Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 7
“Mẹ cũng ăn đi.” Trần Ngư cũng gắp cho Trần Mẫu một cái bánh bao.
Trần Mẫu tức thì vui mừng hớn hở.
Ăn xong điểm tâm, Trần Thị Trường ra ngoài đi làm, Trần Dương hẹn bạn học ra ngoài chơi bóng, Trần Ngư tự nhiên là đi theo Trần Mẫu xông thẳng vào trung tâm thương mại.
Trần Mẫu dường như muốn đem số tiền không được tiêu cho con gái trong suốt mười lăm năm qua tiêu hết trong một hơi, sau khi vào trung tâm thương mại thì cả người không thể kiềm chế được, chỉ cần là thứ nàng cảm thấy con gái dùng được, liền mua hết tất cả.
Đi dạo đến cuối cùng, Trần Ngư vốn có thể lực leo bốn ngọn núi lớn mà không hề thở dốc cũng cảm thấy sắp chịu không nổi, Trần Mẫu mới cuối cùng dẫn Trần Ngư vào một trung tâm thẩm mỹ, để chuyên gia làm đẹp thiết kế riêng cho con gái một liệu trình làm trắng trọn gói.
“Thi Thi, sau này mỗi cuối tuần, mẹ đều cùng con tới làm đẹp nhé.” Trần Mẫu ký tên lên hóa đơn POS mà nhân viên thu ngân đưa tới.
Trần Ngư nhìn thấy hóa đơn POS, liền nghĩ tới thẻ ngân hàng vẫn luôn nằm trong túi mình. Đi theo Trần Mẫu dạo cả ngày, Trần Ngư thế mà lại không tìm được lúc nào để ra máy ATM kiểm tra số dư.
Đang lúc do dự nên tìm cớ gì để đi ra ngoài, một chuyên gia làm đẹp mặc đồng phục màu hồng từ trong phòng đi ra nói: “Trần Thái Thái, Trần tiểu thư, phòng đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu làm đẹp.” “Thi Thi, chúng ta đi thôi.” Trần Mẫu kéo con gái định đi vào trong.
“Mẹ, mẹ vào trước đi, con muốn đi vệ sinh trước đã.” Trần Ngư hơi ngượng ngùng nói.
“Được, vậy mẹ vào thay đồ trước.” Trần Mẫu cũng không nghĩ nhiều, đi theo chuyên gia làm đẹp vào phòng trước.
Trần Ngư đợi Trần Mẫu vào phòng, liền quay người đi ra cửa. Nhân viên tư vấn thẩm mỹ ở cửa nhìn thấy, cười nhắc nhở: “Trần tiểu thư, trong tiệm cũng có phòng vệ sinh.” “Không cần đâu, tôi thích dùng bên ngoài hơn.” Nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng, cô chạy nhanh một mạch đến cửa thang máy, đi thang máy xuống thẳng tầng một.
Trần Ngư nhớ rõ lúc sáng đến, mình đã nhìn thấy một ngân hàng ở bên ngoài trung tâm thương mại.
Trần Ngư tìm một máy ATM không có người, đóng cửa lại, cắm thẻ, nhập mật khẩu, nhấn kiểm tra số dư… Trần Ngư ngẩn người nhìn màn hình, chớp mắt mấy cái rồi lại chớp mắt mấy cái, xem hết chữ số Ả Rập lại xem chữ Hán viết hoa, vẫn không thể tin được trong thẻ thật sự có 500.000.
Để đảm bảo tiền này thật sự là của mình, Trần Ngư quyết định rút thử 100 đồng ra xem sao.
“Xin mời nhận tiền giấy của ngài.” Trần Ngư nhìn tờ tiền đỏ rực mới tinh còn hơi ấm nóng in hình Mao chủ tịch trong tay, lại nhìn số dư 499.900 trên màn hình, gục đầu xuống máy ATM.
Kiếm tiền trở nên dễ dàng như vậy, ta đột nhiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh, phải làm sao đây.
**Chương 4: Phi vụ làm ăn đầu tiên**
Trong nhận thức của mọi người, thành thị luôn luôn ồn ào náo nhiệt, người ở đây quá đông, xe quá nhiều, chuyện cũng quá nhiều.
Nhưng Trần Ngư ở lại đế đô hai đêm lại cảm thấy ban đêm thành thị đặc biệt yên tĩnh, trong bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận gần như không có sinh vật nào, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ve kêu còn không vang bằng tiếng dế kêu trong bụi cỏ bên ngoài Đại Mộc Thôn.
Trần Ngư bật một chiếc đèn bàn nhỏ, đeo lên người túi vải do lão đầu đưa cho nàng, lặng lẽ đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bây giờ đã là mười hai giờ khuya, đèn phòng của Trần Phụ và Trần Mẫu sát vách đã tắt được hai canh giờ, phòng của Trần Dương ở phía ngoài cùng bên trái tầng hai cũng đã tắt đèn sau đó nửa giờ.
Trần Ngư thuần thục trèo ra khỏi sân nhỏ, cầm chiếc Smartphone Trần Mẫu vừa mua cho nàng hôm nay, định vị địa điểm mình muốn đến tối nay.
“Ba mươi lăm cây số?” Trần Ngư không nhịn được kinh hô thành tiếng, “Đi tới nơi chắc trời cũng sáng rồi?” Trần Ngư quả quyết từ bỏ ý định đi bộ, ra ven đường chặn một chiếc taxi. Bây giờ đã có kỹ năng kiếm tiền mới, vậy thì cách tiêu tiền cũng nên thức thời thay đổi theo mới phải.
Ban đêm ít xe, nên tốc độ xe rất nhanh, chưa đến 40 phút, taxi đã dừng ở cổng chính công viên Tân Giang.
Lúc xuống xe, bác tài xế tốt bụng thấy Trần Ngư là một tiểu nha đầu mà nửa đêm lại đến nơi như thế này, không nhịn được nhắc nhở: “Bạn học, chỗ này vắng vẻ lắm, cháu thật sự muốn xuống xe ở đây sao?” “Vâng ạ, cảm ơn bác tài.” Trần Ngư vừa nói vừa đưa tờ 100 đồng.
“Bạn học, quanh đây cũng khó đón xe lắm, cháu định ở lại lâu không? Hay là chú chờ cháu một lát nhé?” Bác tài xế vừa nói vừa thối tiền lẻ cho Trần Ngư.
“Không cần đâu bác tài, cháu cũng không biết lúc nào mình mới ra được nữa, cảm ơn sự quan tâm của bác ạ.” Trần Ngư nói lời cảm ơn.
“Vậy được rồi, cháu tự mình cẩn thận nhé.” Bác tài xế thấy tiểu nha đầu kiên quyết cũng không tiện khuyên nữa, bọn trẻ tuổi dậy thì bây giờ thật khiến phụ huynh phải lo nát óc.
Đợi chiếc taxi chạy nhanh khuất sau khúc cua không nhìn thấy nữa, Trần Ngư mới quay người đi đến cổng chính công viên.
Công viên Tân Giang là công viên ven hồ mới được khai phá, vẫn chưa mở cửa đón khách, cánh cổng sắt cao bị khóa bằng một sợi dây xích sắt. Trần Ngư ngẩng đầu liếc nhìn độ cao, tìm một chỗ đặt chân tương đối tốt, vài ba bước đã trèo vào trong.
Sau khi vào trong công viên, Trần Ngư lấy la bàn từ trong túi vải ra, kim la bàn xoay một vòng rồi dừng lại, chỉ về hướng Tây Nam.
Xem ra mục tiêu ở hướng đó.
Xác định phương hướng xong, Trần Ngư cất la bàn, bật chức năng đèn pin của điện thoại di động, vừa cảm thán Smartphone đa chức năng, vừa ung dung đi về hướng Tây Nam.
Đi khoảng chừng mười phút, Trần Ngư mơ hồ cảm nhận được một luồng quỷ khí âm trầm, nhưng nàng không dừng bước hay cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mà vẫn yên lặng đi tiếp vào sâu bên trong theo con đường nhỏ lát đá phiến giữa rừng trúc, dường như không hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Đi được nửa đường, Trần Ngư phát hiện giữa trung tâm rừng trúc có một cái đình nhỏ dành cho du khách nghỉ ngơi, dường như có chút mệt mỏi, Trần Ngư đi tới và tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Sau đó lấy điện thoại di động ra, chìm đắm vào trò chơi đánh bài trên điện thoại.
“Đấu Địa Chủ, ta cướp.” “Nhanh lên đi, hoa của chúng ta sắp tàn hết rồi.” “Vương tạc.” Ngay lúc Trần Ngư đang say sưa chơi được bốn năm ván, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên bên tai Trần Ngư: “Bài của ngươi ván này không tốt lắm.” “Đúng vậy, cho nên mới không cướp làm Địa Chủ.” Trần Ngư gật gù phụ họa, cúi đầu chơi bài tiếp.
“” Giọng nói lạnh như băng chờ một lúc, trơ mắt nhìn Trần Ngư lại chơi xong một ván, thế mà còn có ý định bắt đầu ván tiếp theo, không nhịn được nữa phải hỏi: “Bên cạnh ngươi đột nhiên có thêm một người mà ngươi cũng không ngẩng đầu lên nhìn sao?”
Trần Mẫu tức thì vui mừng hớn hở.
Ăn xong điểm tâm, Trần Thị Trường ra ngoài đi làm, Trần Dương hẹn bạn học ra ngoài chơi bóng, Trần Ngư tự nhiên là đi theo Trần Mẫu xông thẳng vào trung tâm thương mại.
Trần Mẫu dường như muốn đem số tiền không được tiêu cho con gái trong suốt mười lăm năm qua tiêu hết trong một hơi, sau khi vào trung tâm thương mại thì cả người không thể kiềm chế được, chỉ cần là thứ nàng cảm thấy con gái dùng được, liền mua hết tất cả.
Đi dạo đến cuối cùng, Trần Ngư vốn có thể lực leo bốn ngọn núi lớn mà không hề thở dốc cũng cảm thấy sắp chịu không nổi, Trần Mẫu mới cuối cùng dẫn Trần Ngư vào một trung tâm thẩm mỹ, để chuyên gia làm đẹp thiết kế riêng cho con gái một liệu trình làm trắng trọn gói.
“Thi Thi, sau này mỗi cuối tuần, mẹ đều cùng con tới làm đẹp nhé.” Trần Mẫu ký tên lên hóa đơn POS mà nhân viên thu ngân đưa tới.
Trần Ngư nhìn thấy hóa đơn POS, liền nghĩ tới thẻ ngân hàng vẫn luôn nằm trong túi mình. Đi theo Trần Mẫu dạo cả ngày, Trần Ngư thế mà lại không tìm được lúc nào để ra máy ATM kiểm tra số dư.
Đang lúc do dự nên tìm cớ gì để đi ra ngoài, một chuyên gia làm đẹp mặc đồng phục màu hồng từ trong phòng đi ra nói: “Trần Thái Thái, Trần tiểu thư, phòng đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu làm đẹp.” “Thi Thi, chúng ta đi thôi.” Trần Mẫu kéo con gái định đi vào trong.
“Mẹ, mẹ vào trước đi, con muốn đi vệ sinh trước đã.” Trần Ngư hơi ngượng ngùng nói.
“Được, vậy mẹ vào thay đồ trước.” Trần Mẫu cũng không nghĩ nhiều, đi theo chuyên gia làm đẹp vào phòng trước.
Trần Ngư đợi Trần Mẫu vào phòng, liền quay người đi ra cửa. Nhân viên tư vấn thẩm mỹ ở cửa nhìn thấy, cười nhắc nhở: “Trần tiểu thư, trong tiệm cũng có phòng vệ sinh.” “Không cần đâu, tôi thích dùng bên ngoài hơn.” Nói xong cũng không đợi đối phương phản ứng, cô chạy nhanh một mạch đến cửa thang máy, đi thang máy xuống thẳng tầng một.
Trần Ngư nhớ rõ lúc sáng đến, mình đã nhìn thấy một ngân hàng ở bên ngoài trung tâm thương mại.
Trần Ngư tìm một máy ATM không có người, đóng cửa lại, cắm thẻ, nhập mật khẩu, nhấn kiểm tra số dư… Trần Ngư ngẩn người nhìn màn hình, chớp mắt mấy cái rồi lại chớp mắt mấy cái, xem hết chữ số Ả Rập lại xem chữ Hán viết hoa, vẫn không thể tin được trong thẻ thật sự có 500.000.
Để đảm bảo tiền này thật sự là của mình, Trần Ngư quyết định rút thử 100 đồng ra xem sao.
“Xin mời nhận tiền giấy của ngài.” Trần Ngư nhìn tờ tiền đỏ rực mới tinh còn hơi ấm nóng in hình Mao chủ tịch trong tay, lại nhìn số dư 499.900 trên màn hình, gục đầu xuống máy ATM.
Kiếm tiền trở nên dễ dàng như vậy, ta đột nhiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh, phải làm sao đây.
**Chương 4: Phi vụ làm ăn đầu tiên**
Trong nhận thức của mọi người, thành thị luôn luôn ồn ào náo nhiệt, người ở đây quá đông, xe quá nhiều, chuyện cũng quá nhiều.
Nhưng Trần Ngư ở lại đế đô hai đêm lại cảm thấy ban đêm thành thị đặc biệt yên tĩnh, trong bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận gần như không có sinh vật nào, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ve kêu còn không vang bằng tiếng dế kêu trong bụi cỏ bên ngoài Đại Mộc Thôn.
Trần Ngư bật một chiếc đèn bàn nhỏ, đeo lên người túi vải do lão đầu đưa cho nàng, lặng lẽ đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bây giờ đã là mười hai giờ khuya, đèn phòng của Trần Phụ và Trần Mẫu sát vách đã tắt được hai canh giờ, phòng của Trần Dương ở phía ngoài cùng bên trái tầng hai cũng đã tắt đèn sau đó nửa giờ.
Trần Ngư thuần thục trèo ra khỏi sân nhỏ, cầm chiếc Smartphone Trần Mẫu vừa mua cho nàng hôm nay, định vị địa điểm mình muốn đến tối nay.
“Ba mươi lăm cây số?” Trần Ngư không nhịn được kinh hô thành tiếng, “Đi tới nơi chắc trời cũng sáng rồi?” Trần Ngư quả quyết từ bỏ ý định đi bộ, ra ven đường chặn một chiếc taxi. Bây giờ đã có kỹ năng kiếm tiền mới, vậy thì cách tiêu tiền cũng nên thức thời thay đổi theo mới phải.
Ban đêm ít xe, nên tốc độ xe rất nhanh, chưa đến 40 phút, taxi đã dừng ở cổng chính công viên Tân Giang.
Lúc xuống xe, bác tài xế tốt bụng thấy Trần Ngư là một tiểu nha đầu mà nửa đêm lại đến nơi như thế này, không nhịn được nhắc nhở: “Bạn học, chỗ này vắng vẻ lắm, cháu thật sự muốn xuống xe ở đây sao?” “Vâng ạ, cảm ơn bác tài.” Trần Ngư vừa nói vừa đưa tờ 100 đồng.
“Bạn học, quanh đây cũng khó đón xe lắm, cháu định ở lại lâu không? Hay là chú chờ cháu một lát nhé?” Bác tài xế vừa nói vừa thối tiền lẻ cho Trần Ngư.
“Không cần đâu bác tài, cháu cũng không biết lúc nào mình mới ra được nữa, cảm ơn sự quan tâm của bác ạ.” Trần Ngư nói lời cảm ơn.
“Vậy được rồi, cháu tự mình cẩn thận nhé.” Bác tài xế thấy tiểu nha đầu kiên quyết cũng không tiện khuyên nữa, bọn trẻ tuổi dậy thì bây giờ thật khiến phụ huynh phải lo nát óc.
Đợi chiếc taxi chạy nhanh khuất sau khúc cua không nhìn thấy nữa, Trần Ngư mới quay người đi đến cổng chính công viên.
Công viên Tân Giang là công viên ven hồ mới được khai phá, vẫn chưa mở cửa đón khách, cánh cổng sắt cao bị khóa bằng một sợi dây xích sắt. Trần Ngư ngẩng đầu liếc nhìn độ cao, tìm một chỗ đặt chân tương đối tốt, vài ba bước đã trèo vào trong.
Sau khi vào trong công viên, Trần Ngư lấy la bàn từ trong túi vải ra, kim la bàn xoay một vòng rồi dừng lại, chỉ về hướng Tây Nam.
Xem ra mục tiêu ở hướng đó.
Xác định phương hướng xong, Trần Ngư cất la bàn, bật chức năng đèn pin của điện thoại di động, vừa cảm thán Smartphone đa chức năng, vừa ung dung đi về hướng Tây Nam.
Đi khoảng chừng mười phút, Trần Ngư mơ hồ cảm nhận được một luồng quỷ khí âm trầm, nhưng nàng không dừng bước hay cảnh giác nhìn quanh bốn phía, mà vẫn yên lặng đi tiếp vào sâu bên trong theo con đường nhỏ lát đá phiến giữa rừng trúc, dường như không hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Đi được nửa đường, Trần Ngư phát hiện giữa trung tâm rừng trúc có một cái đình nhỏ dành cho du khách nghỉ ngơi, dường như có chút mệt mỏi, Trần Ngư đi tới và tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Sau đó lấy điện thoại di động ra, chìm đắm vào trò chơi đánh bài trên điện thoại.
“Đấu Địa Chủ, ta cướp.” “Nhanh lên đi, hoa của chúng ta sắp tàn hết rồi.” “Vương tạc.” Ngay lúc Trần Ngư đang say sưa chơi được bốn năm ván, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên bên tai Trần Ngư: “Bài của ngươi ván này không tốt lắm.” “Đúng vậy, cho nên mới không cướp làm Địa Chủ.” Trần Ngư gật gù phụ họa, cúi đầu chơi bài tiếp.
“” Giọng nói lạnh như băng chờ một lúc, trơ mắt nhìn Trần Ngư lại chơi xong một ván, thế mà còn có ý định bắt đầu ván tiếp theo, không nhịn được nữa phải hỏi: “Bên cạnh ngươi đột nhiên có thêm một người mà ngươi cũng không ngẩng đầu lên nhìn sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận