Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 27
Lâu Tam thiếu kinh ngạc nhíu mày, nhưng lại thận trọng không hất tay nàng ra.
**Chương 14: Ta muốn đến nhà ngươi chơi**
Đã bao nhiêu năm rồi, có lẽ từ lúc Lâu Minh có ký ức đến nay, chưa từng bị ai "không kiêng nể gì cả" đụng chạm như vậy. Cho nên cảm giác bị người khác thân mật ôm lấy cánh tay thế này khiến hắn rất mới lạ, mới lạ đến mức không lập tức né tránh tiểu nha đầu.
"Tam ca, hóa ra chúng ta ở gần nhau vậy à." Trần Ngư tiếp tục kéo tay làm quen.
Lâu Minh cảm nhận hơi ấm truyền đến từ bàn tay đối phương một lúc, ngẩn người, rồi nhẹ nhàng rút tay ra: "Ừ."
"Vậy sao hôm nay ngươi lại đột nhiên chạy đến đây?" Trần Ngư đảo mắt hỏi, "Ta nhớ linh khí nhà ngươi cực kỳ nồng đậm mà."
Chẳng hiểu sao, lúc nghe câu này, phản ứng đầu tiên của Lâu Minh là nghĩ đến hình ảnh ai đó nửa đêm lén lút đi chôn la bàn.
"Nơi này là phòng an toàn của ta." Lâu Minh giải thích.
"Phòng an toàn?" Trần Ngư hơi không hiểu.
"Sát khí trên người ta mỗi ngày đều tăng lên, nếu cứ mặc kệ nó không ngừng tăng trưởng, đến một mức độ nhất định sẽ mất kiểm soát." Nhắc đến mất kiểm soát, vẻ mặt Lâu Minh căng thẳng.
Trần Ngư đương nhiên biết hậu quả của việc sát khí mất kiểm soát, nàng không khỏi nhíu mày: "Sát khí của ngươi đã nghiêm trọng đến vậy sao? Ta gặp ngươi hai lần, sát khí của ngươi tuy nghiêm trọng, nhưng cũng chưa đến mức sắp mất kiểm soát như vậy chứ."
"Đó là vì ta sẽ tiến hành phóng thích sát khí vào thời gian cố định." Lâu Minh nói, "Lần trước ở Đại học Đế Đô, lợi dụng tường thụy cản sát, là chuyện ta phải làm hàng năm. Ngoài ra, chính là nơi này."
Lâu Minh nhìn quanh biệt thự một vòng, nói tiếp, "Tiểu Hàn Sơn trong phạm vi mười dặm không một bóng người, là nơi ta phóng thích sát khí theo giai đoạn. Nơi thế này có hai ba cái, cách một khoảng thời gian ta lại đến ở vài ngày."
"Con đường dưới núi kia cũng là ngươi tìm người phong tỏa?" Trần Ngư hỏi.
"Ừ." Lâu Minh gật đầu.
"Ngươi vừa tìm người phong tỏa đường, vừa tìm người khu quỷ, thực ra ngươi cũng sợ làm tổn thương người khác." Nói đến đây, Trần Ngư bỗng nhớ lại bộ dạng mình hôm đó ở trường học lớn tiếng quát Lâu Minh bảo hắn đừng ra ngoài gây họa cho người khác, lập tức xấu hổ không thôi, "Cái đó... Hôm đó... Xin lỗi nha."
Lâu Minh nhíu mày, giả vờ không biết hỏi: "Hôm nào?"
"Chính là hôm đó, cái hôm ở trường ấy." Trần Ngư ngượng ngùng nói, "Ta không nên nói ngươi như vậy."
"Ồ." Lâu Minh ra vẻ "bừng tỉnh đại ngộ", nói, "Ngươi nói cái hôm muốn thu ta ấy à."
Mặt Trần Ngư lập tức đỏ bừng: "Ta đã nói rồi, hôm đó là ta sai, được chưa?"
"Vậy sao." Lâu Minh không nhịn được bật cười, "Vừa rồi thấy ngươi xuất hiện bên ngoài biệt thự, còn tưởng ngươi đặc biệt đến để thu ta cơ đấy, đúng là giật cả mình."
"Đó là ta dọa ngươi thôi, môn phái chúng ta, nếu không có người trả tiền, sẽ không tùy tiện ra tay đâu." Trần Ngư giải thích.
"Vậy nên hôm đó, ngươi đòi tiền người trong cuộc là ta, sau đó lại vẽ một đạo trấn sát phù để trị ta?" Lâu Minh nhíu mày.
"Ai nha, ta đã nói đó là hiểu lầm rồi mà?" Trần Ngư thấy Lâu Minh cứ nắm chặt chuyện hôm đó không buông, lập tức hơi tức giận hỏi, "Chuyện hôm đó không bỏ qua được sao, cùng lắm thì ta trả lại bút máy cho ngươi là được chứ gì."
Lâu Minh nhìn tiểu nha đầu vừa mới còn cẩn thận lấy lòng nay thoáng cái đã tức giận, trong lòng không khỏi thở dài, quả nhiên vẫn là trẻ con, nóng nảy như vậy.
"Không cần." Lâu Minh nói, "Ngược lại, ta còn muốn trả một khoản tiền để nhờ ngươi."
"Nhờ ta?" Trần Ngư nghi hoặc nói, "Nhờ ta làm gì? Bắt quỷ à? Hay là như hôm nay, giúp ngươi thanh trừ mấy thứ âm sát bên ngoài phòng an toàn?"
"Đều không phải." Lâu Minh lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc nhờ vả, "Ta muốn nhờ ngươi, nếu ngày nào đó sát khí của ta mất kiểm soát, nhớ đến thu ta."
Trần Ngư trợn mắt, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Lâu Minh, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi muốn ta giúp ngươi trấn sát chứ gì."
Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Trần Ngư, Lâu Minh luôn cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được là không đúng chỗ nào, đành phải khẽ gật đầu.
"Ta nói cho ngươi biết, phí của ta rất đắt đấy nhé, đặc biệt là người có sát khí nặng như ngươi, phí lại càng đắt hơn." Trần Ngư chớp đôi mắt to, như sợ người khác không biết nàng đang có ý đồ gì.
Tâm trạng Lâu Minh vừa rồi còn hơi nặng nề, bị bộ dạng này của nàng làm cho hơi buồn cười, thế là hắn hứng thú chờ đối phương hét giá: "Vậy ngươi nói giá đi, ta xem có trả nổi không."
"Ngươi xem nhé, sát khí của ngươi mỗi ngày đều tăng lên, nói cách khác có thể ta sẽ phải thường xuyên giúp ngươi trấn sát." Trần Ngư trước tiên chỉ ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lâu Minh sững sờ, ý của mình vừa rồi là vậy sao?
"Cho nên ngươi sẽ phải thường xuyên nhờ ta giúp trấn sát, khoản chi phí này không nhỏ đâu nha." Trần Ngư tiếp tục kéo quan hệ, "Nhưng mà, chúng ta lại quen biết nhau thế này."
Mới gặp hai lần mà tính là quen biết sao?
"Lại còn là hàng xóm, ngươi cũng từng tặng quà cho ta, mẹ ta nói hồi nhỏ chúng ta còn gặp nhau nữa."
Cho nên?
"Cho nên nè, ngươi xem thế này được không?" Lâu Minh thấy tiểu nha đầu vòng vo nửa ngày cuối cùng cũng vào trọng điểm, liền rất phối hợp hỏi: "Thế nào?"
"Ta không thu tiền của ngươi, miễn phí giúp ngươi trấn sát, nhưng mà... Khụ... có thể cho ta thường xuyên đến nhà ngươi hấp thu linh khí được không?"
Trần Ngư đã sớm tính toán kỹ, giúp Lâu Minh trấn sát thì một năm nhiều nhất cũng chỉ vài lần, nhưng nếu có thể mượn sân nhà đối phương để bổ sung linh khí cho la bàn, giúp mình vẽ thêm được nhiều bùa khu quỷ, đó mới là con đường phát tài tốt hơn.
Quả nhiên là nhắm vào linh khí trong sân nhà hắn, Lâu Minh không hề thấy bất ngờ.
"Thực ra ngươi cũng chẳng mất gì, coi như có thêm một người bạn đến nhà ngươi chơi thôi mà." Trần Ngư nói xong, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía Lâu Minh.
Coi như có thêm một người bạn đến nhà ta chơi? Lâu Minh sững sờ, quay đầu đối diện với đôi mắt to sáng lấp lánh của tiểu nha đầu, tâm trạng có chút phức tạp.
Thêm một người bạn sao?
Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Lâu Minh hoàn hồn, đưa tay nhận điện thoại, giọng trợ lý Điền Phi truyền đến từ đầu dây bên kia: "Tam thiếu, tiểu thư Trần gia vẫn chưa xuống núi, liệu có xảy ra chuyện gì không?"
**Chương 14: Ta muốn đến nhà ngươi chơi**
Đã bao nhiêu năm rồi, có lẽ từ lúc Lâu Minh có ký ức đến nay, chưa từng bị ai "không kiêng nể gì cả" đụng chạm như vậy. Cho nên cảm giác bị người khác thân mật ôm lấy cánh tay thế này khiến hắn rất mới lạ, mới lạ đến mức không lập tức né tránh tiểu nha đầu.
"Tam ca, hóa ra chúng ta ở gần nhau vậy à." Trần Ngư tiếp tục kéo tay làm quen.
Lâu Minh cảm nhận hơi ấm truyền đến từ bàn tay đối phương một lúc, ngẩn người, rồi nhẹ nhàng rút tay ra: "Ừ."
"Vậy sao hôm nay ngươi lại đột nhiên chạy đến đây?" Trần Ngư đảo mắt hỏi, "Ta nhớ linh khí nhà ngươi cực kỳ nồng đậm mà."
Chẳng hiểu sao, lúc nghe câu này, phản ứng đầu tiên của Lâu Minh là nghĩ đến hình ảnh ai đó nửa đêm lén lút đi chôn la bàn.
"Nơi này là phòng an toàn của ta." Lâu Minh giải thích.
"Phòng an toàn?" Trần Ngư hơi không hiểu.
"Sát khí trên người ta mỗi ngày đều tăng lên, nếu cứ mặc kệ nó không ngừng tăng trưởng, đến một mức độ nhất định sẽ mất kiểm soát." Nhắc đến mất kiểm soát, vẻ mặt Lâu Minh căng thẳng.
Trần Ngư đương nhiên biết hậu quả của việc sát khí mất kiểm soát, nàng không khỏi nhíu mày: "Sát khí của ngươi đã nghiêm trọng đến vậy sao? Ta gặp ngươi hai lần, sát khí của ngươi tuy nghiêm trọng, nhưng cũng chưa đến mức sắp mất kiểm soát như vậy chứ."
"Đó là vì ta sẽ tiến hành phóng thích sát khí vào thời gian cố định." Lâu Minh nói, "Lần trước ở Đại học Đế Đô, lợi dụng tường thụy cản sát, là chuyện ta phải làm hàng năm. Ngoài ra, chính là nơi này."
Lâu Minh nhìn quanh biệt thự một vòng, nói tiếp, "Tiểu Hàn Sơn trong phạm vi mười dặm không một bóng người, là nơi ta phóng thích sát khí theo giai đoạn. Nơi thế này có hai ba cái, cách một khoảng thời gian ta lại đến ở vài ngày."
"Con đường dưới núi kia cũng là ngươi tìm người phong tỏa?" Trần Ngư hỏi.
"Ừ." Lâu Minh gật đầu.
"Ngươi vừa tìm người phong tỏa đường, vừa tìm người khu quỷ, thực ra ngươi cũng sợ làm tổn thương người khác." Nói đến đây, Trần Ngư bỗng nhớ lại bộ dạng mình hôm đó ở trường học lớn tiếng quát Lâu Minh bảo hắn đừng ra ngoài gây họa cho người khác, lập tức xấu hổ không thôi, "Cái đó... Hôm đó... Xin lỗi nha."
Lâu Minh nhíu mày, giả vờ không biết hỏi: "Hôm nào?"
"Chính là hôm đó, cái hôm ở trường ấy." Trần Ngư ngượng ngùng nói, "Ta không nên nói ngươi như vậy."
"Ồ." Lâu Minh ra vẻ "bừng tỉnh đại ngộ", nói, "Ngươi nói cái hôm muốn thu ta ấy à."
Mặt Trần Ngư lập tức đỏ bừng: "Ta đã nói rồi, hôm đó là ta sai, được chưa?"
"Vậy sao." Lâu Minh không nhịn được bật cười, "Vừa rồi thấy ngươi xuất hiện bên ngoài biệt thự, còn tưởng ngươi đặc biệt đến để thu ta cơ đấy, đúng là giật cả mình."
"Đó là ta dọa ngươi thôi, môn phái chúng ta, nếu không có người trả tiền, sẽ không tùy tiện ra tay đâu." Trần Ngư giải thích.
"Vậy nên hôm đó, ngươi đòi tiền người trong cuộc là ta, sau đó lại vẽ một đạo trấn sát phù để trị ta?" Lâu Minh nhíu mày.
"Ai nha, ta đã nói đó là hiểu lầm rồi mà?" Trần Ngư thấy Lâu Minh cứ nắm chặt chuyện hôm đó không buông, lập tức hơi tức giận hỏi, "Chuyện hôm đó không bỏ qua được sao, cùng lắm thì ta trả lại bút máy cho ngươi là được chứ gì."
Lâu Minh nhìn tiểu nha đầu vừa mới còn cẩn thận lấy lòng nay thoáng cái đã tức giận, trong lòng không khỏi thở dài, quả nhiên vẫn là trẻ con, nóng nảy như vậy.
"Không cần." Lâu Minh nói, "Ngược lại, ta còn muốn trả một khoản tiền để nhờ ngươi."
"Nhờ ta?" Trần Ngư nghi hoặc nói, "Nhờ ta làm gì? Bắt quỷ à? Hay là như hôm nay, giúp ngươi thanh trừ mấy thứ âm sát bên ngoài phòng an toàn?"
"Đều không phải." Lâu Minh lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc nhờ vả, "Ta muốn nhờ ngươi, nếu ngày nào đó sát khí của ta mất kiểm soát, nhớ đến thu ta."
Trần Ngư trợn mắt, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Lâu Minh, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi muốn ta giúp ngươi trấn sát chứ gì."
Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Trần Ngư, Lâu Minh luôn cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được là không đúng chỗ nào, đành phải khẽ gật đầu.
"Ta nói cho ngươi biết, phí của ta rất đắt đấy nhé, đặc biệt là người có sát khí nặng như ngươi, phí lại càng đắt hơn." Trần Ngư chớp đôi mắt to, như sợ người khác không biết nàng đang có ý đồ gì.
Tâm trạng Lâu Minh vừa rồi còn hơi nặng nề, bị bộ dạng này của nàng làm cho hơi buồn cười, thế là hắn hứng thú chờ đối phương hét giá: "Vậy ngươi nói giá đi, ta xem có trả nổi không."
"Ngươi xem nhé, sát khí của ngươi mỗi ngày đều tăng lên, nói cách khác có thể ta sẽ phải thường xuyên giúp ngươi trấn sát." Trần Ngư trước tiên chỉ ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lâu Minh sững sờ, ý của mình vừa rồi là vậy sao?
"Cho nên ngươi sẽ phải thường xuyên nhờ ta giúp trấn sát, khoản chi phí này không nhỏ đâu nha." Trần Ngư tiếp tục kéo quan hệ, "Nhưng mà, chúng ta lại quen biết nhau thế này."
Mới gặp hai lần mà tính là quen biết sao?
"Lại còn là hàng xóm, ngươi cũng từng tặng quà cho ta, mẹ ta nói hồi nhỏ chúng ta còn gặp nhau nữa."
Cho nên?
"Cho nên nè, ngươi xem thế này được không?" Lâu Minh thấy tiểu nha đầu vòng vo nửa ngày cuối cùng cũng vào trọng điểm, liền rất phối hợp hỏi: "Thế nào?"
"Ta không thu tiền của ngươi, miễn phí giúp ngươi trấn sát, nhưng mà... Khụ... có thể cho ta thường xuyên đến nhà ngươi hấp thu linh khí được không?"
Trần Ngư đã sớm tính toán kỹ, giúp Lâu Minh trấn sát thì một năm nhiều nhất cũng chỉ vài lần, nhưng nếu có thể mượn sân nhà đối phương để bổ sung linh khí cho la bàn, giúp mình vẽ thêm được nhiều bùa khu quỷ, đó mới là con đường phát tài tốt hơn.
Quả nhiên là nhắm vào linh khí trong sân nhà hắn, Lâu Minh không hề thấy bất ngờ.
"Thực ra ngươi cũng chẳng mất gì, coi như có thêm một người bạn đến nhà ngươi chơi thôi mà." Trần Ngư nói xong, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía Lâu Minh.
Coi như có thêm một người bạn đến nhà ta chơi? Lâu Minh sững sờ, quay đầu đối diện với đôi mắt to sáng lấp lánh của tiểu nha đầu, tâm trạng có chút phức tạp.
Thêm một người bạn sao?
Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Lâu Minh hoàn hồn, đưa tay nhận điện thoại, giọng trợ lý Điền Phi truyền đến từ đầu dây bên kia: "Tam thiếu, tiểu thư Trần gia vẫn chưa xuống núi, liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận