Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 289
Lâu Minh đành chọn cách khác, bắt đầu lần lượt gọi điện thoại. Kết quả, Trần Thị Trường đang họp, Trần đại ca đang làm nhiệm vụ, điện thoại Trần Mụ Mụ để chế độ im lặng nên không nghe thấy. Trùng hợp như vậy sao?
Nhưng mà kết hôn là chuyện lớn như vậy, bất kể thế nào cũng nên báo một tiếng chứ nhỉ, thế là sau khi xếp hàng lấy số ở cục dân chính, Lâu Minh vẫn không gọi điện thoại được, thậm chí còn nhờ Hà Thất tìm người đi thông báo lần lượt cho nhà họ Trần.
Chỉ tiếc là mãi cho đến khi đến lượt số của bọn họ, cũng không có một ai trong nhà họ Trần gọi điện thoại tới ngăn cản, thế là Lâu Minh liền yên tâm cùng Trần Ngư đăng ký kết hôn. Hắn đã cố gắng rồi, thật đó, liên tục ba lần thử đều bị ngăn cản, cái này nói thế nào cũng coi như là thiên ý.
Lâu Minh không biết là, Hà Thất đi cùng làm bảo tiêu, sau khi bọn họ lĩnh chứng xong, đã đăng một tin nhắn bổ sung trong nhóm trợ lý.
Hà Thất: (Nhiệm vụ hoàn thành, có thể hành động.)
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, ba trợ lý lúc này mới “thiên tân vạn khổ” tìm được người nhà họ Trần, thông báo đầu đuôi sự việc.
Mặc kệ quá trình thế nào, con gái cuối cùng cũng đã gả đi, nhưng cũng may con gái vẫn ở trong đại viện, cách đó không xa, cũng coi là một chút an ủi, Trần Thị Trường bất đắc dĩ nghĩ thầm, sau đó tức giận cả một đêm.
Trần Dương cũng tức giận lắm, nhưng hắn không dám lẽ thẳng khí hùng đi tìm Lâu Minh, chỉ có thể buồn bực chạy năm mươi vòng trong thao trường.
Bình tĩnh nhất phải kể đến Trần Mẫu, sau sự kinh ngạc ban đầu qua đi, bà bắt đầu kéo con gái thảo luận chuyện hôn lễ.
Với thân phận hai nhà Trần - Lâu, hôn lễ này nhất định phải trải qua một thời gian quy hoạch vô cùng dài, mới có thể đưa vào kế hoạch. Nhưng biết làm sao được, cô dâu chú rể thật sự sốt ruột kết hôn, thế là hôn lễ này liền được ấn định vào cuối tuần cuối cùng của tháng Tám.
Các quan viên có chút tầm cỡ trong giới quân đội và chính trị, ngay khi nhận được tin tức liền bắt đầu xem xét lịch trình của mình. Hôn lễ này, có thời gian thì phải đi, không có thời gian cũng phải gạt ra thời gian để đi.
So với mạng lưới quan hệ của thế hệ phụ huynh, mạng lưới quan hệ của hai vị tân nhân đơn giản hơn nhiều.
Lâu Minh chủ yếu mời một số đồng nghiệp ở Quốc Khoa Viện, các giáo sư và chuyên gia nổi tiếng đã cùng nghiên cứu thảo luận học thuật, và những vị huyền học đại sư đã ra mặt bảo vệ hắn trước khi gặp Trần Ngư.
Đối tượng mời của Trần Ngư thì càng đơn giản hơn, ngoài ba người bạn cùng phòng của mình, cũng chỉ mời Lục Ninh, Lương Quang, Lương Vũ, cùng với Tần Quan Hải và sư huynh của hắn là Thiệu Kỳ.
Trong những người này mặc dù có nhiều nhân vật giới huyền học, nhưng xét về tầm cỡ mà nói, so với những người được thế hệ phụ huynh mời đến, quả thực kém mấy bậc.
Đương nhiên, nếu không tính cả bàn tiệc của Địa Phủ kia, thì quả thực có thể tính như vậy.
Nhân vật chính của hôn lễ vĩnh viễn là cô dâu chú rể, nhưng người mệt nhất cũng là cô dâu chú rể. Trần Ngư đi theo Lâu Minh bị cha mẹ dẫn đi mời rượu khắp nơi, đi được nửa vòng, Trần Ngư bày tỏ việc này còn mệt hơn cả bắt cương thi.
Trần Ngư mời không nhiều người, thế nên thuận lý thành chương ghép thành một bàn, cũng đều là người trẻ tuổi, vì vậy ăn uống tương đối thoải mái, nói chuyện cũng tương đối sôi nổi.
“Phỉ Phỉ, ngươi nhìn kìa, đó có phải viện trưởng của chúng ta không.” Hàn Du hỏi Phương Phỉ Phỉ, viện trưởng Đại học Đế Đô đó nha, bình thường ở trường còn chẳng gặp được mấy lần.
“Không chỉ thế đâu, ngươi nhìn bàn kia xem, người nào mà chẳng phải là chuyên gia tiếng tăm lừng lẫy trên quốc tế.” Phương Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói, “Viện trưởng của chúng ta ở trong đó còn được xem là tiểu bối đấy.”
“Các ngươi nhìn bên kia kìa.” Lương Vũ cũng tỏ ra quen thuộc, chỉ vào một khu khách mời phía đông nói, “Ngọa Tào, hải lục không quân đủ cả ba quân chủng rồi nhỉ. Cái quân hàm kia, ta vừa mới liếc qua một cái, chính là thượng tướng đó.”
“Còn khu kia nữa.” Trương Mộc Oản cũng tham gia thảo luận, “Phó thị trưởng Đế Đô, bí thư đảng ủy Đế Đô, cục trưởng Cục Cảnh sát Đế Đô, bộ trưởng Bộ Tuyên truyền Đế Đô... May mà ta xem tin tức tương đối nhiều, không thì chẳng nhận ra ai cả.”
Mấy người vừa nói vừa nơm nớp lo sợ liếc nhìn nhau, chà chà, cấp bậc của hôn lễ này đúng là đủ cao.
“Vậy bàn ở phía trước nhất kia là ai thế?” Thiệu Kỳ chỉ vào một bàn khách mời cực kỳ kín đáo ở phía trước hỏi.
Mọi người ngẩng mắt nhìn lên, bắt đầu âm thầm phỏng đoán.
Bàn kia không có ai mặc quân trang uy vũ như bên Quân bộ, cũng không giống giới chính trị toàn là những gương mặt quen thuộc trên TV. Nhưng nếu nói bọn họ không có thân phận, vậy cũng không có khả năng lắm, vị trí của họ thế nhưng là ở phía trước tất cả khách mời, rõ ràng là khách quý mà.
Thân phận gì mà thần bí như vậy?
“So với bàn đó, ta ngược lại càng tò mò về một bàn khác.” Hàn Du nói, “Khách do thị trưởng Đế Đô và bộ trưởng Lâu cùng mời, thế mà còn có người không đến sao?”
Mọi người dời mắt nhìn sang, quả nhiên bên cạnh bàn tiệc thần bí kín đáo kia, còn có một bàn trống như vậy.
Không sai, chính là bàn trống, bộ đồ ăn, rượu thịt đều đầy đủ, đặt ở vị trí tốt nhất trong toàn bộ đại sảnh, lại là một cái bàn trống lớn.
“Đúng nha.” Phương Phỉ Phỉ và Trương Mộc Oản cũng có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lời của ba vị cô nương vừa dứt, mấy vị tân tú giới huyền học khác trên bàn tiệc lại đều có sắc mặt cổ quái.
Bàn trống ư, sao có thể là bàn trống được, người ở trên đó đang ăn uống rất vui vẻ có được không.
Lương Quang ghé sát vào người Lục Ninh nhỏ giọng hỏi: “Không ngờ Đầu Trâu Mã Diện cũng mời đến được.”
“Ừ.” Lục Ninh cũng nhỏ giọng trả lời, “Hai vị quỷ sai một đen một trắng kia, rất có thể chính là Hắc Bạch Vô Thường.”
“Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mã Diện đều mời đến được.” Thiệu Kỳ cũng nhỏ giọng ghé tới, “Ngươi nói xem trong hai người phụ nữ còn lại liệu có một người là Mạnh Bà không.”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau quay đầu nhìn sang.
“Đừng nhìn.” Tần Quan Hải vội vàng nhắc nhở, “Bọn họ nhìn qua đây rồi.”
Mọi người vội vàng cúi đầu xuống, một lúc sau mới nhìn trộm nhau một chút, phát hiện trên mặt đối phương đều là vẻ kinh hoảng.
“Các ngươi không thấy bàn của Mao Đại Sư và các vị huyền học đại sư kia đều đang đứng ngồi không yên sao.” Tần Quan Hải nhỏ giọng nhắc nhở.
Mọi người im lặng gật đầu, lau mồ hôi lạnh, bắt đầu cắm đầu ăn lia lịa.
“Mấy người các ngươi sao thế?” Phát giác mấy người bỗng nhiên trở nên câu nệ, ba người Hàn Du có chút không hiểu hỏi.
Ngô Thiếu Niên bưng một chén rượu đến trước mặt Đầu Trâu Mã Diện: “Ngưu Huynh, Mã Huynh, trước kia tiểu đệ có nhiều điều đắc tội, xin bồi tội với các huynh.”
“Đâu có, đâu có?”
Nhưng mà kết hôn là chuyện lớn như vậy, bất kể thế nào cũng nên báo một tiếng chứ nhỉ, thế là sau khi xếp hàng lấy số ở cục dân chính, Lâu Minh vẫn không gọi điện thoại được, thậm chí còn nhờ Hà Thất tìm người đi thông báo lần lượt cho nhà họ Trần.
Chỉ tiếc là mãi cho đến khi đến lượt số của bọn họ, cũng không có một ai trong nhà họ Trần gọi điện thoại tới ngăn cản, thế là Lâu Minh liền yên tâm cùng Trần Ngư đăng ký kết hôn. Hắn đã cố gắng rồi, thật đó, liên tục ba lần thử đều bị ngăn cản, cái này nói thế nào cũng coi như là thiên ý.
Lâu Minh không biết là, Hà Thất đi cùng làm bảo tiêu, sau khi bọn họ lĩnh chứng xong, đã đăng một tin nhắn bổ sung trong nhóm trợ lý.
Hà Thất: (Nhiệm vụ hoàn thành, có thể hành động.)
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, ba trợ lý lúc này mới “thiên tân vạn khổ” tìm được người nhà họ Trần, thông báo đầu đuôi sự việc.
Mặc kệ quá trình thế nào, con gái cuối cùng cũng đã gả đi, nhưng cũng may con gái vẫn ở trong đại viện, cách đó không xa, cũng coi là một chút an ủi, Trần Thị Trường bất đắc dĩ nghĩ thầm, sau đó tức giận cả một đêm.
Trần Dương cũng tức giận lắm, nhưng hắn không dám lẽ thẳng khí hùng đi tìm Lâu Minh, chỉ có thể buồn bực chạy năm mươi vòng trong thao trường.
Bình tĩnh nhất phải kể đến Trần Mẫu, sau sự kinh ngạc ban đầu qua đi, bà bắt đầu kéo con gái thảo luận chuyện hôn lễ.
Với thân phận hai nhà Trần - Lâu, hôn lễ này nhất định phải trải qua một thời gian quy hoạch vô cùng dài, mới có thể đưa vào kế hoạch. Nhưng biết làm sao được, cô dâu chú rể thật sự sốt ruột kết hôn, thế là hôn lễ này liền được ấn định vào cuối tuần cuối cùng của tháng Tám.
Các quan viên có chút tầm cỡ trong giới quân đội và chính trị, ngay khi nhận được tin tức liền bắt đầu xem xét lịch trình của mình. Hôn lễ này, có thời gian thì phải đi, không có thời gian cũng phải gạt ra thời gian để đi.
So với mạng lưới quan hệ của thế hệ phụ huynh, mạng lưới quan hệ của hai vị tân nhân đơn giản hơn nhiều.
Lâu Minh chủ yếu mời một số đồng nghiệp ở Quốc Khoa Viện, các giáo sư và chuyên gia nổi tiếng đã cùng nghiên cứu thảo luận học thuật, và những vị huyền học đại sư đã ra mặt bảo vệ hắn trước khi gặp Trần Ngư.
Đối tượng mời của Trần Ngư thì càng đơn giản hơn, ngoài ba người bạn cùng phòng của mình, cũng chỉ mời Lục Ninh, Lương Quang, Lương Vũ, cùng với Tần Quan Hải và sư huynh của hắn là Thiệu Kỳ.
Trong những người này mặc dù có nhiều nhân vật giới huyền học, nhưng xét về tầm cỡ mà nói, so với những người được thế hệ phụ huynh mời đến, quả thực kém mấy bậc.
Đương nhiên, nếu không tính cả bàn tiệc của Địa Phủ kia, thì quả thực có thể tính như vậy.
Nhân vật chính của hôn lễ vĩnh viễn là cô dâu chú rể, nhưng người mệt nhất cũng là cô dâu chú rể. Trần Ngư đi theo Lâu Minh bị cha mẹ dẫn đi mời rượu khắp nơi, đi được nửa vòng, Trần Ngư bày tỏ việc này còn mệt hơn cả bắt cương thi.
Trần Ngư mời không nhiều người, thế nên thuận lý thành chương ghép thành một bàn, cũng đều là người trẻ tuổi, vì vậy ăn uống tương đối thoải mái, nói chuyện cũng tương đối sôi nổi.
“Phỉ Phỉ, ngươi nhìn kìa, đó có phải viện trưởng của chúng ta không.” Hàn Du hỏi Phương Phỉ Phỉ, viện trưởng Đại học Đế Đô đó nha, bình thường ở trường còn chẳng gặp được mấy lần.
“Không chỉ thế đâu, ngươi nhìn bàn kia xem, người nào mà chẳng phải là chuyên gia tiếng tăm lừng lẫy trên quốc tế.” Phương Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói, “Viện trưởng của chúng ta ở trong đó còn được xem là tiểu bối đấy.”
“Các ngươi nhìn bên kia kìa.” Lương Vũ cũng tỏ ra quen thuộc, chỉ vào một khu khách mời phía đông nói, “Ngọa Tào, hải lục không quân đủ cả ba quân chủng rồi nhỉ. Cái quân hàm kia, ta vừa mới liếc qua một cái, chính là thượng tướng đó.”
“Còn khu kia nữa.” Trương Mộc Oản cũng tham gia thảo luận, “Phó thị trưởng Đế Đô, bí thư đảng ủy Đế Đô, cục trưởng Cục Cảnh sát Đế Đô, bộ trưởng Bộ Tuyên truyền Đế Đô... May mà ta xem tin tức tương đối nhiều, không thì chẳng nhận ra ai cả.”
Mấy người vừa nói vừa nơm nớp lo sợ liếc nhìn nhau, chà chà, cấp bậc của hôn lễ này đúng là đủ cao.
“Vậy bàn ở phía trước nhất kia là ai thế?” Thiệu Kỳ chỉ vào một bàn khách mời cực kỳ kín đáo ở phía trước hỏi.
Mọi người ngẩng mắt nhìn lên, bắt đầu âm thầm phỏng đoán.
Bàn kia không có ai mặc quân trang uy vũ như bên Quân bộ, cũng không giống giới chính trị toàn là những gương mặt quen thuộc trên TV. Nhưng nếu nói bọn họ không có thân phận, vậy cũng không có khả năng lắm, vị trí của họ thế nhưng là ở phía trước tất cả khách mời, rõ ràng là khách quý mà.
Thân phận gì mà thần bí như vậy?
“So với bàn đó, ta ngược lại càng tò mò về một bàn khác.” Hàn Du nói, “Khách do thị trưởng Đế Đô và bộ trưởng Lâu cùng mời, thế mà còn có người không đến sao?”
Mọi người dời mắt nhìn sang, quả nhiên bên cạnh bàn tiệc thần bí kín đáo kia, còn có một bàn trống như vậy.
Không sai, chính là bàn trống, bộ đồ ăn, rượu thịt đều đầy đủ, đặt ở vị trí tốt nhất trong toàn bộ đại sảnh, lại là một cái bàn trống lớn.
“Đúng nha.” Phương Phỉ Phỉ và Trương Mộc Oản cũng có vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lời của ba vị cô nương vừa dứt, mấy vị tân tú giới huyền học khác trên bàn tiệc lại đều có sắc mặt cổ quái.
Bàn trống ư, sao có thể là bàn trống được, người ở trên đó đang ăn uống rất vui vẻ có được không.
Lương Quang ghé sát vào người Lục Ninh nhỏ giọng hỏi: “Không ngờ Đầu Trâu Mã Diện cũng mời đến được.”
“Ừ.” Lục Ninh cũng nhỏ giọng trả lời, “Hai vị quỷ sai một đen một trắng kia, rất có thể chính là Hắc Bạch Vô Thường.”
“Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mã Diện đều mời đến được.” Thiệu Kỳ cũng nhỏ giọng ghé tới, “Ngươi nói xem trong hai người phụ nữ còn lại liệu có một người là Mạnh Bà không.”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau quay đầu nhìn sang.
“Đừng nhìn.” Tần Quan Hải vội vàng nhắc nhở, “Bọn họ nhìn qua đây rồi.”
Mọi người vội vàng cúi đầu xuống, một lúc sau mới nhìn trộm nhau một chút, phát hiện trên mặt đối phương đều là vẻ kinh hoảng.
“Các ngươi không thấy bàn của Mao Đại Sư và các vị huyền học đại sư kia đều đang đứng ngồi không yên sao.” Tần Quan Hải nhỏ giọng nhắc nhở.
Mọi người im lặng gật đầu, lau mồ hôi lạnh, bắt đầu cắm đầu ăn lia lịa.
“Mấy người các ngươi sao thế?” Phát giác mấy người bỗng nhiên trở nên câu nệ, ba người Hàn Du có chút không hiểu hỏi.
Ngô Thiếu Niên bưng một chén rượu đến trước mặt Đầu Trâu Mã Diện: “Ngưu Huynh, Mã Huynh, trước kia tiểu đệ có nhiều điều đắc tội, xin bồi tội với các huynh.”
“Đâu có, đâu có?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận