Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 261
"Thẩm Đại Sư, ngươi biết trận pháp này sao?" Nghiêm Sùng Minh kinh ngạc nói.
"Biết chứ, đây là một trong thập đại tuyệt trận của giới huyền học, chỉ tiếc là ngày nay đã sớm thất truyền rồi." Nói đến thất truyền, Thẩm Thanh Trúc lại tỏ vẻ mặt đầy thất lạc và tuyệt vọng.
Các vị đại lão còn lại sắc mặt cũng trì trệ, thật vất vả mới biết rõ trận pháp phong ấn Hạn Bạt là gì, kết quả lại là một tuyệt trận đã sớm thất truyền, vậy biết thì có ích lợi gì chứ.
"Hay là chúng ta đăng một thông cáo khẩn cấp trên mạng huyền học, kêu gọi tất cả người trong huyền môn cùng đi tìm, xem thử có thể tìm được trận đồ Bàn Long Trận hay không." Lương Lão Gia Tử đề nghị.
"Đúng vậy." Mao Đại Sư cũng phụ họa nói, "Diệp chân nhân đã tốn công tính toán ra được một tia hi vọng sống, Trần Tiểu Hữu lại nhận ra trận pháp phong ấn Hạn Bạt chính là Bàn Long Trận vào đúng lúc này, như vậy có lẽ trận đồ Bàn Long Trận cũng không hề thất truyền, có khả năng vẫn được bảo tồn ở nơi nào đó cũng không chừng."
"Ta cũng cảm thấy rất có khả năng. Mặc dù sau khi tiến vào thời đại mạt pháp, rất nhiều thế gia huyền môn đều đánh mất truyền thừa. Nhưng điều này cũng chỉ có nghĩa là hậu nhân của họ không còn bước vào giới huyền học nữa mà thôi, chứ không có nghĩa là những điển tịch huyền môn thuật pháp, trận pháp do môn phái truyền lại đã không còn được bảo tồn." Thẩm Thanh Trúc mang theo vẻ mong đợi nói, hắn cũng cảm thấy lời của Mao Đại Sư và Lương Lão có phần có lý.
"Nhưng tìm như vậy, phải tìm bao lâu?" Hoa Diệp Chân Nhân lên tiếng nghi ngờ.
"Chỉ cần có thể tìm được, bất kể bao lâu cũng phải tìm." Thẩm Thanh Trúc nói.
Đám người im lặng một lúc, Thẩm Thanh Trúc nói không sai, bởi vì đây là biện pháp duy nhất.
Trong cổ tịch có ghi chép, huyền sát hung hãn, không thể diệt sát, cần Thiên Đạo giáng sét đánh, nhưng Hạn Bạt là thiên địa dị vật, tránh được Thiên Đạo ba lần. Nói cách khác, nhất định phải để Hạn Bạt phạm phải ba lần tội ác đáng bị Thiên Đạo diệt sát thì Thiên Đạo mới có thể giáng thiên lôi diệt sát nó.
Ba lần, sinh linh thiên hạ phải chết bao nhiêu?
"Tại sao phải đi tìm, phiền phức như vậy làm gì?" Trần Ngư chớp đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, vẻ mặt đầy vô tội khó hiểu hỏi, "Ta từng thấy qua trận đồ Bàn Long Trận mà."
"Cái gì?" Tám vị đại lão, trừ Ngô Lão ra, những người còn lại đều bật dậy, khí thế hừng hực nhìn về phía Trần Ngư.
"" Trần Ngư giật nảy mình, không tự chủ được lùi về sau.
"Làm gì, làm gì? Tất cả ngồi xuống lại cho ta, một đám chưa từng thấy qua việc đời." Ngô Lão rõ ràng chính mình cũng kinh hãi, nhưng lại sửng sốt bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Các vị đại lão "chưa thấy qua việc đời", nhao nhao lúng túng ho khan vài tiếng, cố gắng kiềm chế bản thân ngồi xuống lại.
"Thi Thi à, ngươi từng thấy qua trận đồ Bàn Long Trận, thấy ở đâu vậy?" Những người ở đây đều thuộc thế hệ ông nội của Trần Ngư, cho nên đều gọi Trần Ngư là Thi Thi giống như Ngô Lão Nhất.
"Ở Kỳ Liên Sơn, lúc ta tham gia giải thi đấu Huyền Linh, ta thấy ở bên trong đó." Trần Ngư nói.
Ngô Lão Nhất sững sờ, trong nháy mắt hiểu ra đây là cái cớ mà Trần Ngư tìm được. Hắn và Trần Ngư dĩ nhiên biết bên trong dãy Kỳ Liên Sơn bây giờ chỉ còn lại hai món pháp khí, nhưng người khác thì không biết. Bởi vì liên quan đến giải thi đấu Huyền Linh, dãy Kỳ Liên Sơn đã trở thành thánh địa của giới huyền học, đối với người ngoài mà nói, bên trong có lưu lại thứ đồ vật kỳ lạ cổ quái nào cũng không có gì lạ, cũng không cách nào nghiệm chứng được. Cho nên nếu nói Bàn Long Trận là nhìn thấy ở dãy Kỳ Liên Sơn, độ tin cậy ngược lại rất cao.
"Giải thi đấu Huyền Linh, ngươi nhìn thấy ở trong kết giới sao?" Hoa Diệp Chân Nhân hỏi.
"Đúng vậy, lúc đó ta cùng cháu trai của Lương Lão là Lương Quang, cùng với Tần Quan Hải và Thiệu Kỳ sư huynh lập thành một đội, cùng nhau tham gia giải thi đấu Huyền Linh." Trần Ngư biết nếu như mình đột nhiên nói cho người khác biết mình đã từng thấy hình dạng trận đồ Bàn Long Trận thì nhất định sẽ gây nghi ngờ, cho nên đã sớm nghĩ kỹ lý do giải thích.
"Ta nhớ người thắng cuộc lần đó là trưởng tôn của Lương Lão, Lương Quang." Mao Đại Sư nhìn về phía Lương Lão Gia Tử.
"Tiểu tử kia chỉ là may mắn thôi." Lương Lão Gia Tử nói xong, nhìn sang Trần Ngư bên cạnh nói, "Đặc biệt là Trần Tiểu Hữu, nghe nói lúc đó ngươi một lòng muốn đi tìm món pháp khí thứ hai, cho nên đã tặng thẳng món pháp khí thứ nhất cho tiểu tử Lương Quang kia."
"Món pháp khí thứ hai?" Hoa Diệp Chân Nhân nghi ngờ nói.
"Cái đó... Thật ra căn bản không có món pháp khí thứ hai nào cả." Mao Đại Sư lúng túng cười cười, "Lúc đó ta chỉ hy vọng các thiên sư trẻ tuổi tham gia giải thi đấu Huyền Linh có thể thăm dò thêm, cho nên mới bịa ra lời nói dối như vậy." Mao Đại Sư trước đó lấy cớ cảm giác được trong kết giới của giải thi đấu Huyền Linh có món pháp khí thứ hai, là vì muốn các thiên sư trẻ tuổi dự thi giúp đỡ tìm kiếm món Linh khí thứ tư. Nhưng trước mặt các vị đại lão, nhất là Hoa Diệp Chân Nhân vốn chuyên về xem bói khảo thí, lời nói dối của Mao Đại Sư có thể nói là bị vạch trần ngay lập tức, cho nên lúc này mới vội vàng lên tiếng giải thích.
Nhưng lúc này đám người cũng không mấy quan tâm đến lời nói dối không ảnh hưởng toàn cục này của hắn.
"Lúc trước ngài nói vậy tuy là tùy tiện, nhưng chúng ta lại đều tưởng là thật." Trần Ngư vừa cười vừa nói, "Lúc nhìn thấy món pháp khí thứ nhất, Tần Quan Hải cảm giác được dưới bệ đá đặt món pháp khí thứ nhất còn có đồ vật. Ta tưởng đó là món pháp khí thứ hai, thế là nhân lúc kết giới chưa đóng lại, đã đập vỡ Thạch Đài nhảy xuống."
"Cho nên vào lúc những người khác đều bị kết giới đẩy ra ngoài, ngươi lại đến sáng hôm sau mới ra?" Lương Lão Gia Tử nghe Lương Quang kể qua chuyện này, "Ngươi thấy được Bàn Long Trận ở dưới bệ đá sao?"
"Đúng vậy!" Trần Ngư thuận thế nói, "Dưới bệ đá là một gian thạch thất, trên vách tường có khắc trận đồ Bàn Long Trận."
"Ngươi còn nhớ được không?" Thẩm Thanh Trúc kích động lại đứng lên.
"Nhớ kỹ!" Trần Ngư nói chắc như đinh đóng cột.
Tốt quá rồi, đây là tiếng thở phào nhẹ nhõm như tuyệt xử phùng sinh của tất cả các đại lão.
Tiểu lừa đảo, đây là lời đậu đen rau muống của Ngô Lão đối với cháu gái nhà mình.
Bởi vì Trần Ngư còn nhớ rõ trận đồ Bàn Long Trận, đám người quyết định để Trần Ngư vẽ trận đồ ra, sau khi mọi người nghiên cứu xong, sẽ nhân dịp Hạn Bạt chưa hoàn toàn thoát ra khỏi phong ấn, tiến hành phong ấn lại một lần nữa.
Các đại lão đều ở lại đại sảnh, trông chờ Trần Ngư vẽ ra trận đồ Bàn Long Trận, chỉ có Mao Đại Sư lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi về phía phòng khách ở hậu viện.
"Mao Đại Sư." Cửa phòng Lâu Minh đang mở, lúc này hắn đang ngồi đọc sách trên ghế trong phòng.
"Dậy sớm thế?" Mọi người tỉnh lại lúc rạng sáng, thời gian thương nghị tuy có hơi dài, nhưng lúc này cũng chỉ mới sáu giờ sáng mà thôi, hôm qua Lâu Minh lại phải đi đường cả một ngày.
"Biết chứ, đây là một trong thập đại tuyệt trận của giới huyền học, chỉ tiếc là ngày nay đã sớm thất truyền rồi." Nói đến thất truyền, Thẩm Thanh Trúc lại tỏ vẻ mặt đầy thất lạc và tuyệt vọng.
Các vị đại lão còn lại sắc mặt cũng trì trệ, thật vất vả mới biết rõ trận pháp phong ấn Hạn Bạt là gì, kết quả lại là một tuyệt trận đã sớm thất truyền, vậy biết thì có ích lợi gì chứ.
"Hay là chúng ta đăng một thông cáo khẩn cấp trên mạng huyền học, kêu gọi tất cả người trong huyền môn cùng đi tìm, xem thử có thể tìm được trận đồ Bàn Long Trận hay không." Lương Lão Gia Tử đề nghị.
"Đúng vậy." Mao Đại Sư cũng phụ họa nói, "Diệp chân nhân đã tốn công tính toán ra được một tia hi vọng sống, Trần Tiểu Hữu lại nhận ra trận pháp phong ấn Hạn Bạt chính là Bàn Long Trận vào đúng lúc này, như vậy có lẽ trận đồ Bàn Long Trận cũng không hề thất truyền, có khả năng vẫn được bảo tồn ở nơi nào đó cũng không chừng."
"Ta cũng cảm thấy rất có khả năng. Mặc dù sau khi tiến vào thời đại mạt pháp, rất nhiều thế gia huyền môn đều đánh mất truyền thừa. Nhưng điều này cũng chỉ có nghĩa là hậu nhân của họ không còn bước vào giới huyền học nữa mà thôi, chứ không có nghĩa là những điển tịch huyền môn thuật pháp, trận pháp do môn phái truyền lại đã không còn được bảo tồn." Thẩm Thanh Trúc mang theo vẻ mong đợi nói, hắn cũng cảm thấy lời của Mao Đại Sư và Lương Lão có phần có lý.
"Nhưng tìm như vậy, phải tìm bao lâu?" Hoa Diệp Chân Nhân lên tiếng nghi ngờ.
"Chỉ cần có thể tìm được, bất kể bao lâu cũng phải tìm." Thẩm Thanh Trúc nói.
Đám người im lặng một lúc, Thẩm Thanh Trúc nói không sai, bởi vì đây là biện pháp duy nhất.
Trong cổ tịch có ghi chép, huyền sát hung hãn, không thể diệt sát, cần Thiên Đạo giáng sét đánh, nhưng Hạn Bạt là thiên địa dị vật, tránh được Thiên Đạo ba lần. Nói cách khác, nhất định phải để Hạn Bạt phạm phải ba lần tội ác đáng bị Thiên Đạo diệt sát thì Thiên Đạo mới có thể giáng thiên lôi diệt sát nó.
Ba lần, sinh linh thiên hạ phải chết bao nhiêu?
"Tại sao phải đi tìm, phiền phức như vậy làm gì?" Trần Ngư chớp đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, vẻ mặt đầy vô tội khó hiểu hỏi, "Ta từng thấy qua trận đồ Bàn Long Trận mà."
"Cái gì?" Tám vị đại lão, trừ Ngô Lão ra, những người còn lại đều bật dậy, khí thế hừng hực nhìn về phía Trần Ngư.
"" Trần Ngư giật nảy mình, không tự chủ được lùi về sau.
"Làm gì, làm gì? Tất cả ngồi xuống lại cho ta, một đám chưa từng thấy qua việc đời." Ngô Lão rõ ràng chính mình cũng kinh hãi, nhưng lại sửng sốt bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Các vị đại lão "chưa thấy qua việc đời", nhao nhao lúng túng ho khan vài tiếng, cố gắng kiềm chế bản thân ngồi xuống lại.
"Thi Thi à, ngươi từng thấy qua trận đồ Bàn Long Trận, thấy ở đâu vậy?" Những người ở đây đều thuộc thế hệ ông nội của Trần Ngư, cho nên đều gọi Trần Ngư là Thi Thi giống như Ngô Lão Nhất.
"Ở Kỳ Liên Sơn, lúc ta tham gia giải thi đấu Huyền Linh, ta thấy ở bên trong đó." Trần Ngư nói.
Ngô Lão Nhất sững sờ, trong nháy mắt hiểu ra đây là cái cớ mà Trần Ngư tìm được. Hắn và Trần Ngư dĩ nhiên biết bên trong dãy Kỳ Liên Sơn bây giờ chỉ còn lại hai món pháp khí, nhưng người khác thì không biết. Bởi vì liên quan đến giải thi đấu Huyền Linh, dãy Kỳ Liên Sơn đã trở thành thánh địa của giới huyền học, đối với người ngoài mà nói, bên trong có lưu lại thứ đồ vật kỳ lạ cổ quái nào cũng không có gì lạ, cũng không cách nào nghiệm chứng được. Cho nên nếu nói Bàn Long Trận là nhìn thấy ở dãy Kỳ Liên Sơn, độ tin cậy ngược lại rất cao.
"Giải thi đấu Huyền Linh, ngươi nhìn thấy ở trong kết giới sao?" Hoa Diệp Chân Nhân hỏi.
"Đúng vậy, lúc đó ta cùng cháu trai của Lương Lão là Lương Quang, cùng với Tần Quan Hải và Thiệu Kỳ sư huynh lập thành một đội, cùng nhau tham gia giải thi đấu Huyền Linh." Trần Ngư biết nếu như mình đột nhiên nói cho người khác biết mình đã từng thấy hình dạng trận đồ Bàn Long Trận thì nhất định sẽ gây nghi ngờ, cho nên đã sớm nghĩ kỹ lý do giải thích.
"Ta nhớ người thắng cuộc lần đó là trưởng tôn của Lương Lão, Lương Quang." Mao Đại Sư nhìn về phía Lương Lão Gia Tử.
"Tiểu tử kia chỉ là may mắn thôi." Lương Lão Gia Tử nói xong, nhìn sang Trần Ngư bên cạnh nói, "Đặc biệt là Trần Tiểu Hữu, nghe nói lúc đó ngươi một lòng muốn đi tìm món pháp khí thứ hai, cho nên đã tặng thẳng món pháp khí thứ nhất cho tiểu tử Lương Quang kia."
"Món pháp khí thứ hai?" Hoa Diệp Chân Nhân nghi ngờ nói.
"Cái đó... Thật ra căn bản không có món pháp khí thứ hai nào cả." Mao Đại Sư lúng túng cười cười, "Lúc đó ta chỉ hy vọng các thiên sư trẻ tuổi tham gia giải thi đấu Huyền Linh có thể thăm dò thêm, cho nên mới bịa ra lời nói dối như vậy." Mao Đại Sư trước đó lấy cớ cảm giác được trong kết giới của giải thi đấu Huyền Linh có món pháp khí thứ hai, là vì muốn các thiên sư trẻ tuổi dự thi giúp đỡ tìm kiếm món Linh khí thứ tư. Nhưng trước mặt các vị đại lão, nhất là Hoa Diệp Chân Nhân vốn chuyên về xem bói khảo thí, lời nói dối của Mao Đại Sư có thể nói là bị vạch trần ngay lập tức, cho nên lúc này mới vội vàng lên tiếng giải thích.
Nhưng lúc này đám người cũng không mấy quan tâm đến lời nói dối không ảnh hưởng toàn cục này của hắn.
"Lúc trước ngài nói vậy tuy là tùy tiện, nhưng chúng ta lại đều tưởng là thật." Trần Ngư vừa cười vừa nói, "Lúc nhìn thấy món pháp khí thứ nhất, Tần Quan Hải cảm giác được dưới bệ đá đặt món pháp khí thứ nhất còn có đồ vật. Ta tưởng đó là món pháp khí thứ hai, thế là nhân lúc kết giới chưa đóng lại, đã đập vỡ Thạch Đài nhảy xuống."
"Cho nên vào lúc những người khác đều bị kết giới đẩy ra ngoài, ngươi lại đến sáng hôm sau mới ra?" Lương Lão Gia Tử nghe Lương Quang kể qua chuyện này, "Ngươi thấy được Bàn Long Trận ở dưới bệ đá sao?"
"Đúng vậy!" Trần Ngư thuận thế nói, "Dưới bệ đá là một gian thạch thất, trên vách tường có khắc trận đồ Bàn Long Trận."
"Ngươi còn nhớ được không?" Thẩm Thanh Trúc kích động lại đứng lên.
"Nhớ kỹ!" Trần Ngư nói chắc như đinh đóng cột.
Tốt quá rồi, đây là tiếng thở phào nhẹ nhõm như tuyệt xử phùng sinh của tất cả các đại lão.
Tiểu lừa đảo, đây là lời đậu đen rau muống của Ngô Lão đối với cháu gái nhà mình.
Bởi vì Trần Ngư còn nhớ rõ trận đồ Bàn Long Trận, đám người quyết định để Trần Ngư vẽ trận đồ ra, sau khi mọi người nghiên cứu xong, sẽ nhân dịp Hạn Bạt chưa hoàn toàn thoát ra khỏi phong ấn, tiến hành phong ấn lại một lần nữa.
Các đại lão đều ở lại đại sảnh, trông chờ Trần Ngư vẽ ra trận đồ Bàn Long Trận, chỉ có Mao Đại Sư lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi về phía phòng khách ở hậu viện.
"Mao Đại Sư." Cửa phòng Lâu Minh đang mở, lúc này hắn đang ngồi đọc sách trên ghế trong phòng.
"Dậy sớm thế?" Mọi người tỉnh lại lúc rạng sáng, thời gian thương nghị tuy có hơi dài, nhưng lúc này cũng chỉ mới sáu giờ sáng mà thôi, hôm qua Lâu Minh lại phải đi đường cả một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận