quên mất chuyện muốn hấp thu chút sát khí từ chỗ Lâu Minh cho có lệ.
Mà Lâu Minh một mình ở lại phòng khách, sau khi hoàn hồn từ nụ hôn ngọt ngào vừa rồi, lại nghĩ tới hình ảnh chợt lóe lên lúc nãy, khi hắn cài lại trâm tóc cho Trần Ngư.
“Thanh Linh? Thích không?” Nam tử rút tay về từ búi tóc mềm mại của nữ tử, nhìn chiếc trâm cài tóc xinh đẹp mà tinh xảo vừa được cài lên, ôn nhu hỏi nữ tử trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận