Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 136

“Đi!” Thành Hoàng Gia lại nói tiếp, “Những ác quỷ ở Địa Phủ hiện nay, thà ở lại Địa Ngục chờ đợi chứ không muốn đầu thai vào súc sinh đạo, khiến cho số lượng động vật trên Địa Cầu ngày càng ít đi. Vì ngươi nguyện ý đi đầu thai vào súc sinh đạo, vậy thì ta sẽ xem đây là tình huống đặc biệt, dùng cách đặc biệt, cho ngươi một đặc quyền vậy.” Thành Hoàng nói: “Ta sẽ chia một nửa thọ nguyên của ngươi cho Liễu Mộc Nhã, cái giá là sau khi chết ngươi phải luân hồi vào súc sinh đạo mười kiếp.”
“Tạ ơn Thành Hoàng đại nhân.” Trương Tử Dương cảm kích nói.
“Thành Hoàng đại nhân, kiếp sau ta cũng nguyện đầu thai vào súc sinh đạo.” Liễu Mộc Nhã cũng nói theo.
“Ngươi cũng có việc cầu xin ta sao?” Thành Hoàng đại nhân hỏi.
“Vâng.” Liễu Mộc Nhã liếc nhìn Trương Tử Dương, ánh mắt kiên định nói, “Ta chỉ hy vọng, khi đầu thai thành động vật, ta và Tử Dương vẫn được ở cùng nhau. Nếu như hắn là một con chuột đực, vậy ta sẽ là chuột cái, nếu như hắn là một con chim trống, vậy ta sẽ là chim mái…”
“Dừng…” Thành Hoàng đại nhân mặt giật giật, lặng lẽ xoa xoa da gà nổi trên người mình rồi nói, “Ta cho phép, chẳng phải là muốn cùng nhau đầu thai làm vợ chồng động vật sao? Gần đây số lượng quốc bảo gấu trúc giảm mạnh, ta sẽ cho các ngươi đầu thai thành gấu trúc, hy vọng các ngươi ân ân ái ái, sinh thêm vài đứa, cũng xem như là cống hiến cho quốc gia.”
Lâu Minh nghe đến đoạn cuối, dù vẻ mặt nghiêm túc cũng không nhịn được giật giật khóe miệng, Quan viên Địa Phủ… đều phóng khoáng như vậy sao?
“Tam ca, Thành Hoàng Gia nói, từ khi ngài ấy làm Thành Hoàng, đã thấy vô số nam nữ si tình, bất kể là người anh minh thần võ hay cơ trí thông tuệ đến đâu, chỉ cần dính vào tình yêu là không thể tự kiềm chế, sẽ trở nên mù quáng và mất lý trí. Dường như chỉ cần có thể bảo vệ tình yêu thì làm bất cứ điều gì cũng là bình thường.” Trần Ngư mặt đầy vẻ không hiểu, “Nữ sắc quỷ, vì lúc sống không tìm được tình yêu, nên sau khi chết không chịu đầu thai. Trương Tử Dương và Liễu Mộc Nhã, nguyện vì tình yêu mà kiếp sau đầu thai vào súc sinh đạo.”
“Cho nên, tình yêu có phải là thứ tốt nhất trên đời này không, mà ai cũng muốn có được?” Trần Ngư chân thành hỏi.
“Ờ…” Lâu Minh đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Trần Ngư, nhất thời không biết trả lời thế nào, do dự một chút rồi nói, “Đó là một thứ mà nếu có được, sẽ khiến ngươi trở nên vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.”
“Giống như tiền sao?” Trần Ngư ví von.
“…”
“Nhưng mà ta sẽ không vì tiền mà không muốn sống, cũng sẽ không vì tiền mà không đi đầu thai.” Trần Ngư nghĩ ngợi, cảm thấy giá trị của tiền bạc vẫn chưa đến mức đó.
“Nó so với tiền… Không phải… Nó không giống tiền.” Lâu Minh lựa lời nửa ngày, vẫn không tìm được từ ngữ thích hợp, cuối cùng đành nói một cách mơ hồ, “Chờ ngày nào đó ngươi gặp được, có lẽ sẽ hiểu.”
“Ồ!” Trần Ngư như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi, “Vậy Tam ca đã gặp được chưa?”
“…” Lâu Minh dùng một ngón tay gõ nhẹ lên trán Trần Ngư, cười mắng, “Trẻ con không nên hỏi những chuyện này.”
“Ai là trẻ con chứ, ta đã lên đại học rồi, mấy hôm trước mẹ ta còn hỏi ta ở trường có thích bạn học nam nào không đấy.” Trần Ngư xoa trán, không phục nói.
“Ngươi…” Ngươi có thích bạn học nam nào không? Lâu Minh suýt nữa thì hỏi ra, nhưng lời đến khóe miệng lại bị chính hắn hung hăng nuốt ngược vào trong.
“Đúng rồi, Tam ca, trước đây huynh gửi tin nhắn nói có chuyện cần ta giúp đỡ, là chuyện gì vậy?” Trần Ngư nhớ tới tin nhắn nhận được trước khi đến đây, bèn thuận miệng hỏi.
“Hai ngày nữa ta muốn đi Bình Thành một chuyến, muốn hỏi ngươi có rảnh đi cùng không.” Lâu Minh cố nén vị đắng chát trong lòng, cười hỏi.
“Đi cùng Tam ca sao? Ta rảnh mà, ta đi.” Trần Ngư không chút do dự gật đầu đồng ý.
Biết rõ lời này của Trần Ngư không có hàm ý đặc biệt nào, chỉ là vì để phòng ngừa sát khí trong cơ thể mình bạo động mà thôi, nhưng vị đắng chát trong lòng lại vì câu nói này của Trần Ngư mà lặng lẽ tan đi.
Tam ca gặp được chưa?
Tam ca gặp được rồi, nhưng lại không dám có được nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Thành Hoàng Gia: Chờ về phải tra xem thử, còn những loài động vật nào sắp tuyệt chủng, để hai đứa này đi cứu vớt một phen.
**Chương 60: Cương thi**
Bởi vì thời gian đi Bình Thành khá dài, Lâu Minh nói cần khoảng một tuần lễ, Trần Ngư lấy cớ đi du lịch cùng bạn học để nói qua loa với cha mẹ Trần, nhưng với đại ca của mình thì không thể cho qua chuyện dễ dàng như vậy, chỉ có thể nói thật.
“Ngươi muốn đi Bình Thành cùng Tam thiếu?” Trần Dương mặt đầy kinh ngạc.
“Vâng!” Trần Ngư gật đầu, mắt tràn đầy hưng phấn và kích động.
“Tại sao ngươi lại muốn đi?” Trần Dương khó hiểu hỏi.
“Là Tam ca bảo ta đi mà.” Trần Ngư trả lời một cách đương nhiên.
Người ta bảo ngươi đi là ngươi đi sao?
Trần Dương nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của em gái mình, cố nén một hơi tức không biết từ đâu tới trong lòng, hỏi lại lần nữa: “Ý ta là, tại sao Tam thiếu đi Bình Thành lại muốn dẫn ngươi đi cùng.”
Trần Ngư hiểu ra, nói: “Là để phòng ngừa sát khí bạo động. Tam ca nói, trước đây vì sát khí trong người không ổn định nên huynh ấy không dám đi xa nhà. Lần này vì có ta đi cùng nên mới đồng ý đi Bình Thành.”
Sát khí? Trần Dương từ nhỏ lớn lên trong đại viện, những đứa trẻ trong đại viện đều biết hai dãy nhà phía sau đại viện là khu cấm của đại viện, không ai được phép đi qua. Còn về lý do tại sao? Có lời đồn trong bí mật nói rằng đến gần Lâu Tam thiếu sẽ gặp chuyện không may, chỉ là vì e ngại thân phận của đối phương nên không ai dám nói công khai mà thôi, không ngờ nguyên nhân lại là vì sát khí.
Hóa ra Thi Thi có thể khống chế sát khí trong người Tam thiếu, thảo nào Tam thiếu lại đối xử đặc biệt với Thi Thi như vậy, chỉ có điều…
“Ngươi rất thích Bình Thành sao?” Trần Dương thực sự không thể làm ngơ vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và vui vẻ của em gái mình.
“Ta chưa đi bao giờ mà, không biết có thích không nữa.” Trần Ngư lắc đầu.
“Vậy ngươi vui vẻ như thế làm gì?” Trần Dương nhịn không được hỏi.
“Được ra ngoài cùng Tam ca, lại còn được ngồi máy bay trực thăng.” Trần Ngư hưng phấn nói, “Ta nghĩ đến là thấy vui rồi.”
Vậy rốt cuộc ngươi vui vì được ra ngoài cùng Tam ca, hay là vui vì được ngồi máy bay trực thăng?
“Thi Thi, có phải ngươi…”
“Hả?” Trần Ngư nghi hoặc ngẩng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận