Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 34
“A, cậu vừa mới tới đã muốn đi rồi à.” Róc Rách quýnh lên lại muốn chạy qua, nhưng hắn vừa giơ tay lên thì cánh tay liền bị Lâu Tĩnh Tâm kéo lại, hắn không hiểu quay đầu nhìn mummy của mình, “Mummy......”
“Mẹ, đại tỷ, ta đi trước.” Lâu Minh nói lời tạm biệt với Lâu Mẫu và Lâu Tĩnh Tâm xong, liền quay người đi về phía chiếc xe con đậu gần đó.
Khi Lâu Minh quay người mở cửa xe, sau lưng còn vọng lại tiếng nói đầy tiếc nuối của Róc Rách: “Cậu còn chưa vào nhà nữa mà, sao đã đi rồi?”
Động tác mở cửa xe của Lâu Minh khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, hắn cúi người ngồi vào trong xe.
Điền Phi, người vẫn luôn yên lặng ngồi trong xe chờ Tam thiếu, sau khi khởi động xe liền hỏi: “Tam thiếu, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Về nhà đi.” Ngoài nơi này ra, hắn cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đến.
Mà lúc này trong hoa viên nhà họ Lâu, Lâu Mẫu nghe một câu nói của cháu ngoại mà đỏ hoe cả vành mắt.
Điền Phi cẩn thận liếc nhìn qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt có chút cô đơn của Tam thiếu. Mọi chuyện vừa xảy ra ở cửa nhà họ Lâu, Điền Phi dù không xuống xe nhưng cũng nghe được bảy tám phần. Hắn tuy có thể hiểu cách làm của Lâu Tĩnh Tâm, nhưng càng thấy đau lòng cho Tam thiếu hơn.
“Tam thiếu, tại sao ngài không giải thích với người nhà, nói rằng trên người ngài có mang ‘trấn sát phù’, sẽ không để lộ sát khí ra ngoài.” Điền Phi nhịn không được hỏi.
Nghe Điền Phi nói, Lâu Minh chợt nghĩ tới một chuyện, hắn lấy điện thoại di động ra, tìm đến số của mẫu thân rồi gửi thêm một tin nhắn: ( Mẹ, chuyện ‘trấn sát phù’ đừng nói cho đại tỷ, hôm nào ta lại về thăm mẹ và mọi người. )
“Vào lúc đó, đã không tiện nói nữa.” Nếu như sau khi đại tỷ có phản ứng như vậy, Lâu Minh lại đột nhiên nói trên người mình có ‘trấn sát phù’ sẽ không tỏa ra sát khí, không làm tổn thương đến Róc Rách, thì đại tỷ chắc chắn sẽ vô cùng xấu hổ và khó xử.
Hơn nữa...... Nếu như một người mắc bệnh AIDS bỗng nhiên chạy đến trước mặt ngươi và nói rằng bệnh của hắn đã chữa khỏi, sẽ không lây nhiễm nữa, liệu ngươi có thể lập tức không hề e dè mà ở cùng một chỗ với hắn không? Trong lòng chắc chắn vẫn sẽ có chút do dự.
Lâu Minh không hề nghĩ đến chuyện vì đối phương là người nhà nên phải tin tưởng mình nhiều hơn, hắn không muốn đi thử thách nhân tính, cũng không muốn đi thử thách lòng tin của gia đình.
Khó khăn lắm mới nén lại được cảm xúc đau buồn, Lâu Mẫu trở về phòng, định lấy chiếc điện thoại đang sạc để gọi cho trượng phu, báo cho ông biết chuyện Lâu Minh vừa ghé qua. Bà lại mở điện thoại và thấy tin nhắn Lâu Minh gửi cho mình nửa giờ sau đó. Nhìn hai tin nhắn liên tiếp, Lâu Mẫu không thể kìm nén được nữa, lấy tay che miệng bật khóc.
=
Khi Lâu Minh về đến nhà, Trần Ngư vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem ti vi. Nhìn thấy Lâu Minh trở về, nàng rất ngạc nhiên hỏi: “Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?”
“Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Lâu Minh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ta đang hồi phục linh khí mà.” Trần Ngư nhắc nhở, “Ngươi quên chuyện ta vừa giúp ngươi vẽ ‘trấn sát phù’ rồi sao?”
“Vẽ ‘trấn sát phù’ rất hao tổn linh khí sao?” Lâu Minh hơi kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế, phải ở chỗ của ngươi cả tiếng đồng hồ mới hồi phục được đó.” Trần Ngư hoàn toàn quên mất chuyện cách đây không lâu, chính mình đã từng khoác lác không biết ngượng với người nào đó rằng, ‘trấn sát phù’ là một loại phù chú đơn giản nhất.
“Vậy sao.” Lâu Minh tâm trạng không tốt, cũng không có ý định nói nhiều với tiểu nha đầu, hắn liếc nhìn bàn trà trống trơn trước mặt Trần Ngư rồi quay sang nói với Điền Phi đứng sau lưng, “Đi lấy một ít đồ ăn vặt ra đây.”
Lâu Minh phân phó xong, cầm theo món quà vừa nhận được, quay người đi lên lầu.
Chỉ chốc lát sau, Điền Phi mang một đống đồ ăn vặt đặt trước mặt Trần Ngư. Trần Ngư vui vẻ nói cảm ơn, rồi ôm gói khoai tây chiên, cuộn mình trên ghế sô pha một cách vô cùng thoải mái. Con người một khi đã thả lỏng thì liền không muốn nhúc nhích, mà khi không động đậy thì thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Thế là đợi đến khi Lâu Minh ở trên lầu khoảng hai canh giờ rồi mới xuống nhà, nhìn thấy tiểu nha đầu vẫn đang cuộn mình trên ghế sô pha xem ti vi, hắn nhịn không được hỏi: “Sao ngươi vẫn còn ở đây thế?”
“Xem ti vi mà, bộ phim này hài ghê.” Trần Ngư chỉ vào ti vi nói.
Lâu Minh liếc nhìn ti vi, thấy nữ chính trong phim đang nước mắt đầm đìa, gục vào lòng một người đàn ông mà gào khóc “Oppa, Oppa ngươi đừng chết mà”, khóc lóc đúng là ruột gan đứt từng khúc, tê tâm liệt phế. Tiếp đó Lâu Minh quay đầu nhìn Trần Ngư đang cười vô cùng rạng rỡ, biểu cảm trên mặt có chút vi diệu.
“Ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất.” Trần Ngư lại được một trận cười lớn.
“Có gì đáng cười đến thế sao?” Lâu Minh nhịn không được hỏi.
“Để ta nói cho ngươi nghe, thật ra trong ti vi còn có một nữ quỷ nữa. Vừa rồi nữ quỷ kia ghen tuông, đẩy nữ chính một cái nhưng không được, thế là tự mình bổ nhào lên người nam chính, ra sức hôn hắn. Oppa này bị quỷ chiếm tiện nghi rồi, ha ha ha, nữ quỷ này lúc còn sống chắc chắn là fan hâm mộ của Oppa.” Trần Ngư chỉ vào ti vi, lại được một trận cười lớn, “Nữ quỷ đang cố cởi quần áo của Oppa kìa, nhưng mà nàng ta cởi không được, đúng là đồ ngốc, quỷ hồn vừa mới chết thì không có sức mạnh, làm sao có thể chạm vào thực thể được chứ.”
“......” Lâu Minh nhìn hình ảnh trên ti vi chỉ có hai nhân vật nam nữ chính, đột nhiên cảm thấy có chút rùng mình, “Ngươi...... có thể nhìn thấy quỷ hồn ở trong ti vi sao?”
“Có thể chứ, nhưng bộ phim truyền hình này là của nước ngoài, ta nghe không hiểu nữ quỷ nói gì. Nếu như là phim nội địa, ta còn có thể nghe thấy cả giọng của nữ quỷ nữa kìa, thế mới hài chứ, ha ha ha......” Trần Ngư không biết lại thấy được cái gì mà lại phá lên cười ha hả.
Lâu Minh vì vấn đề thể chất nên đã từng gặp qua không ít Thiên Sư, nhưng người giống như Trần Ngư thế này, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.
Lúc này Điền Phi đi tới, hắn nhìn về phía Tam thiếu rồi lên tiếng hỏi: “Tam thiếu, bữa trưa ngài muốn ăn gì ạ?”
Lâu Minh quay đầu nhìn về phía Trần Ngư hỏi: “Nha đầu, ngươi muốn ăn cơm trưa ở đây, hay là về nhà ăn?”
“Ta nói với mẹ ta là hôm nay ra ngoài đi dạo phố với bạn học rồi, làm sao còn có thể về nhà ăn được chứ.” Nhắc đến Trần Mẫu, Trần Ngư chợt nhớ ra một chuyện, nàng bật dậy khỏi ghế sô pha, hoảng hốt nói, “Ta suýt nữa thì quên mất, mẹ ta đưa cho ta 5000 tệ bảo hôm nay ra ngoài mua quần áo.”
“Vậy ngươi ăn cơm trưa xong thì ra ngoài mua đi.” Lâu Minh hỏi, “Buổi trưa ngươi muốn ăn gì?”
“Ta không kén ăn.” Trần Ngư từ nhỏ đã rất dễ nuôi.
“Vậy thì ăn món cay Tứ Xuyên đi.” Lâu Minh nhớ rằng khẩu vị ở Thanh Mộc Tỉnh là tương đối thiên về vị cay.
“Vâng, tôi sẽ cho người đi mua ngay.” Bởi vì vấn đề thể chất của Lâu Minh, biệt thự nhà họ Lâu đương nhiên cũng không bố trí bảo mẫu hay đầu bếp, phần lớn thời gian đều là sau khi hỏi Lâu Minh muốn ăn gì rồi mới cử người ra ngoài mua về.
Lời nhắn nhỏ: Nếu như cảm thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ kỹ lưu lại địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng truyền tống: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
“Mẹ, đại tỷ, ta đi trước.” Lâu Minh nói lời tạm biệt với Lâu Mẫu và Lâu Tĩnh Tâm xong, liền quay người đi về phía chiếc xe con đậu gần đó.
Khi Lâu Minh quay người mở cửa xe, sau lưng còn vọng lại tiếng nói đầy tiếc nuối của Róc Rách: “Cậu còn chưa vào nhà nữa mà, sao đã đi rồi?”
Động tác mở cửa xe của Lâu Minh khựng lại một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, hắn cúi người ngồi vào trong xe.
Điền Phi, người vẫn luôn yên lặng ngồi trong xe chờ Tam thiếu, sau khi khởi động xe liền hỏi: “Tam thiếu, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Về nhà đi.” Ngoài nơi này ra, hắn cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đến.
Mà lúc này trong hoa viên nhà họ Lâu, Lâu Mẫu nghe một câu nói của cháu ngoại mà đỏ hoe cả vành mắt.
Điền Phi cẩn thận liếc nhìn qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt có chút cô đơn của Tam thiếu. Mọi chuyện vừa xảy ra ở cửa nhà họ Lâu, Điền Phi dù không xuống xe nhưng cũng nghe được bảy tám phần. Hắn tuy có thể hiểu cách làm của Lâu Tĩnh Tâm, nhưng càng thấy đau lòng cho Tam thiếu hơn.
“Tam thiếu, tại sao ngài không giải thích với người nhà, nói rằng trên người ngài có mang ‘trấn sát phù’, sẽ không để lộ sát khí ra ngoài.” Điền Phi nhịn không được hỏi.
Nghe Điền Phi nói, Lâu Minh chợt nghĩ tới một chuyện, hắn lấy điện thoại di động ra, tìm đến số của mẫu thân rồi gửi thêm một tin nhắn: ( Mẹ, chuyện ‘trấn sát phù’ đừng nói cho đại tỷ, hôm nào ta lại về thăm mẹ và mọi người. )
“Vào lúc đó, đã không tiện nói nữa.” Nếu như sau khi đại tỷ có phản ứng như vậy, Lâu Minh lại đột nhiên nói trên người mình có ‘trấn sát phù’ sẽ không tỏa ra sát khí, không làm tổn thương đến Róc Rách, thì đại tỷ chắc chắn sẽ vô cùng xấu hổ và khó xử.
Hơn nữa...... Nếu như một người mắc bệnh AIDS bỗng nhiên chạy đến trước mặt ngươi và nói rằng bệnh của hắn đã chữa khỏi, sẽ không lây nhiễm nữa, liệu ngươi có thể lập tức không hề e dè mà ở cùng một chỗ với hắn không? Trong lòng chắc chắn vẫn sẽ có chút do dự.
Lâu Minh không hề nghĩ đến chuyện vì đối phương là người nhà nên phải tin tưởng mình nhiều hơn, hắn không muốn đi thử thách nhân tính, cũng không muốn đi thử thách lòng tin của gia đình.
Khó khăn lắm mới nén lại được cảm xúc đau buồn, Lâu Mẫu trở về phòng, định lấy chiếc điện thoại đang sạc để gọi cho trượng phu, báo cho ông biết chuyện Lâu Minh vừa ghé qua. Bà lại mở điện thoại và thấy tin nhắn Lâu Minh gửi cho mình nửa giờ sau đó. Nhìn hai tin nhắn liên tiếp, Lâu Mẫu không thể kìm nén được nữa, lấy tay che miệng bật khóc.
=
Khi Lâu Minh về đến nhà, Trần Ngư vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem ti vi. Nhìn thấy Lâu Minh trở về, nàng rất ngạc nhiên hỏi: “Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?”
“Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Lâu Minh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ta đang hồi phục linh khí mà.” Trần Ngư nhắc nhở, “Ngươi quên chuyện ta vừa giúp ngươi vẽ ‘trấn sát phù’ rồi sao?”
“Vẽ ‘trấn sát phù’ rất hao tổn linh khí sao?” Lâu Minh hơi kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế, phải ở chỗ của ngươi cả tiếng đồng hồ mới hồi phục được đó.” Trần Ngư hoàn toàn quên mất chuyện cách đây không lâu, chính mình đã từng khoác lác không biết ngượng với người nào đó rằng, ‘trấn sát phù’ là một loại phù chú đơn giản nhất.
“Vậy sao.” Lâu Minh tâm trạng không tốt, cũng không có ý định nói nhiều với tiểu nha đầu, hắn liếc nhìn bàn trà trống trơn trước mặt Trần Ngư rồi quay sang nói với Điền Phi đứng sau lưng, “Đi lấy một ít đồ ăn vặt ra đây.”
Lâu Minh phân phó xong, cầm theo món quà vừa nhận được, quay người đi lên lầu.
Chỉ chốc lát sau, Điền Phi mang một đống đồ ăn vặt đặt trước mặt Trần Ngư. Trần Ngư vui vẻ nói cảm ơn, rồi ôm gói khoai tây chiên, cuộn mình trên ghế sô pha một cách vô cùng thoải mái. Con người một khi đã thả lỏng thì liền không muốn nhúc nhích, mà khi không động đậy thì thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Thế là đợi đến khi Lâu Minh ở trên lầu khoảng hai canh giờ rồi mới xuống nhà, nhìn thấy tiểu nha đầu vẫn đang cuộn mình trên ghế sô pha xem ti vi, hắn nhịn không được hỏi: “Sao ngươi vẫn còn ở đây thế?”
“Xem ti vi mà, bộ phim này hài ghê.” Trần Ngư chỉ vào ti vi nói.
Lâu Minh liếc nhìn ti vi, thấy nữ chính trong phim đang nước mắt đầm đìa, gục vào lòng một người đàn ông mà gào khóc “Oppa, Oppa ngươi đừng chết mà”, khóc lóc đúng là ruột gan đứt từng khúc, tê tâm liệt phế. Tiếp đó Lâu Minh quay đầu nhìn Trần Ngư đang cười vô cùng rạng rỡ, biểu cảm trên mặt có chút vi diệu.
“Ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất.” Trần Ngư lại được một trận cười lớn.
“Có gì đáng cười đến thế sao?” Lâu Minh nhịn không được hỏi.
“Để ta nói cho ngươi nghe, thật ra trong ti vi còn có một nữ quỷ nữa. Vừa rồi nữ quỷ kia ghen tuông, đẩy nữ chính một cái nhưng không được, thế là tự mình bổ nhào lên người nam chính, ra sức hôn hắn. Oppa này bị quỷ chiếm tiện nghi rồi, ha ha ha, nữ quỷ này lúc còn sống chắc chắn là fan hâm mộ của Oppa.” Trần Ngư chỉ vào ti vi, lại được một trận cười lớn, “Nữ quỷ đang cố cởi quần áo của Oppa kìa, nhưng mà nàng ta cởi không được, đúng là đồ ngốc, quỷ hồn vừa mới chết thì không có sức mạnh, làm sao có thể chạm vào thực thể được chứ.”
“......” Lâu Minh nhìn hình ảnh trên ti vi chỉ có hai nhân vật nam nữ chính, đột nhiên cảm thấy có chút rùng mình, “Ngươi...... có thể nhìn thấy quỷ hồn ở trong ti vi sao?”
“Có thể chứ, nhưng bộ phim truyền hình này là của nước ngoài, ta nghe không hiểu nữ quỷ nói gì. Nếu như là phim nội địa, ta còn có thể nghe thấy cả giọng của nữ quỷ nữa kìa, thế mới hài chứ, ha ha ha......” Trần Ngư không biết lại thấy được cái gì mà lại phá lên cười ha hả.
Lâu Minh vì vấn đề thể chất nên đã từng gặp qua không ít Thiên Sư, nhưng người giống như Trần Ngư thế này, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.
Lúc này Điền Phi đi tới, hắn nhìn về phía Tam thiếu rồi lên tiếng hỏi: “Tam thiếu, bữa trưa ngài muốn ăn gì ạ?”
Lâu Minh quay đầu nhìn về phía Trần Ngư hỏi: “Nha đầu, ngươi muốn ăn cơm trưa ở đây, hay là về nhà ăn?”
“Ta nói với mẹ ta là hôm nay ra ngoài đi dạo phố với bạn học rồi, làm sao còn có thể về nhà ăn được chứ.” Nhắc đến Trần Mẫu, Trần Ngư chợt nhớ ra một chuyện, nàng bật dậy khỏi ghế sô pha, hoảng hốt nói, “Ta suýt nữa thì quên mất, mẹ ta đưa cho ta 5000 tệ bảo hôm nay ra ngoài mua quần áo.”
“Vậy ngươi ăn cơm trưa xong thì ra ngoài mua đi.” Lâu Minh hỏi, “Buổi trưa ngươi muốn ăn gì?”
“Ta không kén ăn.” Trần Ngư từ nhỏ đã rất dễ nuôi.
“Vậy thì ăn món cay Tứ Xuyên đi.” Lâu Minh nhớ rằng khẩu vị ở Thanh Mộc Tỉnh là tương đối thiên về vị cay.
“Vâng, tôi sẽ cho người đi mua ngay.” Bởi vì vấn đề thể chất của Lâu Minh, biệt thự nhà họ Lâu đương nhiên cũng không bố trí bảo mẫu hay đầu bếp, phần lớn thời gian đều là sau khi hỏi Lâu Minh muốn ăn gì rồi mới cử người ra ngoài mua về.
Lời nhắn nhỏ: Nếu như cảm thấy 52 Thư Khố không tệ, nhớ kỹ lưu lại địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng truyền tống: Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận