Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 211
"Là con ruột cũng khẳng định không phải do lão đầu nuôi lớn."
"Không sai, lão đầu làm sao có thể nuôi ra được muội tử vừa biết điều lại đáng yêu như vậy."
Lúc này, Ngô Lão từ trong phòng đi ra, tay cầm một bình nước trái cây, tiện tay đưa cho Trần Ngư: “Ăn cơm trưa chưa?” “Ừm.” Trần Ngư vừa vặn nắp bình vừa nói, “Bây giờ quán net đều cao cấp như vậy sao? Lại mở ở khu biệt thự.” “Nơi này không phải quán net, đây là chiến đội game.” Ngô Lão chỉ mấy thiếu niên đang huấn luyện ở đối diện nói, “Mấy đứa kia là đội viên, vì thi không đậu đại học nên chỉ có thể đến chơi game.” “Két!” Bàn tử gõ bàn phím không khống chế tốt lực, tức đến thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên chửi người, bình thường DISS ta thì thôi đi, nhưng trước mặt muội tử thì kiên quyết không thể.
“À.” Trần Ngư tuy từng là học bá, nhưng nàng không kỳ thị học tra.
“Chúng ta ra phía sau nói chuyện.” Ngô Lão nói xong, dẫn Trần Ngư đi vào.
*Không, muội tử, ngươi đừng đi, nghe ta giải thích, chúng ta không phải như lời gia gia ngươi nói đâu,* Bàn tử ở sau lưng tuyệt vọng chìa tay kiểu Nhĩ Khang.
“Huấn luyện cho tốt vào.” Đội trưởng liếc Bàn tử đang ngồi bên cạnh với vẻ ghét bỏ, “Không thì chỉ có thể về trường đi học thôi.” “......”
=
Phía sau biệt thự có một sân nhỏ, ngày thường các đội viên trong chiến đội nếu huấn luyện mệt mỏi sẽ ra đây hít thở không khí. Ngô Lão dẫn Trần Ngư đến đây, hai người nói chuyện về việc Linh khí.
“Ngươi nói là có một kiện Linh khí tại trụ sở Lạc Sơn phái?” Không sai, cái đại phái huyền học trong truyền thuyết khiến vô số người cảm thán ấy, chính là Lạc Sơn phái hiện chỉ có hai người này.
“Đúng vậy.” Trần Ngư nói, “Mao Đại Sư đã tìm mấy vị đại sư phong thủy, xác nhận vô số lần, địa điểm đặt kiện Linh khí thứ ba chính là ở trong kết giới tại Kỳ Liên sơn mạch.” Trần Ngư hôm nay đến chính là vì chuyện này.
Ngô Lão nhíu mày, nhớ lại một lúc mới lên tiếng: “Nhưng ta chưa từng gặp qua Linh khí nào ở bên trong đó. Pháp khí trong kết giới thì ngược lại có mấy món, còn Linh khí thì không.” “Liệu có phải đã bị tiền bối môn phái chúng ta lấy ra rồi không?” Trần Ngư suy đoán.
“Không thể nào?” Ngô Lão lắc đầu nói, “Mỗi một kiện pháp khí mang ra từ trong kết giới đều phải ghi chép lại. Ta đã xem qua ghi chép bao năm qua, bên trong không có Linh khí.” Trần Ngư nghe gia gia trả lời chắc chắn như vậy, lập tức có một dự cảm không tốt: “Chẳng lẽ tin tức có sai sót?” “Tin tức trên Sinh tử bộ sao có thể sai được.” Ngô Lão lắc đầu phủ nhận.
“Nhưng không phải ngài nói trong kết giới không có Linh khí sao?” Trần Ngư nói.
“Ta chỉ nói là ta chưa từng gặp qua, chưa từng gặp qua không có nghĩa là không có.” Ngô Lão nói như thể đã biết rõ suy nghĩ.
“Nói cách khác là rất có thể nó ở bên trong.” Trần Ngư mừng rỡ nói, chỉ cần ở bên trong thì luôn có thể tìm thấy.
“Rất có thể.” Ngô Lão sờ cằm nói, “Trước kia ta vẫn luôn không thể hiểu nổi, tại sao Lạc Sơn phái lại nhất định phải để kết giới mở ra mười năm một lần, đồng thời cố ý đặt pháp khí vào để hấp dẫn người trong giới huyền học đến tìm bảo vật. Xem ra... có lẽ là tiền bối chúng ta biết trong kết giới có Linh khí, nên muốn mượn tay người khác tìm ra Linh khí này.” “Là vậy sao?” Nếu như suy đoán của gia gia là chính xác, vậy thì Linh khí bao nhiêu năm nay chưa được tìm thấy, chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng bị mình tìm ra như vậy, bất quá...
“Gia gia, kết giới mười năm mở một lần, vậy là đệ tử Lạc Sơn phái, chúng ta cũng phải đợi mười năm mới được vào một lần sao?” Trần Ngư hỏi.
“Đương nhiên là không cần, nhà mình mà, muốn vào lúc nào thì vào lúc đó.” Ngô Lão nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Trần Ngư không nhịn được thở phào một hơi, nếu có thể tùy thời tiến vào kết giới thì sẽ không bị giới hạn thời gian, như vậy mình có thể từ từ tìm.
“Bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, vừa hay Huyền Linh giải thi đấu sắp bắt đầu, ngươi về trường xin nghỉ phép đi, hai ngày nữa cùng ta đến Kỳ Liên Sơn.” Ngô Lão nói.
“Huyền Linh giải thi đấu không phải còn mấy tuần nữa mới bắt đầu sao?” Trần Ngư hỏi.
“Người khác đi thi đấu, chúng ta là bên tổ chức, đương nhiên phải đi sớm.” Ngô Lão cau mày nói, “Mấy ngày này còn phải đi bắt mấy con lệ quỷ bỏ vào nữa.” “!!!” Trần Ngư không thể tin được nhìn gia gia nhà mình, “Bắt lệ quỷ... bỏ vào?” “Chứ sao nữa?” Ngô Lão thở dài nói, “Giải thi đấu này đã tổ chức 500 năm rồi, hàng năm có bao nhiêu đại sư đến như vậy, lệ quỷ có nhiều đến mấy cũng bị tiêu diệt gần hết rồi. Nếu ta không bắt mấy con bỏ vào thì trận đấu này còn có độ khó gì nữa.” Thì ra là vậy sao? Mặc dù nghe có vẻ hợp lý, nhưng tam quan của Trần Ngư vẫn bị chấn động.
“Ngươi tiện thể đi theo học luôn đi, mười năm sau việc này sẽ do ngươi phụ trách.” *Nuôi ngươi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể về hưu rồi.*
=
Trần Ngư quay về trường xin nghỉ, nói với người nhà một tiếng, sau đó mua vé máy bay ngày hôm sau, chuẩn bị cùng gia gia bay đến Kỳ Liên Sơn.
Lâu Minh biết Trần Ngư muốn đi Kỳ Liên Sơn sớm, tối hôm đó liền gọi Trần Ngư tới, đặt một cái hộp trước mặt nàng.
“Đây là gì vậy?” Trần Ngư tò mò nhìn cái hộp.
Lâu Minh thấy Trần Ngư không nhận, dứt khoát tự mình mở hộp lấy đồ vật bên trong ra đưa tới trước mặt Trần Ngư: “Thanh linh trâm.” “Tam ca, Thanh linh trâm là dùng để tịnh hóa sát khí cho huynh mà, huynh đưa cho ta làm gì?” Trần Ngư vẫn không đưa tay nhận.
“Cho ngươi phòng thân.” Không phải Lâu Minh nhạy cảm, mà thật sự là dường như mỗi lần Trần Ngư định làm gì đó đều có thể gây ra chuyện lớn, từ người chết sống lại đến Quỷ Vương rồi lại đến cương thi ngàn năm, lần nào cũng vô cùng hung hiểm. Lần này nơi Trần Ngư muốn đến là Kỳ Liên Sơn, Lâu Minh không thể đi theo nên chỉ có thể đưa pháp khí cho Trần Ngư phòng thân.
“Không cần đâu, ta đã nói với huynh rồi mà, Kỳ Liên Sơn là trụ sở Lạc Sơn phái chúng ta, lệ quỷ gặp phải trong Huyền Linh giải thi đấu cũng đều do gia gia ta bắt bỏ vào, căn bản sẽ không gặp nguy hiểm đâu.” Vì giữ bí mật, Trần Ngư chỉ nói chuyện này cho Lâu Minh biết, Mao Đại Sư và những người khác vẫn chưa biết.
“Ta biết, ta chỉ là muốn ngươi mang theo, như vậy ta sẽ yên tâm hơn một chút.” Lâu Minh nói.
“Nhưng mà... ta không ở Đế Đô, Thanh linh trâm lại bị ta mang đi, lỡ như sát khí của huynh bạo động thì phải làm sao?” Trần Ngư lắc đầu kiên quyết không nhận.
"Không sai, lão đầu làm sao có thể nuôi ra được muội tử vừa biết điều lại đáng yêu như vậy."
Lúc này, Ngô Lão từ trong phòng đi ra, tay cầm một bình nước trái cây, tiện tay đưa cho Trần Ngư: “Ăn cơm trưa chưa?” “Ừm.” Trần Ngư vừa vặn nắp bình vừa nói, “Bây giờ quán net đều cao cấp như vậy sao? Lại mở ở khu biệt thự.” “Nơi này không phải quán net, đây là chiến đội game.” Ngô Lão chỉ mấy thiếu niên đang huấn luyện ở đối diện nói, “Mấy đứa kia là đội viên, vì thi không đậu đại học nên chỉ có thể đến chơi game.” “Két!” Bàn tử gõ bàn phím không khống chế tốt lực, tức đến thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên chửi người, bình thường DISS ta thì thôi đi, nhưng trước mặt muội tử thì kiên quyết không thể.
“À.” Trần Ngư tuy từng là học bá, nhưng nàng không kỳ thị học tra.
“Chúng ta ra phía sau nói chuyện.” Ngô Lão nói xong, dẫn Trần Ngư đi vào.
*Không, muội tử, ngươi đừng đi, nghe ta giải thích, chúng ta không phải như lời gia gia ngươi nói đâu,* Bàn tử ở sau lưng tuyệt vọng chìa tay kiểu Nhĩ Khang.
“Huấn luyện cho tốt vào.” Đội trưởng liếc Bàn tử đang ngồi bên cạnh với vẻ ghét bỏ, “Không thì chỉ có thể về trường đi học thôi.” “......”
=
Phía sau biệt thự có một sân nhỏ, ngày thường các đội viên trong chiến đội nếu huấn luyện mệt mỏi sẽ ra đây hít thở không khí. Ngô Lão dẫn Trần Ngư đến đây, hai người nói chuyện về việc Linh khí.
“Ngươi nói là có một kiện Linh khí tại trụ sở Lạc Sơn phái?” Không sai, cái đại phái huyền học trong truyền thuyết khiến vô số người cảm thán ấy, chính là Lạc Sơn phái hiện chỉ có hai người này.
“Đúng vậy.” Trần Ngư nói, “Mao Đại Sư đã tìm mấy vị đại sư phong thủy, xác nhận vô số lần, địa điểm đặt kiện Linh khí thứ ba chính là ở trong kết giới tại Kỳ Liên sơn mạch.” Trần Ngư hôm nay đến chính là vì chuyện này.
Ngô Lão nhíu mày, nhớ lại một lúc mới lên tiếng: “Nhưng ta chưa từng gặp qua Linh khí nào ở bên trong đó. Pháp khí trong kết giới thì ngược lại có mấy món, còn Linh khí thì không.” “Liệu có phải đã bị tiền bối môn phái chúng ta lấy ra rồi không?” Trần Ngư suy đoán.
“Không thể nào?” Ngô Lão lắc đầu nói, “Mỗi một kiện pháp khí mang ra từ trong kết giới đều phải ghi chép lại. Ta đã xem qua ghi chép bao năm qua, bên trong không có Linh khí.” Trần Ngư nghe gia gia trả lời chắc chắn như vậy, lập tức có một dự cảm không tốt: “Chẳng lẽ tin tức có sai sót?” “Tin tức trên Sinh tử bộ sao có thể sai được.” Ngô Lão lắc đầu phủ nhận.
“Nhưng không phải ngài nói trong kết giới không có Linh khí sao?” Trần Ngư nói.
“Ta chỉ nói là ta chưa từng gặp qua, chưa từng gặp qua không có nghĩa là không có.” Ngô Lão nói như thể đã biết rõ suy nghĩ.
“Nói cách khác là rất có thể nó ở bên trong.” Trần Ngư mừng rỡ nói, chỉ cần ở bên trong thì luôn có thể tìm thấy.
“Rất có thể.” Ngô Lão sờ cằm nói, “Trước kia ta vẫn luôn không thể hiểu nổi, tại sao Lạc Sơn phái lại nhất định phải để kết giới mở ra mười năm một lần, đồng thời cố ý đặt pháp khí vào để hấp dẫn người trong giới huyền học đến tìm bảo vật. Xem ra... có lẽ là tiền bối chúng ta biết trong kết giới có Linh khí, nên muốn mượn tay người khác tìm ra Linh khí này.” “Là vậy sao?” Nếu như suy đoán của gia gia là chính xác, vậy thì Linh khí bao nhiêu năm nay chưa được tìm thấy, chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng bị mình tìm ra như vậy, bất quá...
“Gia gia, kết giới mười năm mở một lần, vậy là đệ tử Lạc Sơn phái, chúng ta cũng phải đợi mười năm mới được vào một lần sao?” Trần Ngư hỏi.
“Đương nhiên là không cần, nhà mình mà, muốn vào lúc nào thì vào lúc đó.” Ngô Lão nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Trần Ngư không nhịn được thở phào một hơi, nếu có thể tùy thời tiến vào kết giới thì sẽ không bị giới hạn thời gian, như vậy mình có thể từ từ tìm.
“Bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, vừa hay Huyền Linh giải thi đấu sắp bắt đầu, ngươi về trường xin nghỉ phép đi, hai ngày nữa cùng ta đến Kỳ Liên Sơn.” Ngô Lão nói.
“Huyền Linh giải thi đấu không phải còn mấy tuần nữa mới bắt đầu sao?” Trần Ngư hỏi.
“Người khác đi thi đấu, chúng ta là bên tổ chức, đương nhiên phải đi sớm.” Ngô Lão cau mày nói, “Mấy ngày này còn phải đi bắt mấy con lệ quỷ bỏ vào nữa.” “!!!” Trần Ngư không thể tin được nhìn gia gia nhà mình, “Bắt lệ quỷ... bỏ vào?” “Chứ sao nữa?” Ngô Lão thở dài nói, “Giải thi đấu này đã tổ chức 500 năm rồi, hàng năm có bao nhiêu đại sư đến như vậy, lệ quỷ có nhiều đến mấy cũng bị tiêu diệt gần hết rồi. Nếu ta không bắt mấy con bỏ vào thì trận đấu này còn có độ khó gì nữa.” Thì ra là vậy sao? Mặc dù nghe có vẻ hợp lý, nhưng tam quan của Trần Ngư vẫn bị chấn động.
“Ngươi tiện thể đi theo học luôn đi, mười năm sau việc này sẽ do ngươi phụ trách.” *Nuôi ngươi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể về hưu rồi.*
=
Trần Ngư quay về trường xin nghỉ, nói với người nhà một tiếng, sau đó mua vé máy bay ngày hôm sau, chuẩn bị cùng gia gia bay đến Kỳ Liên Sơn.
Lâu Minh biết Trần Ngư muốn đi Kỳ Liên Sơn sớm, tối hôm đó liền gọi Trần Ngư tới, đặt một cái hộp trước mặt nàng.
“Đây là gì vậy?” Trần Ngư tò mò nhìn cái hộp.
Lâu Minh thấy Trần Ngư không nhận, dứt khoát tự mình mở hộp lấy đồ vật bên trong ra đưa tới trước mặt Trần Ngư: “Thanh linh trâm.” “Tam ca, Thanh linh trâm là dùng để tịnh hóa sát khí cho huynh mà, huynh đưa cho ta làm gì?” Trần Ngư vẫn không đưa tay nhận.
“Cho ngươi phòng thân.” Không phải Lâu Minh nhạy cảm, mà thật sự là dường như mỗi lần Trần Ngư định làm gì đó đều có thể gây ra chuyện lớn, từ người chết sống lại đến Quỷ Vương rồi lại đến cương thi ngàn năm, lần nào cũng vô cùng hung hiểm. Lần này nơi Trần Ngư muốn đến là Kỳ Liên Sơn, Lâu Minh không thể đi theo nên chỉ có thể đưa pháp khí cho Trần Ngư phòng thân.
“Không cần đâu, ta đã nói với huynh rồi mà, Kỳ Liên Sơn là trụ sở Lạc Sơn phái chúng ta, lệ quỷ gặp phải trong Huyền Linh giải thi đấu cũng đều do gia gia ta bắt bỏ vào, căn bản sẽ không gặp nguy hiểm đâu.” Vì giữ bí mật, Trần Ngư chỉ nói chuyện này cho Lâu Minh biết, Mao Đại Sư và những người khác vẫn chưa biết.
“Ta biết, ta chỉ là muốn ngươi mang theo, như vậy ta sẽ yên tâm hơn một chút.” Lâu Minh nói.
“Nhưng mà... ta không ở Đế Đô, Thanh linh trâm lại bị ta mang đi, lỡ như sát khí của huynh bạo động thì phải làm sao?” Trần Ngư lắc đầu kiên quyết không nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận