Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 134

Nói xong, Thành Hoàng đưa tay biến ra một vật có hình dáng giống điện thoại di động, rồi tùy ý bấm lên đó, đám người đều bị thao tác này của Thành Hoàng làm cho kinh hãi. Địa Phủ cũng dùng điện thoại??
Không lâu sau, Thành Hoàng dừng động tác trong tay lại, nói: “Bản tọa đã điều tra, tổ tiên Liễu Gia từng hiển hách một thời, nhưng bởi vì tổ tông không biết làm việc thiện tích đức, cho nên vào 600 năm trước đã hao hết khí vận, nghiệp chướng quấn thân. Từ đó, hậu thế vốn nên trải qua thời gian khốn cùng cơm không đủ ăn, cho đến khi trả hết nghiệp chướng mà tổ tông thiếu nợ mới xem như hoàn tất.”
“Nhưng mà...... Bản tọa vừa mới tra một chút khí vận của hậu thế Liễu Gia, phát hiện Liễu Gia có người được đại khí vận che chở, 600 năm qua đều sống bình an thuận lợi, vinh hoa phú quý, chỉ là thọ nguyên bị hao tổn mà thôi.” Thành Hoàng Gia nói xong, ánh mắt không tự chủ được mà rơi lên người Hướng Nam, hỏi: “Xem ra ngươi không phải tự nguyện.”
“Dĩ nhiên không phải.” Hướng Nam kích động nói.
Lúc Thành Hoàng Gia đọc lên bối cảnh của Liễu Gia, Liễu Tu Thành đã sợ đến mức mặt không còn chút máu. Đối mặt với Thành Hoàng, người biết rõ mọi chuyện của người chết khi còn sống, tài ăn nói của hắn dù có tốt đến đâu cũng không thể nói thêm được gì.
“Liễu Tu Thành, vốn nên chết vào năm 25 tuổi do bị vật rơi trúng đầu, nhưng ngươi lại tìm nông dân công Trương Phú Quý để nghịch thiên đổi mệnh.” Thành Hoàng lại tra đến cuộc đời của Liễu Tu Thành.
“Trương Phú Quý là tự nguyện.” Liễu Tu Thành vội vàng giải thích.
“Bản tọa biết, ngươi đã đưa cho Trương Phú Quý 2 triệu để hắn đổi mệnh cho ngươi.” Thành Hoàng Gia bấm vào điện thoại, tiếp tục nói: “Nhận 2 triệu của ngươi, Trương Phú Quý bây giờ vẫn còn đang lao động cải tạo trong Địa Ngục đấy, chờ ngươi xuống đó thay hắn.”
“Cái gì??”
“Người của Liễu gia các ngươi cũng lợi hại thật, bản tọa vừa tùy ý tra xem, phát hiện trong gần 600 năm qua, những người đổi mệnh bị Địa Phủ bắt được, lại có một nửa là người Liễu Gia các ngươi, mà người nào cũng là do đối phương tự nguyện mới đổi mệnh.” Thành Hoàng nói: “Các ngươi tưởng rằng tự nguyện là không sao ư? Thật ngu muội! Luật pháp Địa Phủ quy định, người tự nguyện đổi mệnh, tội ngang với tự sát, sau khi chết sẽ xuống Địa Ngục, hết hạn tù rồi mới được đầu thai lại. Người nghịch thiên cải mệnh sau khi chết, cũng xuống Địa Ngục, hết hạn tù sẽ đầu thai vào súc sinh đạo.”
“Người đổi mệnh đời đầu tiên của Liễu Gia, cũng chính là ông cố cố của ngươi, bây giờ vẫn còn đang ở Địa Ngục đấy, đoán chừng các ngươi còn có thể gặp mặt một lần.” Thành Hoàng nói.
Người đổi mệnh đời đầu tiên của Liễu Gia, cách nay đã hơn năm trăm năm, bây giờ vẫn còn ở Địa Ngục? Hình phạt dài bao nhiêu chứ???
Chính mình còn có thể gặp mặt một lần là có ý gì? Chẳng lẽ nói tuổi thọ của mình không còn nhiều nữa??
Mấy câu nói của Thành Hoàng chứa lượng thông tin quá lớn, Liễu Tu Thành sợ đến mức trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Thành Hoàng giải quyết xong Liễu Tu Thành, lại quay đầu nhìn Hướng Nam, nói: “Ngươi vốn là người có khí vận gia thân, đáng lẽ nên tạo phúc cho hậu thế, lại bị kẻ gian làm hại, bây giờ hóa thành lệ quỷ. Tình huống của ngươi khá đặc thù, không có tiền lệ, bản tọa cần đưa ngươi về Địa Phủ, cùng các Thành Hoàng khác thương lượng xem phải xử trí ngươi thế nào. Ngươi có ý kiến gì không?”
“Vậy khí vận của Liễu Gia thì sao?” Hướng Nam hỏi.
“Từ lúc ngươi rời khỏi tỏa hồn chi địa, khí số của Liễu Gia cũng liền hết.” Thành Hoàng nói.
Cho nên Thiên Đạo cũng không quên ta, những kẻ ác của Liễu Gia đều phải chịu sự trừng phạt vốn có?
“Đương nhiên, chuyện Liễu Gia cướp đoạt khí vận của ngươi cũng là tội lớn, Địa Phủ sẽ tăng thêm hình phạt.” Thành Hoàng nói thêm.
“Thành Hoàng đại nhân, ta theo ngài về Địa Phủ.” Hướng Nam đã dày vò suốt 600 năm, chẳng phải chỉ vì một chữ công đạo hay sao. Nếu Địa Phủ có thể cho hắn công đạo này, vậy hắn sẽ đi Địa Phủ, dù cho hắn không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Tây Thi: Thành Hoàng đại nhân, sinh tử bộ của Địa Phủ tân tiến vậy sao ạ?
Thành Hoàng: Nhân loại ngu xuẩn, sinh tử bộ quý giá như vậy sao có thể tùy tiện lật ra được? Đây là sách điện tử!
Từ khi Địa Phủ nối mạng, Thành Hoàng phá án, hiệu suất tăng mạnh.
Chương 59: Tình yêu là gì
“Cho nên cuối cùng Hướng Nam đã đi Địa Phủ, còn người của Liễu gia sau khi chết đều sẽ bị trừng phạt trong Địa Ngục?” Lâu Minh mỉm cười lắng nghe Trần Ngư vui vẻ kể lại.
“Ừ!” Trần Ngư vui vẻ nói, “Hóa ra Thiên Đạo không hề bất công, hai ngày trước ta đã hiểu lầm lão nhân gia ngài ấy, thật sự là quá không nên.”
“Hiểu lầm?” Lâu Minh luôn bị những lời nói đột ngột của Trần Ngư làm cho kinh ngạc khó hiểu.
“Ừm, ta phải xin lỗi lão nhân gia ngài ấy.” Trần Ngư nói xong, lập tức tại chỗ chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu xin: “Thiên Đạo, lão nhân gia ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho ta nhé.”
“Lão nhân gia ngài ấy độ lượng lớn lắm, sẽ không so đo với ngươi đâu.” Lâu Minh bị hành động đáng yêu của Trần Ngư chọc cười, không nhịn được lắc đầu. Thấy Trần Ngư nói đến khô cả miệng, bèn đưa tay cầm ấm trà trên bàn lên, chuẩn bị rót thêm nước vào ly trà trước mặt Trần Ngư: “Trương Tử Dương và cô gái Liễu gia kia thế nào rồi?”
Nghe Lâu Minh hỏi chuyện Trương Tử Dương và Liễu Mộc Nhã, gương mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn của Trần Ngư chợt trở nên mờ mịt. Nàng xoay người, hai tay chống cằm, nhìn Lâu Minh đang rót nước cho mình, đột nhiên hỏi: “Tam ca, tình yêu là dạng gì?”
“Xoảng...” Tay Lâu Minh run lên, nước trong ly trà tràn ra ngoài, đổ đầy bàn.
“A!” Trần Ngư giật mình ngả người ra sau, sợ nước trà làm ướt tay áo mình.
Trình Bằng đứng bên cạnh nhìn thấy, do dự một chút, cảm thấy lúc này mình không nên đi qua thì tốt hơn.
“Không bị ướt chứ?” Lâu Minh vội vàng đặt ấm trà trong tay xuống, quan tâm hỏi.
“Không sao ạ.” Trần Ngư lắc đầu, lấy khăn giấy trên bàn trà, rút mạnh mấy tờ, ném lên mặt bàn ướt sũng để thấm nước.
Hai người cùng nhau lau khô mặt bàn, Lâu Minh cũng đã bình tĩnh lại, hỏi: “Vừa rồi ngươi hỏi ta cái gì?”
“Tam ca, tình yêu là gì?” Trần Ngư hỏi lại lần nữa, “Tình yêu có phải là một thứ gì đó đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt tốt đẹp không?” Trần Ngư lặp lại ba chữ “đặc biệt”, có thể thấy nội tâm nàng thật sự rất bối rối.
“Tại sao lại hỏi cái này?” Lâu Minh ngạc nhiên nói.
“Bởi vì Trương Tử Dương và Liễu Mộc Nhã.” Trần Ngư giải thích, “Lúc ở trước mặt Thành Hoàng Gia, ta có nhắc đến chuyện của Trương Tử Dương và Liễu Mộc Nhã, muốn hỏi xem chuyện này nên xử lý thế nào, sau đó Thành Hoàng Gia trực tiếp gọi hồn phách của hai người họ tới.”
(= Sau khi Thành Hoàng Gia nghe xong yêu cầu của Trần Ngư, đã sai hai quỷ sai đến bệnh viện câu hồn phách của Trương Tử Dương và Liễu Mộc Nhã về.)
Lời nhắn nhỏ: Nếu như cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu lại địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | Không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận