Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 12

So với bầu không khí vui vẻ phía sau, tâm trạng Trần Dương lại nặng nề hơn nhiều. Bởi vì hắn nhận ra, thái độ của Trương Văn Văn đối với Thi Thi hôm nay, có lẽ cũng chính là thái độ của đại đa số người trong giới đối với Thi Thi, chỉ có điều bọn họ có thể sẽ không biểu hiện rõ ràng như Trương Văn Văn, nhưng trong lòng họ ước chừng là không coi trọng Thi Thi.
Mặc dù đây là em gái ruột của hắn, con gái của Thị trưởng thành phố, nhưng mà, quá trình trưởng thành bị lừa bán từ nhỏ, mười lăm năm không thể nói chuyện, sẽ là vết nhơ trong mắt những người này. Trần Dương chỉ cần nghĩ đến việc sẽ có người ở nơi mình không nhìn thấy, sau lưng bàn tán hoặc xem thường muội muội của mình, hắn liền muốn nổi nóng.
“Tây Thi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Ta hỏi ngươi có thể không trả lời, nhưng ngươi đừng giận nhé, ta thật sự là quá tò mò.” Thiệu Huy mở to đôi mắt mèo đầy hiếu kỳ, nhìn thẳng về phía Trần Ngư.
“Ngươi hỏi đi.” Trần Ngư buồn cười nhìn hắn.
“Gia gia ngươi thật sự là khu quỷ sư à?” “Thiệu Huy!” Tiếng của Thiệu Huy vừa dứt, Tần Dật ở bên cạnh liền không nhịn được lên tiếng quát lớn.
“Ta chỉ tò mò thôi mà.” Thiệu Huy có chút ấm ức nói.
Trần Dương liếc nhìn em gái mình qua kính chiếu hậu, hắn không lên tiếng quát Thiệu Huy, cũng không mở miệng trả lời giúp. Bởi vì hắn biết câu hỏi này của Thiệu Huy không có ác ý, mà hắn cũng rất tò mò thái độ của muội muội đối với chuyện này.
“Đúng vậy, gia gia của ta là khu quỷ sư.” Trần Ngư thản nhiên gật đầu trả lời.
“Trên thế giới thật sự có quỷ sao?” Thiệu Huy nhỏ giọng hỏi.
“Tin thì có, không tin thì không.” Trần Ngư trả lời.
Kỳ thật đại đa số người trên đời đều không nhìn thấy quỷ, chỉ có người bị quỷ quấn lấy mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của quỷ hồn, nhưng người bị quỷ quấn lấy cũng đều là có oan nghiệt, người có oan nghiệt tự nhiên trong lòng có quỷ. Cho nên, câu nói “tin thì có, không tin thì không” xét từ một góc độ nào đó cũng không sai.
Thiệu Huy nghe vậy, liền tự động phán đoán rằng trên đời không có quỷ hồn, hắn tiếp tục tò mò hỏi: “Ta thường gặp một số thầy bói trên đường, lúc họ xem bói cho người ta luôn nói những lời khách sáo hoa mỹ, giống như áp dụng cho ai cũng đúng vậy, khiến người ta bán tín bán nghi. Gia gia ngươi là khu quỷ sư, có phải cũng có một bộ cách nói như vậy, giống như vừa rồi ngươi nói với Trương Văn Văn không?”
“Thật ra vừa rồi ta thực sự nhìn thấy một đứa bé trên vai Trương Văn Văn, khoảng bảy, tám tuổi, toàn thân ướt sũng, như thể vừa được vớt từ dưới nước lên vậy, nó bấu chặt lấy vai Trương Văn Văn, giống như vầy......” Trần Ngư nói rồi định đưa tay cào về phía vai Thiệu Huy.
“A ~~” Thiệu Huy bị dọa hít vào một hơi, vừa lùi về sau vừa hét lên, “Không muốn nói thì thôi, làm gì phải dọa ta.” “Đáng đời.” Tần Dật cười trên nỗi đau của người khác nói hai chữ.
“Khanh khách......” Trần Ngư che miệng cười trộm, không tiếp tục dọa Thiệu Huy nữa.
Trần Dương nhìn phản ứng của muội muội, đôi mày nhíu chặt cũng dần giãn ra. Không xấu hổ né tránh, cũng không thẹn quá hóa giận, Thi Thi đối mặt với quá khứ của mình rất ung dung, tự tin, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Xe về đến đại viện quân đội, ba người hẹn gặp lại nhau sau khi tựu trường ở đại học Đế Đô, rồi ai về nhà nấy.
Về đến nhà, ăn tối xong cùng cha mẹ, Trần Ngư viện cớ hôm nay hơi mệt, liền lên lầu nghỉ ngơi từ sớm. Thế là trong phòng khách chỉ còn lại vợ chồng Trần gia và Trần Dương ba người.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?” Mặc dù lúc ăn tối Thi Thi cứ nói hôm nay chơi rất vui, nhưng Trần Dương lại cứ nghiêm mặt, Trần Thị trưởng liền biết buổi chiều chắc chắn còn xảy ra chuyện gì khác.
Trần Dương cũng không giấu diếm, kể lại chuyện về Trương Văn Văn buổi chiều cho Trần Phụ Trần Mẫu nghe.
Trần Thị trưởng nghe xong nhíu chặt mày, Trần Mẫu càng mặt đầy tức giận: “Trương gia dạy con kiểu gì thế, quá đáng, ngày mai ta phải đi tìm phu nhân Trương Cục trưởng nói chuyện cho ra lẽ.” “Ngươi nói chuyện xong một nhà Trương gia, chẳng lẽ còn có thể đi nói chuyện với tất cả người trong giới ở Đế Đô một lượt à?” Trần Thị trưởng không đồng ý nói.
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?” Trần Mẫu giận dữ nói, “Ta khó khăn lắm mới tìm được con gái về, chẳng lẽ là để cho bọn họ khi dễ? Trần Dương ngươi lúc đó làm gì hả? Trơ mắt nhìn muội muội của ngươi bị người ta khi dễ?” “......” Trần Dương vô cùng oan uổng nhìn về phía mẫu thân nhà mình, “Thi Thi lợi hại lắm, căn bản không cần ta.” Trần Dương lại kể lại chuyện Trần Ngư dọa Trương Văn Văn, và cuộc nói chuyện với Thiệu Huy trên xe cho phụ mẫu nghe.
“Ta cảm thấy muội muội không hề tự ti vì đoạn quá khứ đó, em ấy rất yêu thích Đại Mộc Thôn, cũng rất tôn kính Ngô Lão.” Ngô Lão chính là gia gia đã thu nhận Trần Ngư, “Có lẽ những năm này, em ấy sống vui vẻ hơn chúng ta tưởng tượng.” “Không sai.” Trần Thị trưởng đồng ý nói, “Hơn nữa, Thi Thi trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, còn có thể dựa vào chính mình thi đậu Đại học Đế Đô. Điểm thi vào Đại học Đế Đô của tỉnh Thanh Mộc cao bao nhiêu chứ, ngươi ra ngoài hỏi thử xem, trong giới có mấy đứa trẻ thi được điểm cao như vậy? Những kẻ xem thường Thi Thi của chúng ta, chúng ta không cần để ý, sau này không qua lại là được.” “Vậy cứ bỏ qua như vậy?” Trần Mẫu vẫn còn chút tức giận.
“Trần Dương không phải đã nói rồi sao, con gái không chịu thiệt, hơn nữa......” Trần Thị trưởng nhìn về phía nhi tử, “Nếu như muội muội của ngươi chịu thiệt, ngươi sẽ đứng nhìn mặc kệ sao?” “Đương nhiên sẽ không.” Trần Dương lập tức đảm bảo.
Trần Mẫu nghe vậy, tâm trạng lúc này mới khá hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn âm thầm ghi nhớ Trương gia, lần sau phu nhân Trương gia lại đến tìm nàng lân la làm quen, Trần Mẫu kiên quyết sẽ không để ý tới.
Mà ở một bên khác, Trần Ngư viện cớ lên lầu nghỉ ngơi, nhưng thực ra là nhận được thông báo tiền vào tài khoản từ ngân hàng, đang ngồi xếp bằng trên giường nói chuyện phiếm với ba tháng phiêu vũ.
Ta là tiểu hào: Tiền nhận được rồi.
Ba tháng phiêu vũ: Huynh đệ, cao nhân a, con nữ quỷ trăm năm đạo hạnh kia bị ngươi trực tiếp đánh tan rồi sao? Hôm nay người đi qua đó về nói với ta, chỗ đó ngay cả một tia quỷ khí cũng không có, sạch sẽ như chưa từng có quỷ hồn vậy.
Ta là tiểu hào: Không có đánh tan, ta mở quỷ môn, đưa tiễn nó đi rồi.
Ba tháng phiêu vũ: Ngọa Tào, Ngọa Tào, kích động, kích động.
Ta là tiểu hào: ......
Ba tháng phiêu vũ: Ngươi lại có thể mở quỷ môn?????
Bạn cần đăng nhập để bình luận