Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 32
Lâu Minh không tức giận, nhưng lòng có chút chua xót, một người ở một mình lâu sẽ dần quen với cô độc, nhưng cũng lại càng dễ nhớ nhà. Huống chi, nhà của hắn rõ ràng chỉ cách nơi này 20 phút đi xe mà thôi.
“Ha ha ha......” Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một trận cười lớn đột ngột, đột ngột đến nỗi binh lính tuần tra trong viện suýt chút nữa đã vác súng xông vào, may mà Hà Thất ngăn cản, giải thích rằng đó là tiểu thư Trần gia đang xem chương trình tạp kỹ.
Lâu Minh lấy lại tinh thần, buông điện thoại trong tay xuống, hắn đi ra khỏi thư phòng, đứng trên hành lang lầu hai, nhìn cô gái đang cười nghiêng ngả trong phòng khách, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Hắn quay người xuống lầu, đi đến bên cạnh Trần Ngư, lên tiếng nói: “Nha đầu, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”
Trần Ngư đang xem chương trình tạp kỹ cười không kiềm chế nổi, khó khăn lắm mới nín cười, thuận miệng hỏi: “Giúp chuyện gì?”
“Có thể cho ta thêm một tấm trấn sát phù nữa không?” Lâu Minh nhớ Trần Ngư từng nói, một tấm trấn sát phù có thể duy trì tác dụng trong hai canh giờ, trừ đi 40 phút đi xe cả lượt đi và về, hắn có thể ở nhà được một tiếng hai mươi phút.
“Được thôi, lúc nào cần?” Vẽ linh phù tuy tốn sức, nhưng bây giờ có thể tùy lúc đến tiểu viện hấp thụ linh khí, ở đây vài giờ là có thể khôi phục lại.
“Sáng mai.” Giọng Lâu Minh ẩn chứa chút kích động.
Thế là sáng sớm hôm sau, Trần Ngư lấy cớ hẹn bạn học ra ngoài dạo phố, dưới ánh mắt vui mừng của Trần Mẫu vì "con gái nhà mình cuối cùng cũng kết bạn được rồi", cô rời khỏi nhà, rẽ vào sân nhỏ nhà họ Lâu.
**Chương 17: Bắt được một con sắc quỷ**
Mười phút sau khi Trần Ngư vào sân nhỏ nhà họ Lâu, một chiếc xe con màu đen kín đáo lần đầu tiên lái ra khỏi tiểu viện vào ban ngày, chạy trên đại lộ đông đúc người qua lại.
Trước khi đi, Lâu Minh gọi điện cho mẹ, nhưng không kết nối được. Lâu Minh đành nhắn một tin vào di động của mẹ, nói lát nữa mình sẽ qua. Thực ra hắn càng muốn đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, cho người nhà một kinh hỉ, nhưng cân nhắc đến thể chất của mình, Lâu Minh đành bỏ đi ý nghĩ này.
Tấm trấn sát phù trong lòng bàn tay truyền đến từng luồng khí lạnh, Lâu Minh theo bản năng xòe hai tay ra, ngơ ngác nhìn 2 giây, sau đó chuyển mắt nhìn đám đông nhộn nhịp ngoài cửa sổ.
Trên thế giới này làm bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá, trấn sát phù sẽ làm tổn thương cơ thể hắn, nhưng đổi lại, cũng chỉ có trấn sát phù mới có thể cho hắn ra ngoài như người bình thường, về nhà ăn một bữa cơm với người nhà như người bình thường. Lâu Minh không sợ phải trả giá đắt, chỉ sợ là dù hắn có nguyện ý bỏ ra cái giá lớn đến đâu, cũng không đạt được điều mình muốn.
20 phút nhanh chóng trôi qua, xe dừng trước cổng một sân nhà kiểu Trung Quốc. Lâu Minh hơi kích động đứng trước cửa chính, nhưng lại chậm chạp không gõ cửa. Hắn lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện mẹ không trả lời Wechat, trong khung chat vẫn chỉ trơ trọi tin nhắn hắn gửi 20 phút trước:
(Mẹ, hai mươi phút nữa con về đến nhà. Trên người con có mang theo trấn sát phù, sát khí sẽ không tiết ra ngoài, nhưng chỉ có thể ở nhà một tiếng thôi. Trước đừng nói cho Róc Rách, con muốn cho nó một kinh hỉ.)
Lâu Minh do dự rồi lại bấm số gọi cho mẹ Lâu, nhưng điện thoại vẫn không kết nối được. Lâu Minh lập tức mở Wechat của chị gái Lâu Tĩnh Tâm, gửi một cuộc gọi video cho nàng. Lâu Tĩnh Tâm vừa về nước, không chắc sẽ nghe điện thoại, nên Lâu Minh chọn gọi video qua Wechat. Chỉ lát sau, cuộc gọi đã được kết nối.
“Lâu Minh, sao gọi điện sớm thế?” Lâu Tĩnh Tâm đang ôm con trai Róc Rách, chơi đùa trong vườn hoa.
“Cậu, cậu!” Róc Rách nghe thấy giọng người cậu mà mình tâm tâm niệm niệm, liền hét lớn qua màn hình điện thoại di động, tiếng to đến mức ngoài cổng sân cũng nghe thấy.
Lâu Minh khẽ cười nói: “Chị, ta đang ở ngoài cửa.”
“Ngươi ở ngoài cửa?” Lâu Tĩnh Tâm ngơ ngác trong giây lát, không phải Lâu Minh không thể tùy tiện rời khỏi lầu nhỏ sao?
“Cậu ở ngoài cửa? Ta đi mở cửa cho cậu!” Róc Rách nói xong, liền tuột khỏi vòng tay Lâu Tĩnh Tâm, chạy một mạch ra cổng sân.
“Róc Rách, Róc Rách, ngươi chờ chút......” Lâu Tĩnh Tâm vừa sốt ruột, cũng không kịp phản ứng Lâu Minh, đặt điện thoại xuống là đuổi theo Róc Rách. Tiếc là nàng đi giày cao gót, lại khó đi trên cỏ, một đường đuổi sát cũng không thể đuổi kịp đứa con trai như quả pháo nhỏ của mình. Chỉ đành trơ mắt nhìn Róc Rách chạy tới cửa chính, đưa tay mở cổng lớn, mặt mày hớn hở lao ra ngoài.
Lâu Minh ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy tiểu gia hỏa đang chạy về phía mình.
“Cậu, cậu, cậu đến thăm ta ạ?” Đôi mắt to tròn của Róc Rách tràn đầy vui sướng.
“Đúng vậy.” Lâu Minh cười gật đầu.
Lúc này Lâu Tĩnh Tâm cũng đuổi tới cổng, nàng nhìn thấy con trai đang được Lâu Minh ôm trong lòng, sắc mặt lập tức thay đổi, gần như theo bản năng lao lên giật Róc Rách từ tay Lâu Minh về, quay người chạy vào trong nhà, lùi ra xa đến ba mét mới dừng lại.
Nụ cười trên mặt Lâu Minh cứng đờ, tay vẫn giữ tư thế đang ôm Róc Rách, ánh mắt nhìn chị cả Lâu Tĩnh Tâm tràn đầy kinh ngạc.
“Mummy, mẹ làm gì thế?” Róc Rách không hiểu, ngẩng đầu nhìn mummy vừa đột nhiên ôm mình về.
“Ta......” Lâu Tĩnh Tâm cúi đầu nhìn con trai, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lâu Minh đang đứng ngoài cửa, bỗng nhiên nhận ra mình có lẽ đã làm sai.
Lâu Minh lúc này đã điều chỉnh lại cảm xúc, hắn nở lại nụ cười ấm áp, ung dung đứng dậy, không hề bước tới thêm một bước nào, dù cổng chính đã ở ngay trước mắt.
“Mummy đang chơi với con đó mà.” Lâu Minh cười giải vây cho Lâu Tĩnh Tâm.
“Nhưng mà con thích chơi với cậu hơn.” Róc Rách nói với giọng trẻ con ngây thơ.
Môi Lâu Tĩnh Tâm mấp máy mấy lần, nhìn về phía đệ đệ Lâu Minh, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết phải làm sao.
Lúc này, mẹ Lâu nghe thấy động tĩnh trong sân liền từ phòng khách đi ra, nghi ngờ hỏi: “Tĩnh Tâm, con làm gì vậy, Róc Rách sao thế?”
“Mẹ.” Lâu Tĩnh Tâm nhìn mẹ mình cầu cứu.
“Mẹ.” Lâu Minh thấy người mẹ đã lâu không gặp, cười gọi.
Mẹ Lâu bỗng nghe thấy giọng Lâu Minh, không tin nổi quay đầu lại, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cậu con trai út, mặt bà lập tức mừng rỡ khôn xiết, run run bước chân muốn đi tới: “Lâu Minh, sao con lại đến đây?”
“Ha ha ha......” Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một trận cười lớn đột ngột, đột ngột đến nỗi binh lính tuần tra trong viện suýt chút nữa đã vác súng xông vào, may mà Hà Thất ngăn cản, giải thích rằng đó là tiểu thư Trần gia đang xem chương trình tạp kỹ.
Lâu Minh lấy lại tinh thần, buông điện thoại trong tay xuống, hắn đi ra khỏi thư phòng, đứng trên hành lang lầu hai, nhìn cô gái đang cười nghiêng ngả trong phòng khách, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Hắn quay người xuống lầu, đi đến bên cạnh Trần Ngư, lên tiếng nói: “Nha đầu, ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.”
Trần Ngư đang xem chương trình tạp kỹ cười không kiềm chế nổi, khó khăn lắm mới nín cười, thuận miệng hỏi: “Giúp chuyện gì?”
“Có thể cho ta thêm một tấm trấn sát phù nữa không?” Lâu Minh nhớ Trần Ngư từng nói, một tấm trấn sát phù có thể duy trì tác dụng trong hai canh giờ, trừ đi 40 phút đi xe cả lượt đi và về, hắn có thể ở nhà được một tiếng hai mươi phút.
“Được thôi, lúc nào cần?” Vẽ linh phù tuy tốn sức, nhưng bây giờ có thể tùy lúc đến tiểu viện hấp thụ linh khí, ở đây vài giờ là có thể khôi phục lại.
“Sáng mai.” Giọng Lâu Minh ẩn chứa chút kích động.
Thế là sáng sớm hôm sau, Trần Ngư lấy cớ hẹn bạn học ra ngoài dạo phố, dưới ánh mắt vui mừng của Trần Mẫu vì "con gái nhà mình cuối cùng cũng kết bạn được rồi", cô rời khỏi nhà, rẽ vào sân nhỏ nhà họ Lâu.
**Chương 17: Bắt được một con sắc quỷ**
Mười phút sau khi Trần Ngư vào sân nhỏ nhà họ Lâu, một chiếc xe con màu đen kín đáo lần đầu tiên lái ra khỏi tiểu viện vào ban ngày, chạy trên đại lộ đông đúc người qua lại.
Trước khi đi, Lâu Minh gọi điện cho mẹ, nhưng không kết nối được. Lâu Minh đành nhắn một tin vào di động của mẹ, nói lát nữa mình sẽ qua. Thực ra hắn càng muốn đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, cho người nhà một kinh hỉ, nhưng cân nhắc đến thể chất của mình, Lâu Minh đành bỏ đi ý nghĩ này.
Tấm trấn sát phù trong lòng bàn tay truyền đến từng luồng khí lạnh, Lâu Minh theo bản năng xòe hai tay ra, ngơ ngác nhìn 2 giây, sau đó chuyển mắt nhìn đám đông nhộn nhịp ngoài cửa sổ.
Trên thế giới này làm bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá, trấn sát phù sẽ làm tổn thương cơ thể hắn, nhưng đổi lại, cũng chỉ có trấn sát phù mới có thể cho hắn ra ngoài như người bình thường, về nhà ăn một bữa cơm với người nhà như người bình thường. Lâu Minh không sợ phải trả giá đắt, chỉ sợ là dù hắn có nguyện ý bỏ ra cái giá lớn đến đâu, cũng không đạt được điều mình muốn.
20 phút nhanh chóng trôi qua, xe dừng trước cổng một sân nhà kiểu Trung Quốc. Lâu Minh hơi kích động đứng trước cửa chính, nhưng lại chậm chạp không gõ cửa. Hắn lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện mẹ không trả lời Wechat, trong khung chat vẫn chỉ trơ trọi tin nhắn hắn gửi 20 phút trước:
(Mẹ, hai mươi phút nữa con về đến nhà. Trên người con có mang theo trấn sát phù, sát khí sẽ không tiết ra ngoài, nhưng chỉ có thể ở nhà một tiếng thôi. Trước đừng nói cho Róc Rách, con muốn cho nó một kinh hỉ.)
Lâu Minh do dự rồi lại bấm số gọi cho mẹ Lâu, nhưng điện thoại vẫn không kết nối được. Lâu Minh lập tức mở Wechat của chị gái Lâu Tĩnh Tâm, gửi một cuộc gọi video cho nàng. Lâu Tĩnh Tâm vừa về nước, không chắc sẽ nghe điện thoại, nên Lâu Minh chọn gọi video qua Wechat. Chỉ lát sau, cuộc gọi đã được kết nối.
“Lâu Minh, sao gọi điện sớm thế?” Lâu Tĩnh Tâm đang ôm con trai Róc Rách, chơi đùa trong vườn hoa.
“Cậu, cậu!” Róc Rách nghe thấy giọng người cậu mà mình tâm tâm niệm niệm, liền hét lớn qua màn hình điện thoại di động, tiếng to đến mức ngoài cổng sân cũng nghe thấy.
Lâu Minh khẽ cười nói: “Chị, ta đang ở ngoài cửa.”
“Ngươi ở ngoài cửa?” Lâu Tĩnh Tâm ngơ ngác trong giây lát, không phải Lâu Minh không thể tùy tiện rời khỏi lầu nhỏ sao?
“Cậu ở ngoài cửa? Ta đi mở cửa cho cậu!” Róc Rách nói xong, liền tuột khỏi vòng tay Lâu Tĩnh Tâm, chạy một mạch ra cổng sân.
“Róc Rách, Róc Rách, ngươi chờ chút......” Lâu Tĩnh Tâm vừa sốt ruột, cũng không kịp phản ứng Lâu Minh, đặt điện thoại xuống là đuổi theo Róc Rách. Tiếc là nàng đi giày cao gót, lại khó đi trên cỏ, một đường đuổi sát cũng không thể đuổi kịp đứa con trai như quả pháo nhỏ của mình. Chỉ đành trơ mắt nhìn Róc Rách chạy tới cửa chính, đưa tay mở cổng lớn, mặt mày hớn hở lao ra ngoài.
Lâu Minh ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy tiểu gia hỏa đang chạy về phía mình.
“Cậu, cậu, cậu đến thăm ta ạ?” Đôi mắt to tròn của Róc Rách tràn đầy vui sướng.
“Đúng vậy.” Lâu Minh cười gật đầu.
Lúc này Lâu Tĩnh Tâm cũng đuổi tới cổng, nàng nhìn thấy con trai đang được Lâu Minh ôm trong lòng, sắc mặt lập tức thay đổi, gần như theo bản năng lao lên giật Róc Rách từ tay Lâu Minh về, quay người chạy vào trong nhà, lùi ra xa đến ba mét mới dừng lại.
Nụ cười trên mặt Lâu Minh cứng đờ, tay vẫn giữ tư thế đang ôm Róc Rách, ánh mắt nhìn chị cả Lâu Tĩnh Tâm tràn đầy kinh ngạc.
“Mummy, mẹ làm gì thế?” Róc Rách không hiểu, ngẩng đầu nhìn mummy vừa đột nhiên ôm mình về.
“Ta......” Lâu Tĩnh Tâm cúi đầu nhìn con trai, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lâu Minh đang đứng ngoài cửa, bỗng nhiên nhận ra mình có lẽ đã làm sai.
Lâu Minh lúc này đã điều chỉnh lại cảm xúc, hắn nở lại nụ cười ấm áp, ung dung đứng dậy, không hề bước tới thêm một bước nào, dù cổng chính đã ở ngay trước mắt.
“Mummy đang chơi với con đó mà.” Lâu Minh cười giải vây cho Lâu Tĩnh Tâm.
“Nhưng mà con thích chơi với cậu hơn.” Róc Rách nói với giọng trẻ con ngây thơ.
Môi Lâu Tĩnh Tâm mấp máy mấy lần, nhìn về phía đệ đệ Lâu Minh, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết phải làm sao.
Lúc này, mẹ Lâu nghe thấy động tĩnh trong sân liền từ phòng khách đi ra, nghi ngờ hỏi: “Tĩnh Tâm, con làm gì vậy, Róc Rách sao thế?”
“Mẹ.” Lâu Tĩnh Tâm nhìn mẹ mình cầu cứu.
“Mẹ.” Lâu Minh thấy người mẹ đã lâu không gặp, cười gọi.
Mẹ Lâu bỗng nghe thấy giọng Lâu Minh, không tin nổi quay đầu lại, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cậu con trai út, mặt bà lập tức mừng rỡ khôn xiết, run run bước chân muốn đi tới: “Lâu Minh, sao con lại đến đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận