Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 216

Chuyện vừa rồi chắc mọi người đều biết.
Trần Ngư ngồi trong xe cáp, nhìn Ngô Lão bên cạnh cầm điện thoại chụp ảnh lia lịa, không nhịn được nhếch khóe miệng nói: “Sao ông cứ như lần đầu tiên đến nơi này vậy.”
“Tuy không phải lần đầu tiên đến, nhưng là lần đầu tiên cầm điện thoại chụp ảnh mà.” Ngô Lão nói rồi đưa điện thoại cho Trần Ngư, “Nhanh, chụp cho ta một tấm, ta muốn chụp được cả biển mây phía sau.”
Trần Ngư nhận lấy điện thoại, nhìn qua màn hình, phát hiện lão đầu đã bày ra một tư thế du khách kinh điển, hình ảnh đó khiến Trần Ngư cay mắt đến mức không dám nhìn thẳng.
“Ngươi có muốn chụp một tấm không?” Ngô Lão nhiệt tình hỏi cháu gái mình.
“Không cần đâu.” Trần Ngư ngại mất mặt.
“Không chụp một tấm lát nữa về cho Tam ca nhà ngươi xem à?” Ngô Lão liếc nhìn cháu gái.
Trần Ngư sững sờ, ngẫm nghĩ, mình rời đi lâu như vậy, đúng là nên gửi vài tấm hình cho Tam ca, để nhắc nhở hắn đừng quên mình. Cân nhắc đến điều này, Trần Ngư lập tức đưa điện thoại di động của mình tới nói: “Vậy chụp một tấm đi.”
“À... phụ nữ.” (Này, cái giọng điệu bá đạo tổng tài này của ông là sao vậy hả, mà ông cũng lớn tuổi rồi có được không, ta là cháu gái của ông mà.)
Đường cáp treo lên tới nửa chừng thì cần đổi tuyến, hai người xuống xe cáp đổi sang một cabin lớn hơn một chút, lúc này trong xe không còn chỉ có Trần Ngư và Ngô Lão hai người, mà thêm mấy thiếu niên quanh thân có linh khí dao động.
Chỉ nhìn thoáng qua, Trần Ngư liền biết mấy người thiếu niên này là tới tham gia cuộc thi Thiên Sư giải Huyền Linh.
“Trời ạ, cao như vậy, thế hệ ông của bọn họ thật sự là leo từ chân núi lên sao?” thiếu niên liếc nhìn bên ngoài xe cáp kinh ngạc nói.
“Khi đó không có xe cáp, đương nhiên phải tự mình leo lên rồi.”
“Cũng may chúng ta vận khí tương đối tốt, đã có xe cáp.”
“Hơn một ngàn mét còn lại chẳng phải vẫn là chúng ta tự leo sao, nghe nói riêng việc leo 1000 mét này cũng phải mất hai đến ba giờ đồng hồ đó.”
“Hai đến ba giờ cũng không phải vấn đề, ta tra trên mạng rồi, Kỳ Liên Sơn đặc biệt dốc đứng, sau mốc 4.500 mét sẽ rất khó leo lên.”
“Đó là bởi vì phía trên có kết giới, người không có linh lực là không vào được, ông nội ta nói với ta thế.”
“Thôi bỏ đi, dù sao cuộc thi còn mấy ngày nữa mới bắt đầu, hôm nay chúng ta cứ khảo sát địa hình cho kỹ trước đã.”
“Vị đạo hữu này, cô cũng đến thăm dò địa hình sao?” Trần Ngư đang ngồi yên một bên nghe mấy người thiếu niên này thảo luận chuyện thăm dò địa hình, bị người bắt chuyện bất ngờ, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
“Nàng đi du lịch theo ta thôi.” Ngô Lão trả lời thay Trần Ngư.
“À?” thiếu niên vừa hỏi hiển nhiên hơi kinh ngạc, “Vị đạo hữu này không tham gia cuộc thi giải Huyền Linh sao?”
“Tham gia cái trò đó làm gì? Chẳng phải chỉ vì một món pháp khí sao? Nhà chúng ta còn nhiều lắm, cháu gái ta mà muốn, ta cho nàng hết, không cần phải khổ sở đến đây tranh giành.” Ngô Lão lại không đợi Trần Ngư lên tiếng, đã tự mình đáp lời, mà lại đáp một cách rất thổ hào bá khí.
“À...” (Cho nên chúng ta tới tham gia đều là vì nghèo sao?)
“Tiền bối, cuộc thi giải Huyền Linh là một sự kiện trọng đại trong giới huyền học, hầu như tất cả Thiên Sư trẻ tuổi đều sẽ tới tham gia, chúng ta tham gia không chỉ vì món pháp khí kia đâu.” một thiếu niên bên cạnh thấy không vừa mắt, lên tiếng chen vào.
“Ồ, nếu không có pháp khí thì các ngươi còn tới sao?” Ngô Lão nhướng mí mắt hỏi.
(Đương nhiên là sẽ không tới).
Mấy tên thiếu niên bị Ngô Lão chặn họng đến mức mặt đỏ bừng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào, lập tức bực bội im lặng, không thèm để ý đến hai ông cháu Ngô Lão nữa.
Đến khi xe cáp tới trạm cuối, cũng không đợi hai người, mấy tên thiếu niên đã tự mình đi ra trước.
Trần Ngư nhìn mấy thiếu niên gần như chạy trối chết kia, không nhịn được hỏi Ngô Lão: “Ông chọc tức bọn họ làm gì vậy.”
“Đâu có? Chẳng lẽ những lời ta nói không phải sự thật sao?” Ngô Lão hỏi ngược lại.
Trần Ngư sững sờ, hình như, dường như... đúng là sự thật. Là bên chủ trì, pháp khí trong Lạc Sơn phái đúng thật đều là của nhà mình.
“Chúng ta đi hướng bên này.” Ngô Lão nói rồi dẫn Trần Ngư đi về một hướng khác, lúc quay lưng đi không nhịn được thở dài, (Nha đầu này có ngốc không cơ chứ, vừa rồi mấy cái tiểu tử thối kia mắt gần như dán cả lên người nàng rồi còn gì?)
(Nếu bạn muốn hỏi Ngô Lão vì sao cháu gái nhà mình để ý Lâu Minh mà ông không tức giận, thì đương nhiên là bởi vì: nha đầu ngốc nhà ta ngấp nghé người khác, và người khác ngấp nghé nha đầu ngốc nhà ta, hai chuyện đó sao có thể giống nhau được?)
Ngô Lão dẫn Trần Ngư đi vòng vèo mấy vòng trên đường núi, tới một sơn động. Sơn động này nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, mà hang lại không sâu, cho nên cũng không bị khai thác thành điểm du lịch.
Hai người đứng trước vách núi, Ngô Lão đưa tay móc ra một khối đá từ trên vách đá.
Trần Ngư tới gần nhìn kỹ, mới phát hiện giữa tảng đá đó và vách núi có một khe hở.
“Đây là lối vào.” Ngô Lão giới thiệu, “Bên trong có một cái chốt mở, đưa linh lực vào là có thể mở ra cửa vào.”
Ngô Lão nói đồng thời luồn bàn tay vào đưa linh lực vào, chỉ một lát sau, Trần Ngư nghe được một trận âm thanh cơ quan chuyển động, tiếng “Ca Ca Ca” vang lên chừng ba mươi giây, sau đó vách đá trước mặt hai người bỗng nhiên mở ra, lộ ra một cầu thang sâu hun hút, uốn lượn dẫn lên trên.
Mặc dù biết nơi này có cơ quan, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Ngư vẫn không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Vào đi.” Ngô Lão mở đèn pin trên điện thoại di động, dẫn đầu đi vào.
Trần Ngư theo sau đi vào, hai người đi được chừng một mét, vách đá sau lưng lại ‘ầm’ một tiếng đóng lại.
Âm thanh có chút lớn, khiến Trần Ngư không khỏi lo lắng nói: “Tiếng động lớn như vậy, sẽ không bị người khác phát hiện sao?”
“Nơi này đã ở trong kết giới, bên ngoài không nghe được âm thanh đâu.” Ngô Lão giải thích.
“Đã ở trong kết giới rồi ư? Sao ta chẳng có cảm giác gì hết vậy.” (Lúc tiến vào kết giới không phải là nên có cảm ứng sao?)
“Kết giới là để ngăn cản ngoại nhân, ngươi là đệ tử Lạc Sơn phái, kết giới sẽ ngầm thừa nhận cho ngươi tiến vào.” Ngô Lão giải thích, “Cái chốt mở ở cửa vào, nếu như không phải dùng linh lực theo công pháp độc hữu của Lạc Sơn phái để mở, thì cũng sẽ không mở ra được.”
Đây cũng là lý do vì sao, cuộc thi giải Huyền Linh đã được tổ chức 500 năm, tất cả mọi người đều biết trong kết giới có pháp khí, nhưng cũng chỉ có thể mười năm mới được tiến vào một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận