Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 144

"Vậy chúng ta xuất phát đến Nghiêm phủ đi." Lâu Thành Mới nói.
Hai người ngồi lên xe riêng quân dụng, đi một mạch từ đại viện quân khu hướng đến Nghiêm phủ tại Đông Khu Bình Thành. Trên đường đi, Mao Đại Sư giới thiệu về Nghiêm gia cho Lâu Thành Mới: "Nghiêm Sùng Minh đã từng là một trong thập đại cao thủ của giới huyền học, hai mươi năm trước bỗng nhiên quy ẩn, sau đó rất nhiều năm đều không ai biết hắn đi đâu, mãi đến một thời gian trước mới tra ra được hắn đã đến Bình Thành."
"Thì ra là thế." Thảo nào trước giờ tìm không thấy, Lâu Thành Mới khẽ gật đầu rồi lại hỏi: "Ta nhớ Mao Đại Sư ngài từng đề cập qua, Nghiêm Sùng Minh am hiểu nhất là khu sát."
"Đúng vậy, hắn vốn là một kẻ trộm mộ, một lần trộm mộ đã không cẩn thận đánh thức cương thi trong phần mộ, cửu tử nhất sinh trốn thoát về sau liền dốc lòng muốn quay lại báo thù." Mao Đại Sư giới thiệu nói, "Hắn vận khí không tệ, tư chất cũng tốt, bái chưởng môn Nhất Trọng chân nhân của Sùng Dương Quan làm tục gia đệ tử, sau khi học hữu sở thành liền quay về giết cương thi kia, từ đó về sau, hắn lại càng thích đi vào núi hoang mồ hoang để tìm cương thi."
"Trộm mộ?" Lâu Thành Mới cau mày lại.
"Đó là chuyện từ rất lâu trước kia rồi, đã bước vào con đường huyền học này, không có ai lại đi trộm mộ nữa đâu." Mao Đại Sư vừa cười vừa nói, dù sao người biết huyền học đều không thiếu tiền, cũng không cần thiết phải đi lấy những thứ sẽ dính vào nhân quả đó.
Sắc mặt Lâu Thành Mới lúc này mới khá hơn một chút, mặc dù hắn muốn cầu cạnh Nghiêm gia, nhưng nếu đối phương là một kẻ trộm mộ, vẫn sẽ khiến Lâu Thành Mới rất không thoải mái.
"Vậy Nghiêm Sùng Minh đối với sát khí trên người Lâu Minh......"
"Sát khí trên người Lâu Minh cùng cương thi đồng nguyên, ta chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn nó, nhưng rốt cuộc nên hóa giải thế nào, bao năm qua ta cũng không tìm được phương pháp thích hợp." Mao Đại Sư nói ra, "Nghiêm Sùng Minh có kinh nghiệm giao thủ với cương thi phong phú hơn, nhưng rốt cuộc có thể giải quyết sát khí trên người Lâu Minh hay không, còn phải gặp được chính bản thân hắn mới biết được."
Lâu Thành Mới khẽ gật đầu như có điều suy nghĩ, hai người im lặng hướng về Nghiêm gia.
Mà lúc này trong đại viện Nghiêm gia, một lão đầu tinh thần quắc thước đang dùng giọng đầy khí thế huấn luyện một đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt: "Nói, đã xảy ra chuyện gì?"
Nghiêm Hân bị dọa giật mình, lặng lẽ nép sau lưng ca ca nhà mình.
"Gia gia, là con trộm mang ra ngoài." Nghiêm Uy thấy không giấu được nữa đành phải thừa nhận.
"Mang ra ngoài làm gì?" Nghiêm Lão hỏi.
"Mấy ngày trước chúng con đi Lộc Minh Sơn ngoại thành chơi, Hân Nhi phát hiện ở đó có một con cương thi." Nghiêm Uy nói, "Cho nên chúng con......"
"Đi chơi phát hiện? Ta thấy các ngươi là cố ý đi tìm thì có, học được chút công phu mèo ba chân liền tưởng mình bắt được cương thi à?" Nghiêm Lão tức giận đập bàn, "Ngươi coi cương thi là cái gì? Chính mình nặng bao nhiêu cân lượng không biết sao?"
"Gia gia, con cương thi kia cũng không lợi hại lắm đâu, con với ca ca đã giao thủ với hắn rồi, hắn bị chúng con đuổi chạy tán loạn khắp núi, căn bản không phải đối thủ của chúng con." Nghiêm Hân nói ra.
"Đánh rắm! Huyền Âm la bàn đều bị sát khí làm hư hại rồi, cương thi đạo hạnh cao như vậy, chính gia gia ngươi đây đi cũng chưa chắc là đối thủ, hai đứa tiểu thí hài các ngươi đuổi theo người ta chạy khắp núi?" Nghiêm Lão hiển nhiên không tin.
"La bàn hỏng?" Anh em Nghiêm gia nhìn nhau, đều mặt mày đầy vẻ kinh ngạc.
"Nhất định là nữ hài kia." Nghiêm Hân lập tức nhớ đến Trần Ngư, dù sao trước khi giao cho Trần Ngư, la bàn vẫn còn tốt, không có lý nào vừa cầm về đã hỏng.
"Nữ hài nào......"
"Cha, có khách tìm người." Con dâu của Nghiêm Lão, một phụ nhân trung niên mặt tròn đi tới, cắt ngang lời răn dạy của Nghiêm Lão.
"Ai vậy?" Nghiêm Lão kỳ quái hỏi.
"Nói là lão hữu trước kia của người, một vị đạo trưởng họ Mao." Phụ nhân trung niên nói.
"Mao Kim Xuyên?" Nghiêm Lão có chút khó chịu, do dự một lát rồi mới quay người ra khỏi sân nhỏ, hướng về phía tiền sảnh.
Nghiêm Mẫu quay đầu liếc nhìn hai đứa con vừa bị mắng cẩu huyết lâm đầu, chỉ tay vào chúng nói: "Bị mắng rồi nhé, xem sau này các con còn dám hồ nháo nữa không."
"Sau này không dám nữa đâu mẹ, con ra ngoài chơi đây, con hẹn bạn đi dạo phố rồi." Nghiêm Hân nói xong, cúi người lách qua bên cạnh mẫu thân rồi chạy ra ngoài.
Nghiêm Mẫu bất đắc dĩ cười cười.
=
Nghiêm Lão đi đến phòng trước, từ xa đã nhìn thấy hai binh sĩ canh giữ bên ngoài phòng khách, lập tức nhíu mày, vẻ mặt hơi không kiên nhẫn bước vào.
Mao Kim Xuyên này lại mang đến nhân vật phiền phức gì cho mình đây?
"Sùng Minh?" Mao Đại Sư thấy Nghiêm Sùng Minh đi vào, vui vẻ tiến lên đón.
"Tìm ta làm gì?" Nghiêm Lão liếc Mao Đại Sư một cái, lại nhìn lướt qua Lâu Thành Mới bên cạnh Mao Đại Sư, rồi chắp tay sau lưng ngồi thẳng vào ghế chủ vị.
Mao Đại Sư hiển nhiên biết tính tình của Nghiêm Sùng Minh nên cũng không tức giận, cười giới thiệu Lâu Thành Mới cho Nghiêm Lão: "Đây là Lâu bộ trưởng của quân khu, Lâu bộ trưởng, đây chính là Nghiêm Sùng Minh Nghiêm đại sư."
"Nghiêm Đại Sư." Lâu Thành Mới khách khí nói.
"Quân đội?" Thời trẻ Nghiêm Sùng Minh đã gặp không ít người đại phú đại quý, nhưng người của quân khu thì đây là lần đầu tiên gặp. Người này một thân sát khí, vừa nhìn là biết loại không sợ Quỷ Thần, vẻ mặt Nghiêm Lão trở nên ngưng trọng, "Các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
=
Trần Ngư ở bệnh viện quan sát một ngày, báo cáo kiểm tra cũng đã có, báo cáo cho thấy thân thể Trần Ngư rất khỏe mạnh, ngay cả chấn động não nhẹ cũng không có. Lâu Minh vốn muốn để Hà Thất đưa Trần Ngư về, nhưng Trần Ngư kiên quyết không chịu, Lâu Minh hết cách, đành phải để Hà Thất sắp xếp chỗ ở cho nàng, để nàng một mình du ngoạn tại Bình Thành.
Hôm nay Trần Ngư rảnh rỗi nhàm chán, đang dạo phố ẩm thực trên con đường đặc sắc ở Bình Thành, xem có đặc sản gì có thể mua về. Đúng lúc tay trái cầm xiên nướng, tay phải bưng đậu phụ thối thì cánh tay bỗng nhiên bị người ta túm lấy.
Trần Ngư không cầm chắc, hộp đậu phụ thối vừa mua đổ mất hơn một nửa.
"Quả nhiên là ngươi!" một giọng nữ có vẻ hơi kích động vang lên bên tai Trần Ngư.
Trần Ngư quay đầu lại, cũng nhận ra nữ hài đang nắm lấy mình chính là Nghiêm Hân đã gặp hai ngày trước: "Ngươi làm gì thế, đậu phụ thối ta vừa mới mua."
"Đền la bàn cho ta." Nghiêm Hân thở hổn hển nói.
"La bàn gì?" Trần Ngư bực bội nói, "Đậu phụ của ta còn chưa ăn miếng nào đây này, mau đền cho ta đi."
"Một hộp đậu phụ của ngươi mới năm đồng, la bàn nhà ta trị giá mấy chục triệu đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận