Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 165

“Ai...... Chỉ có thể trách vận khí của chúng ta không tốt.” Hướng Nam phàn nàn nói, “Ngươi nói nàng muốn cứu người, sao không cứu xong trước khi chúng ta đến đi, lại cứ để hai chúng ta đuổi kịp. Ngươi nói xem báo cáo này phải viết thế nào? Nói rằng hai quỷ sai chúng ta đánh không lại một Thiên Sư, cuối cùng trơ mắt nhìn nàng cứu người đi.”
“Đúng vậy a, chúng ta còn phải viết báo cáo......” Nói đến báo cáo, mắt Triệu Nghị chợt lóe lên, một kế nảy ra trong đầu, hướng về Phán Quan đại nhân cũng đang lo lắng, cẩn thận đề nghị, “Đại nhân, ta có một kế, có thể giữ được công việc của chúng ta, không biết có nên nói hay không.”
“Ngươi nói đi.” Ánh mắt Hướng Nam lóe lên một vẻ u ám.
“Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết rõ cụ thể diễn biến, hay là chúng ta viết báo cáo như thế này.” Triệu Nghị đề nghị, “Cứ nói là lúc hai chúng ta đến bệnh viện, người đã được cứu rồi, Sinh Tử Bộ này bị thay đổi, chúng ta đã vô lực ngăn cản.”
“Như vậy có được không?” Hướng Nam cố làm ra vẻ do dự.
“Được chứ, lúc ta còn sống đi làm, đồng nghiệp xung quanh đều làm như vậy. Quỷ đều do người biến thành, cách làm việc thật ra cũng không khác mấy đâu.” Triệu Nghị nói, “Vả lại, chúng ta chỉ sửa đổi một chút quá trình thôi, cũng đâu có gây ra nguy hại gì, phải không.” Dù sao kết cục cũng đều là không ngăn cản được, chẳng bằng tô son trát phấn một chút cho yên ổn, dù sao công việc khó tìm, người mới khó sống lắm a!
“Nếu như thống nhất được lời khai, đó đúng là ý kiến hay.” Hướng Nam vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Triệu Nghị nói, “Nếu lần này có thể giữ được chức quan, coi như vi huynh thiếu hiền đệ một cái nhân tình, sau này có việc gì hiền đệ cũng có thể tới tìm ta.”
“Đại nhân khách khí, đại nhân quá khách khí.” Triệu Nghị trong lòng vui mừng, ai nha, đây là lãnh đạo nợ ta một món nợ ân tình a, sau này thăng chức tăng lương có hy vọng.
=
Trần Ngư tỉnh lại lần nữa thì đã là ban đêm.
“Thi Thi, ngươi đã tỉnh.” Trần Mẫu đang trông chừng ở bên cạnh thấy nữ nhi tỉnh lại, kích động nói.
“Mẹ.” Trần Ngư từ trên giường ngồi dậy hỏi, “Ca ca của ta thế nào?”
Trần Mẫu lấy một cái gối kê sau lưng nữ nhi, lúc này mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía nữ nhi nói: “Bác sĩ kiểm tra rồi, Dương Dương đã qua cơn nguy kịch, nhưng thương thế vẫn còn khá nghiêm trọng, bây giờ đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Kết quả kiểm tra của bác sĩ cho thấy, vết thương của Trần Dương vẫn còn, xét từ góc độ khoa học, bị thương nặng như vậy, trái tim Trần Dương vốn đã không thể đập được nữa. Nhưng điều thần kỳ là, trái tim Trần Dương mang vết thương nặng như vậy, vẫn ngoan cường đập, đồng thời bắt đầu từ từ tự hồi phục.
Đối với hiện tượng này, bác sĩ không giải thích được, sau khi kinh ngạc thán phục chỉ có thể quy về kỳ tích.
“Vậy thì tốt rồi, cha của ta đâu?” Trần Ngư nghe đại ca không sao, nỗi lòng lo lắng lúc này mới buông xuống.
Trước khi ngất đi, nàng tuy xác định mình đã thu hồi toàn bộ sinh khí, nhưng trước khi chưa tận tai nghe được kết luận của bác sĩ, nàng vẫn không yên lòng.
“Cha ngươi thấy các ngươi đều không sao, nên lại đi làm rồi, công việc của hắn là vậy đó. Ngươi thế nào rồi?” Trần Mẫu lo lắng nhìn Trần Ngư, “Bác sĩ nói ngươi là mệt nhọc quá độ, ngươi...... ngươi làm cái kia...... có thể có ảnh hưởng gì tới ngươi không?”
Trong khoảng thời gian Trần Ngư hôn mê, Trần Mẫu vẫn luôn điều chỉnh thế giới quan của bản thân. Nàng xưa nay không biết trên thế giới này thật sự tồn tại loại sức mạnh thần kỳ này, đến mức bây giờ nàng cũng không biết nên hỏi Trần Ngư thế nào.
“Không có chuyện gì, ta chỉ bị thoát lực thôi, linh lực tiêu hao hơi nhiều, bây giờ đã khôi phục được một...... Ngô!”
Trần Ngư vừa nói vừa cố gắng điều động chút linh lực đã hồi phục trong cơ thể nhờ được nghỉ ngơi. Nhưng khi nàng điều động những linh lực đó trong nháy mắt, một cơn đau nhức kịch liệt chợt tràn ra từ sâu trong linh hồn, khiến nàng không nhịn được rên lên.
“Sao thế? Chỗ nào không khỏe.” Trần Mẫu vội la lên.
“Không có việc gì, có thể là nằm quá lâu, thân thể hơi tê tê.” Trần Ngư cười yếu ớt với mẫu thân.
“Vậy mẹ giúp ngươi xoa bóp.” Trần Mẫu nói, rồi cách chăn mền bắt đầu xoa bóp cho nữ nhi.
Nhân lúc Trần Mẫu đang xoa bóp, Trần Ngư lại lặng lẽ điều động linh lực bên trong thân thể. Trong khoảnh khắc linh lực lưu động, cơn đau đớn trào ra từ sâu trong linh hồn kia khiến Trần Ngư đau đến mức phảng phất như máu toàn thân đang chảy ngược.
Trần Ngư cúi đầu, gắt gao cắn môi mới không để mình kêu ra tiếng, trong lòng tràn đầy khủng hoảng.
Vì sao mình không thể điều động linh lực? Là sau này mình cũng không thể dùng linh lực nữa, hay chỉ là tạm thời?
Đây là di chứng của cấm thuật sao? Lão đầu không có nói qua có di chứng này a.
Trần Ngư vội vàng muốn biết nguyên nhân, quay đầu tìm điện thoại di động của mình khắp nơi, muốn gửi tin nhắn cho gia gia.
“Ngươi tìm gì thế?” Trần Mẫu thấy nữ nhi dường như đang tìm thứ gì đó, bèn lên tiếng hỏi.
“Mẹ, ngươi có thấy điện thoại di động của ta không?” Trần Ngư gấp gáp hỏi.
“Không nhìn thấy, có phải ngươi đi vội quá, ngươi để quên ở nhà rồi không?” Trần Mẫu suy đoán nói.
Trần Ngư nhớ lại một chút, lúc đó chính mình đang ở trong phòng chuẩn bị đi ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa đem túi vải đựng la bàn cùng phù chú treo lên người liền nghe thấy tiếng bình hoa vỡ dưới lầu, sau đó chính mình liền chạy xuống lầu, chẳng lẽ điện thoại là lúc đó để quên ở nhà?
“Thân thể không thoải mái thì đừng chơi điện thoại di động nữa, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta giúp ngươi mang tới.” Trần Mẫu nói.
“Tốt.” Trần Ngư gật đầu nói, “Mẹ, ngài hôm nay cũng mệt mỏi một ngày, ngươi cũng về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
Trần Ngư hiện tại cấp bách cần ở một mình để bình tĩnh lại.
“Chờ ta đấm bóp cho ngươi xong, ta lại đi nhìn xem ca của ngươi, sau đó liền trở về.”
Trần Mẫu vốn định ở lại bệnh viện qua đêm, nhưng lại muốn trở về nấu cho Trần Ngư chút canh gà để ngày mai mang tới. Hiện tại lại thêm việc Trần Ngư để quên điện thoại ở nhà, Trần Mẫu suy nghĩ một chút vẫn là quyết định về nhà một chuyến.
“Ta khá hơn rồi, không tê.” Trần Ngư nói xong, cử động cánh tay và chân.
Trần Mẫu nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần mười hai giờ, cũng không ở lại thêm nữa, dặn dò nữ nhi phải nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đi qua phòng chăm sóc đặc biệt nhìn Trần Dương một lát, rồi mới về nhà.
Trần Mẫu vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Trần Ngư.
Trần Ngư lại một lần nữa điều động linh lực trong thân thể, và bởi vì Trần Mẫu không có ở đây, lần này Trần Ngư dùng toàn lực điều động tất cả linh lực của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận