Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 49

"Vậy cũng phải phân biệt cường độ chứ, năng lượng mạnh mẽ đến một mức độ nhất định, lệ quỷ cũng không dám hấp thu." Trần Ngư giải thích nói, "Ta nói cho ngươi nghe, nếu ngươi tháo Ngọc Khấu ra, tùy tiện chạy một vòng ra bên ngoài, đừng nói là người, mà quỷ cũng không dám tới gần ngươi. Ngươi đối với quỷ hồn mà nói thì giống như nhà máy năng lượng nguyên tử của nhân loại vậy. Chúng ta thường ngày dùng điện, lượng điện sử dụng chỉ là một phần cực kỳ nhỏ bé do nhà máy năng lượng nguyên tử tạo ra, mỗi người dùng một chút, đây xem như là tạo phúc cho quần chúng nhân dân, nhưng nếu đưa cho ngươi một mức điện áp cực lớn, ngươi còn dám dùng không?"
Trần Ngư giải thích đơn giản dễ hiểu, Lâu Minh rất nhanh liền hiểu ra: "Nói cách khác, nếu vừa rồi ta đi ra ngoài, cái thứ trông giống lệ quỷ kia sẽ sợ ta?"
"Đúng vậy đó." Trần Ngư đắc ý nói, "Ngươi không thấy sao, ta vỗ hai đạo huyền sát phù kia qua là hắn liền sợ hãi bỏ chạy, còn không phải vì sợ sát khí trên người ngươi."
"Vậy sao vừa rồi ngươi không bảo ta qua giúp ngươi?" Lâu Minh nếu sớm biết mình đi qua là có thể dọa chạy con lệ quỷ kia, hắn đã sớm đi ra rồi.
"Không được đâu, đây là nội thành, người bình thường càng nhiều." Trần Ngư không chút nghĩ ngợi trả lời.
Lâu Minh thần sắc sững sờ, lập tức lộ ra một nụ cười khổ, suýt nữa thì quên mất, bản thân mình là loại tồn tại người và quỷ đều không dám đến gần.
"Tam ca......" Giọng Trần Ngư bỗng nhiên trở nên nịnh nọt.
"Sao vậy?" Lâu Minh nghi ngờ hỏi.
"Ngươi xem...... Chuyện huyền sát phù ta cũng giải thích cho ngươi rồi, dù sao nó cũng chỉ hấp thu sát khí dư thừa trên người ngươi, sau đó thông qua phù chú chuyển hóa, có thể dùng để đối phó lệ quỷ mà thôi, thật ra đối với bản thân ngươi không có ảnh hưởng gì. Ngươi có thể hay không...... Có thể hay không tiếp tục để ta vẽ thêm một ít huyền sát phù nữa?" Trần Ngư hai tay níu lấy vạt áo Lâu Minh, đôi mắt to chớp chớp, phảng phất như đang phát sáng.
"Ngươi muốn học gia gia ngươi, coi ta là cương thi để nuôi sao?" Lâu Minh nhíu mày nói.
"Sao có thể chứ...... Ngươi cũng đâu phải cương thi, ngươi là Tam ca của ta mà......" Trần Ngư mặt dày mày dạn lôi kéo làm quen.
Tâm tình Lâu Minh chợt tốt lên rất nhiều, hắn cố ý trêu chọc tiểu tài mê này: "Ngươi nói sau này thu nhập từ việc bắt quỷ sẽ chia cho ta ba thành?"
"Nếu ta sử dụng huyền sát phù, ta sẽ chia cho ngươi ba thành." Trần Ngư đau lòng nói.
Nói cách khác, nếu không sử dụng thì không chia, tính toán vẫn rất rõ ràng.
Thật ra mặc kệ Trần Ngư có chia cho hắn hay không, Lâu Minh cũng sẽ không ngăn cản tiểu nha đầu tiếp tục chế tạo huyền sát phù, chuyện bắt quỷ nguy hiểm như vậy, có thêm một phần bảo vệ luôn là tốt. Hơn nữa sát khí của hắn, đoán chừng cũng chỉ có tác dụng này là mang năng lượng tích cực.
"Sau này đặt phù chú không cần phải lén lén lút lút." Lâu Minh nói ra.
Mắt Trần Ngư sáng lên, kinh ngạc vui mừng nói: "Tam ca ngươi đồng ý rồi? Thật sự là quá tốt, ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, để ngươi theo ta cùng nhau trở thành đại thổ hào."
"Vậy thì trông cậy vào ngươi."
"Vậy Tam ca, ta có thể đặt một ít trong phòng ngươi không, như vậy lúc ngươi ngủ, huyền sát phù có thể hấp thu sát khí trên người ngươi, tốt nhất là dán trên giường, gần ngươi nhất. Còn có thư phòng nữa, ta thấy ngươi bình thường ở thư phòng cũng nhiều thời gian, ta dán mấy tấm ở đó nữa được không?" Lúc Trần Ngư nhét huyền sát phù dưới bàn trà đã từng cân nhắc khả năng này, nhưng khi đó nàng không dám trắng trợn như vậy. Chẳng qua bây giờ hai người là quan hệ hợp tác (chia ba phần thu nhập cho Tam ca), Tam ca chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ.
"Vậy có muốn dán mấy tấm lên người ta luôn không?" Lâu Minh dở khóc dở cười.
"Tốt quá rồi, huyền sát phù đặt trên người Tam ca chắc chắn là có sát khí nặng nhất, ta sẽ giữ lại dùng làm át chủ bài." Trần Ngư càng nghĩ càng kích động, "Ta về sẽ vẽ thêm mấy tấm, ngày mai ta mang qua."
Thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước! Lâu Minh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Hà Thất: không ngờ Tam thiếu của chúng ta, không những có thể thiết kế vũ khí nhân gian, mà ngay cả Vong Linh giới cũng có thể HOLD được.
Các trợ lý: Tam thiếu uy vũ.
Chương 24: Người chết sống lại
Sáng sớm hôm sau, lúc Trần Ngư khập khiễng đi xuống lầu, đã dọa sợ ba người còn lại của Trần gia.
Trần Mẫu vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Thi Thi, chân của ngươi thế nào?"
"Không sao, không sao." Trần Ngư đi dép khó khăn nên nhảy lò cò một chân, đành phải vịn lan can từ từ đi xuống từng bước một, "Nửa đêm hôm qua lúc ta dậy đi vệ sinh, không cẩn thận làm rơi vỡ cái cốc, rồi giẫm phải mảnh thủy tinh." Để lời nói dối này nghe hợp lý, Trần Ngư đã nhịn đau làm vỡ cái ly thủy tinh trong phòng mình.
"Cái gì? Ngươi bị thủy tinh đâm vào chân à, mau để mẹ xem nào, ai nha, ngươi đừng xuống cầu thang nữa, Trần Dương mau đi bế muội muội ngươi xuống đây." Trần Mẫu thần sắc bối rối, giọng cao lên hẳn tám độ.
"Không cần, không cần......" giữa lúc Trần Ngư liên tiếp nói không cần, đại ca Trần gia đã đi tới mấy bước, bế người từ trên cầu thang xuống đặt lên ghế sô pha.
Trần Ngư yên lặng quay đầu nhìn ba bậc thang còn lại, thật sự là không cần mà, thật đó!
"Mau để mụ mụ xem nào, vết thương có nghiêm trọng không." Trần Mẫu ngồi xổm xuống định xem chân nữ nhi.
"Không nặng đâu, ta băng bó rồi." Trần Ngư vội vàng rút chân ra khỏi dép lê, đặt ngang trên ghế sô pha, đưa ra cho ba người Trần gia xem.
Trần Mẫu thấy chân nữ nhi quả nhiên đã được băng bó cẩn thận, vừa yên tâm thì chợt lại thấy xót xa trong lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Trần Dương hơi nhíu mày, không để lộ cảm xúc mà lùi lại một bước.
Trần Ngư thấy mẫu thân bỗng nhiên rơi lệ, lập tức luống cuống tay chân, vội vàng an ủi: "Mẹ, mẹ, ta không sao, ta thật sự không sao cả, chỉ là bị rạch một vết nhỏ thôi, máu cũng không chảy, vài ngày nữa là khỏi, ngài đừng khóc mà."
"Nữ nhi đáng thương của ta." Trần Mẫu vẻ mặt thương tâm nói, "Trước kia có phải mỗi khi bị thương ngươi đều tự mình xử lý vết thương không? Thi Thi, ngươi phải nhớ kỹ, bây giờ ngươi đã về nhà rồi. Ngươi có ba ba mụ mụ, còn có ca ca thương ngươi, sau này bị thương phải nói cho chúng ta biết, rõ chưa? Không cần một mình trốn đi lặng lẽ xử lý vết thương, như vậy mụ mụ sẽ đau lòng lắm."
Sao ta lại biến thành người trốn đi lặng lẽ xử lý vết thương rồi? Sao nghe còn có chút chua xót thế nhỉ?
Trần Ngư cầu cứu nhìn về phía đại ca nhà mình, lúc này mới phát hiện đại ca nhà mình đã sớm trốn xa hơn ba bước rồi.
Trần Ngư lại quay đầu nhìn về phía phụ thân nhà mình, lại phát hiện Trần Thị Trường đang dùng một tờ báo che mặt, chỉ lén dùng khóe mắt liếc nhìn về phía này.
Lời nhắn nhỏ: nếu cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ xin nhờ đó (>.<) cổng truyền tống: bảng xếp hạng | sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận