Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 184
Sự tình lại một lần nữa trở về điểm ban đầu, đám người ủ rũ cúi đầu ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Trần Ngư nhìn đồng hồ, phát hiện sắp đến ba giờ sáng rồi, nếu trời sáng mà vẫn chưa về, cha mẹ chắc chắn sẽ lo lắng. Bọn họ lo lắng chắc chắn sẽ bảo lão đầu đi tìm nàng, nếu lão đầu đến đây, chính mình chắc chắn sẽ bị chế giễu, nghĩ đến là thấy khó chịu.
“Các ngươi tại sao lại đi vào nơi này?” Trần Ngư không nhịn được hỏi.
Đám người sững sờ, ánh mắt cùng đổ dồn về phía Tần Quan Hải, người mà từ lúc vào sơn cốc đến giờ không nói năng gì nhiều.
Tần Quan Hải thấy mọi người đều nhìn mình, mặt đầy áy náy nói lời xin lỗi: “Xin lỗi!”
“Là ngươi muốn tới đây?” Trần Ngư hỏi.
“Xin lỗi!” Tần Quan Hải từ lúc vào sơn cốc vẫn luôn tự trách, trên đường đi cũng không nói nhiều, chính là sợ lại làm liên lụy mọi người.
“Ngươi cũng đừng tự trách, ngươi đã nhắc chúng ta rằng nơi này rất nguy hiểm. Việc muốn vào đây cũng là do tất cả chúng ta cùng nhau quyết định.” Lục Ninh An lên tiếng an ủi.
Lương Vũ rất muốn nói hắn đã phản đối, nhưng các ngươi đều không nghe, cuối cùng còn phải dựa vào hắn, người vô tội nhất này, bỏ tiền ra cứu mạng.
“Khoan đã...... Các ngươi trước khi vào đây đã biết nơi này nguy hiểm?” Trần Ngư nắm bắt được điểm mấu chốt.
“Đúng vậy, lục cảm của Quan Hải rất mạnh, lúc ở bên ngoài thung lũng, Quan Hải cảm nhận được nơi này có thứ gì đó, muốn vào đây xem thử. Nhưng trước khi vào, hắn cũng đã nhắc nhở chúng ta rằng nơi này sẽ có nguy hiểm.” Lục Ninh An khách quan nói, “Là do chúng ta quá xem thường.”
“Thứ gì đó? Thứ gì?” Trần Ngư biết thứ Tần Quan Hải cảm nhận được chắc chắn không phải là mấy con lệ quỷ này, bên ngoài sơn cốc đầy rẫy Lệ Quỷ, hắn không đến mức chỉ vì muốn xem Lệ Quỷ mà đặc biệt chạy vào đây.
Lục Ninh An cũng không biết đó là gì, Tần Quan Hải do dự một chút rồi nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ cảm giác được nơi này có một thứ, thứ đó vô cùng mạnh mẽ, ta đoán hẳn là một loại pháp khí lợi hại nào đó.”
Pháp khí!
Trần Ngư bật thẳng người dậy, giọng cao lên hẳn một quãng tám: “Thứ đó...... Không phải...... Ngươi cảm nhận được thứ đó vẫn còn chứ?”
“Còn!” Tần Quan Hải gật đầu.
“Ở đâu?” Trần Ngư hỏi.
“Bên kia!” Tần Quan Hải chỉ về phía một tảng đá lớn cách mấy người không xa. Thật ra từ sau khi vào thung lũng, Tần Quan Hải vẫn có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của vật kia. Chỉ là cả đám vừa vào sơn cốc liền bị Lệ Quỷ vây khốn truy sát, bây giờ còn bị kẹt trong sơn cốc không biết có ra ngoài được không. Hắn chìm trong hối hận day dứt, nên không nhắc lại chuyện về thứ này nữa.
Trần Ngư lúc này từ dưới đất nhảy dựng lên, không đợi đám người phản ứng, lao nhanh như bay về phía tảng đá lớn.
Năm người còn lại sững sờ, rồi cũng đều đứng dậy đuổi theo.
Đây là một tảng đá hết sức bình thường, đến gần nhìn còn có thể phát hiện phía trên có quấn một sợi dây leo. Khác với những dây leo khô héo, đen đúa xung quanh, sợi dây leo này lại xanh um tươi tốt, mọc rất khỏe mạnh.
Trần Ngư đến gần, mơ hồ cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ tỏa ra từ bên trong tảng đá.
Quả nhiên có thứ gì đó!
Trần Ngư vừa đưa tay định chạm vào, bỗng nhiên một đạo ánh sáng bảy màu từ trong tảng đá bắn ra.
“Chính là luồng sáng này!” Lương Vũ kích động nói, “Tín hiệu điện thoại.”
Lương Vũ vội cúi đầu lấy điện thoại ra, đáng tiếc khi hắn cầm điện thoại di động lên, tín hiệu lại bị che mất, tin nhắn đã soạn sẵn cũng không thể gửi đi được.
“Luồng sáng này hình như vừa rồi chúng ta có thấy qua.” Thiệu Kỳ nhớ lại.
“Đúng vậy, cách đây không lâu có thấy.” Lục Ninh An đứng cạnh Trần Ngư quan sát tảng đá một hồi, cũng đã nhận ra thứ bên trong, “Xem ra nơi này thật sự có thứ gì đó.”
“Sẽ là thứ gì nhỉ?” Đám người nghi hoặc.
Trần Ngư đứng trước tảng đá, vẻ mặt có chút kinh ngạc, cũng không biết có phải ảo giác không, khoảnh khắc ánh linh quang bảy màu vừa rồi xuất hiện, nàng cảm giác sát khí trên người mình dường như giảm bớt đi một chút. Nhưng ánh linh quang bảy màu xuất hiện quá ngắn ngủi, khiến nàng có chút không chắc chắn, phần sát khí vừa giảm bớt kia, rốt cuộc là do cơ thể tự nhiên tiêu tán, hay là bị ánh linh quang bảy màu hấp thụ hết.
Mang theo nghi vấn này, Trần Ngư quyết định đưa tay thử một lần.
“Đừng động!” Tần Quan Hải vẫn đứng ở vòng ngoài, thấy Trần Ngư định chạm vào tảng đá, bỗng nhiên cảm nhận được một sự nguy hiểm mãnh liệt, vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng đáng tiếc không kịp.
Ngay khoảnh khắc bàn tay Trần Ngư chạm vào tảng đá, một luồng sát khí cực lớn chợt từ trong tảng đá vọt ra, đen kịt một khối phóng lên giữa không trung, dường như bị thứ gì đó cản lại, cuối cùng tản ra bốn phía. Ngay sau đó, một tiếng gầm rú trầm đục từ trong tảng đá truyền ra, tảng đá lớn cũng bắt đầu rung chuyển kịch liệt, dường như có thứ gì đó bị tảng đá đè bên dưới, đang cố gắng đẩy tảng đá ra để chui ra ngoài.
“Đây là cái gì?” Đám người hoảng sợ nhìn tảng đá lớn đang rung chuyển không ngừng.
“Gào...... Gào......”
“Bên trong...... Hình như...... Có......”
“Cương thi!” Trần Ngư kết luận, “Xét theo nồng độ sát khí vừa rồi, e rằng đây là một con cương thi ngàn năm!”
Cương thi ngàn năm, sắc mặt năm người lập tức trắng bệch. Cương thi và Lệ Quỷ căn bản không phải là cùng một đẳng cấp được không? Với thực lực hiện tại của bọn họ, làm sao mà đánh thắng nổi cương thi ngàn năm!
“Đại...... Đại Thần, ngươi đánh thắng được cương thi ngàn năm không?” Lương Vũ run giọng hỏi Trần Ngư, người duy nhất còn xem như trấn tĩnh.
“Đánh không lại!” Trần Ngư dứt khoát lắc đầu, mặc dù lần đầu gặp Lâu Minh, nàng đã lừa hắn rằng mình bắt cương thi ngàn năm rất dễ dàng, nhưng...... Đó là vì có lão đầu ở bên cạnh a!!!
“Thế...... Vậy làm sao bây giờ?”
“Hay là nghĩ cách ra ngoài trước đã.” Chỉ cần ra được, rồi tìm lão đầu đến, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết, Trần Ngư nói rồi quay người định tiếp tục đi tìm lối ra.
“E là vô dụng.” Lương Quang sa sầm mặt nói, “Trước đó ta vẫn luôn tò mò không biết ai lại bày ra một trận pháp lớn như vậy ở đây, bây giờ xem ra tám chín phần mười là để vây khốn con cương thi này. Nếu đúng như vậy, không diệt trừ cương thi, e rằng chúng ta đều không ra ngoài được.”
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt mọi người lại càng tái đi mấy phần.
“Gào...... Gào......” Tảng đá lớn rung chuyển ngày càng dữ dội, tiếng gào của cương thi cũng ngày càng thê lương.
“Các ngươi tại sao lại đi vào nơi này?” Trần Ngư không nhịn được hỏi.
Đám người sững sờ, ánh mắt cùng đổ dồn về phía Tần Quan Hải, người mà từ lúc vào sơn cốc đến giờ không nói năng gì nhiều.
Tần Quan Hải thấy mọi người đều nhìn mình, mặt đầy áy náy nói lời xin lỗi: “Xin lỗi!”
“Là ngươi muốn tới đây?” Trần Ngư hỏi.
“Xin lỗi!” Tần Quan Hải từ lúc vào sơn cốc vẫn luôn tự trách, trên đường đi cũng không nói nhiều, chính là sợ lại làm liên lụy mọi người.
“Ngươi cũng đừng tự trách, ngươi đã nhắc chúng ta rằng nơi này rất nguy hiểm. Việc muốn vào đây cũng là do tất cả chúng ta cùng nhau quyết định.” Lục Ninh An lên tiếng an ủi.
Lương Vũ rất muốn nói hắn đã phản đối, nhưng các ngươi đều không nghe, cuối cùng còn phải dựa vào hắn, người vô tội nhất này, bỏ tiền ra cứu mạng.
“Khoan đã...... Các ngươi trước khi vào đây đã biết nơi này nguy hiểm?” Trần Ngư nắm bắt được điểm mấu chốt.
“Đúng vậy, lục cảm của Quan Hải rất mạnh, lúc ở bên ngoài thung lũng, Quan Hải cảm nhận được nơi này có thứ gì đó, muốn vào đây xem thử. Nhưng trước khi vào, hắn cũng đã nhắc nhở chúng ta rằng nơi này sẽ có nguy hiểm.” Lục Ninh An khách quan nói, “Là do chúng ta quá xem thường.”
“Thứ gì đó? Thứ gì?” Trần Ngư biết thứ Tần Quan Hải cảm nhận được chắc chắn không phải là mấy con lệ quỷ này, bên ngoài sơn cốc đầy rẫy Lệ Quỷ, hắn không đến mức chỉ vì muốn xem Lệ Quỷ mà đặc biệt chạy vào đây.
Lục Ninh An cũng không biết đó là gì, Tần Quan Hải do dự một chút rồi nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ cảm giác được nơi này có một thứ, thứ đó vô cùng mạnh mẽ, ta đoán hẳn là một loại pháp khí lợi hại nào đó.”
Pháp khí!
Trần Ngư bật thẳng người dậy, giọng cao lên hẳn một quãng tám: “Thứ đó...... Không phải...... Ngươi cảm nhận được thứ đó vẫn còn chứ?”
“Còn!” Tần Quan Hải gật đầu.
“Ở đâu?” Trần Ngư hỏi.
“Bên kia!” Tần Quan Hải chỉ về phía một tảng đá lớn cách mấy người không xa. Thật ra từ sau khi vào thung lũng, Tần Quan Hải vẫn có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của vật kia. Chỉ là cả đám vừa vào sơn cốc liền bị Lệ Quỷ vây khốn truy sát, bây giờ còn bị kẹt trong sơn cốc không biết có ra ngoài được không. Hắn chìm trong hối hận day dứt, nên không nhắc lại chuyện về thứ này nữa.
Trần Ngư lúc này từ dưới đất nhảy dựng lên, không đợi đám người phản ứng, lao nhanh như bay về phía tảng đá lớn.
Năm người còn lại sững sờ, rồi cũng đều đứng dậy đuổi theo.
Đây là một tảng đá hết sức bình thường, đến gần nhìn còn có thể phát hiện phía trên có quấn một sợi dây leo. Khác với những dây leo khô héo, đen đúa xung quanh, sợi dây leo này lại xanh um tươi tốt, mọc rất khỏe mạnh.
Trần Ngư đến gần, mơ hồ cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ tỏa ra từ bên trong tảng đá.
Quả nhiên có thứ gì đó!
Trần Ngư vừa đưa tay định chạm vào, bỗng nhiên một đạo ánh sáng bảy màu từ trong tảng đá bắn ra.
“Chính là luồng sáng này!” Lương Vũ kích động nói, “Tín hiệu điện thoại.”
Lương Vũ vội cúi đầu lấy điện thoại ra, đáng tiếc khi hắn cầm điện thoại di động lên, tín hiệu lại bị che mất, tin nhắn đã soạn sẵn cũng không thể gửi đi được.
“Luồng sáng này hình như vừa rồi chúng ta có thấy qua.” Thiệu Kỳ nhớ lại.
“Đúng vậy, cách đây không lâu có thấy.” Lục Ninh An đứng cạnh Trần Ngư quan sát tảng đá một hồi, cũng đã nhận ra thứ bên trong, “Xem ra nơi này thật sự có thứ gì đó.”
“Sẽ là thứ gì nhỉ?” Đám người nghi hoặc.
Trần Ngư đứng trước tảng đá, vẻ mặt có chút kinh ngạc, cũng không biết có phải ảo giác không, khoảnh khắc ánh linh quang bảy màu vừa rồi xuất hiện, nàng cảm giác sát khí trên người mình dường như giảm bớt đi một chút. Nhưng ánh linh quang bảy màu xuất hiện quá ngắn ngủi, khiến nàng có chút không chắc chắn, phần sát khí vừa giảm bớt kia, rốt cuộc là do cơ thể tự nhiên tiêu tán, hay là bị ánh linh quang bảy màu hấp thụ hết.
Mang theo nghi vấn này, Trần Ngư quyết định đưa tay thử một lần.
“Đừng động!” Tần Quan Hải vẫn đứng ở vòng ngoài, thấy Trần Ngư định chạm vào tảng đá, bỗng nhiên cảm nhận được một sự nguy hiểm mãnh liệt, vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng đáng tiếc không kịp.
Ngay khoảnh khắc bàn tay Trần Ngư chạm vào tảng đá, một luồng sát khí cực lớn chợt từ trong tảng đá vọt ra, đen kịt một khối phóng lên giữa không trung, dường như bị thứ gì đó cản lại, cuối cùng tản ra bốn phía. Ngay sau đó, một tiếng gầm rú trầm đục từ trong tảng đá truyền ra, tảng đá lớn cũng bắt đầu rung chuyển kịch liệt, dường như có thứ gì đó bị tảng đá đè bên dưới, đang cố gắng đẩy tảng đá ra để chui ra ngoài.
“Đây là cái gì?” Đám người hoảng sợ nhìn tảng đá lớn đang rung chuyển không ngừng.
“Gào...... Gào......”
“Bên trong...... Hình như...... Có......”
“Cương thi!” Trần Ngư kết luận, “Xét theo nồng độ sát khí vừa rồi, e rằng đây là một con cương thi ngàn năm!”
Cương thi ngàn năm, sắc mặt năm người lập tức trắng bệch. Cương thi và Lệ Quỷ căn bản không phải là cùng một đẳng cấp được không? Với thực lực hiện tại của bọn họ, làm sao mà đánh thắng nổi cương thi ngàn năm!
“Đại...... Đại Thần, ngươi đánh thắng được cương thi ngàn năm không?” Lương Vũ run giọng hỏi Trần Ngư, người duy nhất còn xem như trấn tĩnh.
“Đánh không lại!” Trần Ngư dứt khoát lắc đầu, mặc dù lần đầu gặp Lâu Minh, nàng đã lừa hắn rằng mình bắt cương thi ngàn năm rất dễ dàng, nhưng...... Đó là vì có lão đầu ở bên cạnh a!!!
“Thế...... Vậy làm sao bây giờ?”
“Hay là nghĩ cách ra ngoài trước đã.” Chỉ cần ra được, rồi tìm lão đầu đến, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết, Trần Ngư nói rồi quay người định tiếp tục đi tìm lối ra.
“E là vô dụng.” Lương Quang sa sầm mặt nói, “Trước đó ta vẫn luôn tò mò không biết ai lại bày ra một trận pháp lớn như vậy ở đây, bây giờ xem ra tám chín phần mười là để vây khốn con cương thi này. Nếu đúng như vậy, không diệt trừ cương thi, e rằng chúng ta đều không ra ngoài được.”
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt mọi người lại càng tái đi mấy phần.
“Gào...... Gào......” Tảng đá lớn rung chuyển ngày càng dữ dội, tiếng gào của cương thi cũng ngày càng thê lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận