Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi
Chương 16
Quả nhiên nữ nhi mới là áo bông nhỏ thân mật, Trần Thị Trường thư thái ăn thêm một cái bánh bao, quay đầu đối với nhi tử nói ra: “Con sau này mỗi cuối tuần cũng trở về đến.”
“Lúc không có bản án, ta sẽ trở về.” Trần Dương là cảnh sát, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát liền trực tiếp tiến vào đội cảnh sát hình sự, vì để thuận tiện cho công việc nên thường xuyên ở tại ký túc xá, rất ít về nhà. Lần này bởi vì muốn đón Trần Ngư trở về, mới khó khăn lắm xin được một kỳ nghỉ dài hạn, nhưng rất nhanh lại phải trở về đi làm.
“Ân.” Trần Thị Trường cũng minh bạch tính chất công việc của nhi tử, không tiếp tục cưỡng cầu.
Trần Ngư đợi Trần Phụ ăn gần xong, mới do dự hỏi chuyện mình đã suy nghĩ cả đêm hôm qua: “Cha, ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
Trần Thị Trường kinh ngạc nhìn Trần Ngư, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đặt câu hỏi sau khi về nhà, lập tức hứng thú, buông đôi đũa trong tay xuống nhìn về phía nữ nhi, ôn hòa hỏi: “Vấn đề gì?”
“Chính là...... Ngài có biết sửa một con đường núi cần bao nhiêu tiền không?” Trần Ngư chớp đôi mắt to, mong đợi nhìn về phía Trần Thị Trường.
“Sửa đường?” Trần Mẫu có chút không hiểu nhìn về phía nữ nhi, Trần Dương cũng có chút hiếu kỳ.
“Là vì Đại Mộc Thôn?” Trần Thị Trường mặc dù không có tự mình đi Đại Mộc Thôn đón nữ nhi trở về, nhưng hoàn cảnh trưởng thành của Trần Ngư thì hắn hiểu rõ nhất thanh nhị sở, cho nên khi Trần Ngư hỏi hắn sửa đường muốn bao nhiêu tiền, Trần Thị Trường lập tức liên tưởng đến Đại Mộc Thôn.
Trần Dương lúc này cũng đoán được, lúc trước khi lên núi tìm Trần Ngư, hắn đã phải đi xe gắn máy mười tiếng đồng hồ mới đến Đại Mộc Thôn, đường xá nơi đó như thế nào hắn là người rõ ràng nhất.
“Ân.” Trần Ngư giải thích nói, “Đi từ Đại Mộc Thôn vào trong thành một chuyến thật sự là quá tốn sức, ta khi còn bé đi học ở Cách Bích Trấn, phải thức dậy lúc năm giờ mỗi sáng sớm, đi hai giờ rưỡi đường núi mới có thể đến nơi. Về sau lúc học trung học đệ nhất cấp và cấp 3, còn phải trọ ở trường, một tháng mới có thể trở về đi một lần.”
“Kỳ thật vị trí của Đại Mộc Thôn cách nội thành vẫn là rất gần, chỉ là ở giữa bị ngăn cách bởi vài tòa núi. Thôn trưởng nói chỉ cần sửa con đường Bàn Sơn đường cái, về sau người Đại Mộc Thôn xuất nhập thuận tiện, sinh hoạt của người trong thôn liền có thể tốt hơn.” Trần Ngư nói ra, “Mà lại hiện tại người trong thành không phải đều ưa thích đi ra ngoài du lịch sao? Đại Mộc Thôn chúng ta phong cảnh đặc biệt tốt mà, nói không chừng còn có thể phát triển nghề du lịch.”
“Ta thi lên đại học thời điểm, đã đáp ứng thôn trưởng, về sau có thể kiếm tiền, liền sẽ nghĩ biện pháp giúp trong thôn sửa đường.” Nghĩ đến mình bây giờ có thể kiếm tiền, Trần Ngư kích động nói, “Cho nên ta liền muốn hỏi một chút, đại khái cần bao nhiêu tiền, như vậy ta mới tiện làm kế hoạch nha.”
Trần Ngư vẫn đang nói một cách kích động, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt ba người còn lại trên bàn ăn bỗng nhiên trở nên nặng nề, đợi đến khi nàng nói xong, Trần Mẫu đã không kìm được mà khóc lên.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Trần Ngư giật nảy mình.
“Con khi còn bé phải đi hai giờ rưỡi đường núi đi học, đường núi có nguy hiểm không? Có người lớn đi theo không?” Trần Mẫu càng nói càng thương tâm, phảng phất thấy được cảnh tượng Trần Ngư sáu bảy tuổi, một mình bé nhỏ trời còn chưa sáng liền trèo đèo lội suối đi học.
“Mẹ, mẹ, mẹ đừng khóc, con bây giờ chẳng phải là rất tốt rồi sao?” Trần Ngư nghe hiểu, Trần Mẫu đây là đang đau lòng mình, lập tức áy náy không thôi, chính nàng không có cảm thấy khi còn bé đến trường có bao nhiêu khổ, nhưng nhìn thấy Trần Mẫu thương tâm, nàng cũng có chút khó chịu.
Trần Dương đưa khăn giấy tới, Trần Ngư rút ra hai tờ giúp Trần Mẫu lau nước mắt.
“Đúng vậy, con bé bây giờ không phải là rất tốt rồi sao? Đừng khóc.” Trần Thị Trường nghe cũng có chút chua xót trong lòng, nhưng lý trí hơn Trần Mẫu nhiều.
Trần Thị Trường biết, lúc trước khi Trần Ngư bị kẻ buôn người đưa đến Thanh Mộc Tỉnh, còn chưa tìm được người mua thì liền ngã bệnh. Kẻ buôn người tìm mấy vị lang y nông thôn đến xem qua, đều nói không chữa khỏi. Về sau, kẻ buôn người sợ gây phiền toái liền tiện tay vứt Trần Ngư lên núi. Đúng lúc được Ngô Lão, người ra ngoài làm pháp sự cho người ta, nhặt được mang về, đưa về Đại Mộc Thôn nuôi lớn.
Cho nên người Đại Mộc Thôn đối với Trần Ngư là có ơn, Trần Ngư bây giờ có thể nhớ kỹ việc báo đáp Đại Mộc Thôn, nghĩ đến việc sửa đường cho bọn họ, Trần Thị Trường trong lòng đối với cách làm của nữ nhi vừa kiêu ngạo lại vừa hổ thẹn.
“Nếu như chỉ là sửa một con đường ở trong thôn, ngược lại là tốn hao không bao nhiêu tiền, nhưng nếu như con muốn sửa một con đường Bàn Sơn đường cái kết nối nội thành, như vậy thì không phải một mình con có thể làm được.” Trần Thị Trường nhìn về phía nữ nhi, kiên nhẫn giải thích nói.
Trần Ngư đối với phương diện này hiểu biết không nhiều, “Thế nhưng thôn trưởng nói, 10 năm trước rõ ràng đã định sửa rồi, là bởi vì kinh phí không đủ, cho nên mới không sửa thành đường.”
“Có thể là 10 năm trước chính phủ nơi đó có quy hoạch, về sau bởi vì một số nguyên nhân nên bị gác lại.” Trần Thị Trường suy đoán nói.
“Vậy con phải làm thế nào mới có thể sửa đường ạ?” Trần Ngư sốt ruột nói.
Trần Mẫu thấy nữ nhi sốt ruột, lập tức nói giúp vào: “Kiến Huân, anh ở Thanh Mộc Tỉnh có người quen biết không? Anh giúp nữ nhi hỏi một chút.”
Trần Thị Trường nhìn về phía thê tử, có chút khó xử cau mày lại.
“Cũng không phải bảo anh làm chuyện gì khác, hỏi một chút cũng không được sao?” Trần Mẫu nghĩ rằng chuyện này cũng sẽ không vi phạm vấn đề nguyên tắc gì, chỉ hỏi một chút thôi, hẳn là không có vấn đề gì.
Trần Thị Trường đối diện với ánh mắt chờ đợi của nữ nhi, nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Ta tìm người hỏi thăm một chút.”
“Cảm ơn cha!” Trần Ngư lúc này vô cùng vui vẻ.
Trần Thị Trường đứng lên, đưa tay vuốt vuốt đầu nữ nhi, nhẹ giọng nói: “Ta đi làm đây.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới ngày tựu trường. Trần Mẫu lúc đầu muốn tự mình đưa nữ nhi đi trường học, nhưng bởi vì có việc đột xuất phải đi nơi khác mấy ngày, cho nên đành phải đưa những thứ đã chuẩn bị sẵn cho nữ nhi, đồng thời căn dặn Trần Ngư lúc huấn luyện quân sự nhất định phải nhớ kỹ thoa kem chống nắng, miễn cho càng ngày càng đen.
Trần Thị Trường mỗi ngày trăm công nghìn việc, tất nhiên cũng không có thời gian đưa nữ nhi đến trường, cuối cùng nhiệm vụ đưa Trần Ngư liền rơi vào vai Trần Dương.
Trần Dương xin nghỉ từ trong đội trở về, ai ngờ xe vừa tới cổng Đế Đô Đại Học, liền nhận được điện thoại của đội trưởng, nói vụ án vẫn đang điều tra có đột phá trọng đại bảo hắn trở về.
Trần Dương một mặt áy náy nhìn về phía Trần Ngư: “Thật xin lỗi, đại ca không thể cùng em vào trường làm thủ tục được rồi, ta để Thiệu Huy cùng Tần Dật tới đón em.”
“Không sao đâu, em lớn thế này rồi, tự mình có thể làm được.” Trần Ngư cười lắc đầu.
“Vậy anh đi trước đây.” Tình tiết vụ án khẩn cấp, Trần Dương không dám ở lại thêm, dặn dò vài câu liền lái xe rời đi.
Nhỏ dán sĩ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không sai, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bằng hữu a ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng truyền tống: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
“Lúc không có bản án, ta sẽ trở về.” Trần Dương là cảnh sát, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát liền trực tiếp tiến vào đội cảnh sát hình sự, vì để thuận tiện cho công việc nên thường xuyên ở tại ký túc xá, rất ít về nhà. Lần này bởi vì muốn đón Trần Ngư trở về, mới khó khăn lắm xin được một kỳ nghỉ dài hạn, nhưng rất nhanh lại phải trở về đi làm.
“Ân.” Trần Thị Trường cũng minh bạch tính chất công việc của nhi tử, không tiếp tục cưỡng cầu.
Trần Ngư đợi Trần Phụ ăn gần xong, mới do dự hỏi chuyện mình đã suy nghĩ cả đêm hôm qua: “Cha, ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
Trần Thị Trường kinh ngạc nhìn Trần Ngư, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đặt câu hỏi sau khi về nhà, lập tức hứng thú, buông đôi đũa trong tay xuống nhìn về phía nữ nhi, ôn hòa hỏi: “Vấn đề gì?”
“Chính là...... Ngài có biết sửa một con đường núi cần bao nhiêu tiền không?” Trần Ngư chớp đôi mắt to, mong đợi nhìn về phía Trần Thị Trường.
“Sửa đường?” Trần Mẫu có chút không hiểu nhìn về phía nữ nhi, Trần Dương cũng có chút hiếu kỳ.
“Là vì Đại Mộc Thôn?” Trần Thị Trường mặc dù không có tự mình đi Đại Mộc Thôn đón nữ nhi trở về, nhưng hoàn cảnh trưởng thành của Trần Ngư thì hắn hiểu rõ nhất thanh nhị sở, cho nên khi Trần Ngư hỏi hắn sửa đường muốn bao nhiêu tiền, Trần Thị Trường lập tức liên tưởng đến Đại Mộc Thôn.
Trần Dương lúc này cũng đoán được, lúc trước khi lên núi tìm Trần Ngư, hắn đã phải đi xe gắn máy mười tiếng đồng hồ mới đến Đại Mộc Thôn, đường xá nơi đó như thế nào hắn là người rõ ràng nhất.
“Ân.” Trần Ngư giải thích nói, “Đi từ Đại Mộc Thôn vào trong thành một chuyến thật sự là quá tốn sức, ta khi còn bé đi học ở Cách Bích Trấn, phải thức dậy lúc năm giờ mỗi sáng sớm, đi hai giờ rưỡi đường núi mới có thể đến nơi. Về sau lúc học trung học đệ nhất cấp và cấp 3, còn phải trọ ở trường, một tháng mới có thể trở về đi một lần.”
“Kỳ thật vị trí của Đại Mộc Thôn cách nội thành vẫn là rất gần, chỉ là ở giữa bị ngăn cách bởi vài tòa núi. Thôn trưởng nói chỉ cần sửa con đường Bàn Sơn đường cái, về sau người Đại Mộc Thôn xuất nhập thuận tiện, sinh hoạt của người trong thôn liền có thể tốt hơn.” Trần Ngư nói ra, “Mà lại hiện tại người trong thành không phải đều ưa thích đi ra ngoài du lịch sao? Đại Mộc Thôn chúng ta phong cảnh đặc biệt tốt mà, nói không chừng còn có thể phát triển nghề du lịch.”
“Ta thi lên đại học thời điểm, đã đáp ứng thôn trưởng, về sau có thể kiếm tiền, liền sẽ nghĩ biện pháp giúp trong thôn sửa đường.” Nghĩ đến mình bây giờ có thể kiếm tiền, Trần Ngư kích động nói, “Cho nên ta liền muốn hỏi một chút, đại khái cần bao nhiêu tiền, như vậy ta mới tiện làm kế hoạch nha.”
Trần Ngư vẫn đang nói một cách kích động, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt ba người còn lại trên bàn ăn bỗng nhiên trở nên nặng nề, đợi đến khi nàng nói xong, Trần Mẫu đã không kìm được mà khóc lên.
“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Trần Ngư giật nảy mình.
“Con khi còn bé phải đi hai giờ rưỡi đường núi đi học, đường núi có nguy hiểm không? Có người lớn đi theo không?” Trần Mẫu càng nói càng thương tâm, phảng phất thấy được cảnh tượng Trần Ngư sáu bảy tuổi, một mình bé nhỏ trời còn chưa sáng liền trèo đèo lội suối đi học.
“Mẹ, mẹ, mẹ đừng khóc, con bây giờ chẳng phải là rất tốt rồi sao?” Trần Ngư nghe hiểu, Trần Mẫu đây là đang đau lòng mình, lập tức áy náy không thôi, chính nàng không có cảm thấy khi còn bé đến trường có bao nhiêu khổ, nhưng nhìn thấy Trần Mẫu thương tâm, nàng cũng có chút khó chịu.
Trần Dương đưa khăn giấy tới, Trần Ngư rút ra hai tờ giúp Trần Mẫu lau nước mắt.
“Đúng vậy, con bé bây giờ không phải là rất tốt rồi sao? Đừng khóc.” Trần Thị Trường nghe cũng có chút chua xót trong lòng, nhưng lý trí hơn Trần Mẫu nhiều.
Trần Thị Trường biết, lúc trước khi Trần Ngư bị kẻ buôn người đưa đến Thanh Mộc Tỉnh, còn chưa tìm được người mua thì liền ngã bệnh. Kẻ buôn người tìm mấy vị lang y nông thôn đến xem qua, đều nói không chữa khỏi. Về sau, kẻ buôn người sợ gây phiền toái liền tiện tay vứt Trần Ngư lên núi. Đúng lúc được Ngô Lão, người ra ngoài làm pháp sự cho người ta, nhặt được mang về, đưa về Đại Mộc Thôn nuôi lớn.
Cho nên người Đại Mộc Thôn đối với Trần Ngư là có ơn, Trần Ngư bây giờ có thể nhớ kỹ việc báo đáp Đại Mộc Thôn, nghĩ đến việc sửa đường cho bọn họ, Trần Thị Trường trong lòng đối với cách làm của nữ nhi vừa kiêu ngạo lại vừa hổ thẹn.
“Nếu như chỉ là sửa một con đường ở trong thôn, ngược lại là tốn hao không bao nhiêu tiền, nhưng nếu như con muốn sửa một con đường Bàn Sơn đường cái kết nối nội thành, như vậy thì không phải một mình con có thể làm được.” Trần Thị Trường nhìn về phía nữ nhi, kiên nhẫn giải thích nói.
Trần Ngư đối với phương diện này hiểu biết không nhiều, “Thế nhưng thôn trưởng nói, 10 năm trước rõ ràng đã định sửa rồi, là bởi vì kinh phí không đủ, cho nên mới không sửa thành đường.”
“Có thể là 10 năm trước chính phủ nơi đó có quy hoạch, về sau bởi vì một số nguyên nhân nên bị gác lại.” Trần Thị Trường suy đoán nói.
“Vậy con phải làm thế nào mới có thể sửa đường ạ?” Trần Ngư sốt ruột nói.
Trần Mẫu thấy nữ nhi sốt ruột, lập tức nói giúp vào: “Kiến Huân, anh ở Thanh Mộc Tỉnh có người quen biết không? Anh giúp nữ nhi hỏi một chút.”
Trần Thị Trường nhìn về phía thê tử, có chút khó xử cau mày lại.
“Cũng không phải bảo anh làm chuyện gì khác, hỏi một chút cũng không được sao?” Trần Mẫu nghĩ rằng chuyện này cũng sẽ không vi phạm vấn đề nguyên tắc gì, chỉ hỏi một chút thôi, hẳn là không có vấn đề gì.
Trần Thị Trường đối diện với ánh mắt chờ đợi của nữ nhi, nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Ta tìm người hỏi thăm một chút.”
“Cảm ơn cha!” Trần Ngư lúc này vô cùng vui vẻ.
Trần Thị Trường đứng lên, đưa tay vuốt vuốt đầu nữ nhi, nhẹ giọng nói: “Ta đi làm đây.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới ngày tựu trường. Trần Mẫu lúc đầu muốn tự mình đưa nữ nhi đi trường học, nhưng bởi vì có việc đột xuất phải đi nơi khác mấy ngày, cho nên đành phải đưa những thứ đã chuẩn bị sẵn cho nữ nhi, đồng thời căn dặn Trần Ngư lúc huấn luyện quân sự nhất định phải nhớ kỹ thoa kem chống nắng, miễn cho càng ngày càng đen.
Trần Thị Trường mỗi ngày trăm công nghìn việc, tất nhiên cũng không có thời gian đưa nữ nhi đến trường, cuối cùng nhiệm vụ đưa Trần Ngư liền rơi vào vai Trần Dương.
Trần Dương xin nghỉ từ trong đội trở về, ai ngờ xe vừa tới cổng Đế Đô Đại Học, liền nhận được điện thoại của đội trưởng, nói vụ án vẫn đang điều tra có đột phá trọng đại bảo hắn trở về.
Trần Dương một mặt áy náy nhìn về phía Trần Ngư: “Thật xin lỗi, đại ca không thể cùng em vào trường làm thủ tục được rồi, ta để Thiệu Huy cùng Tần Dật tới đón em.”
“Không sao đâu, em lớn thế này rồi, tự mình có thể làm được.” Trần Ngư cười lắc đầu.
“Vậy anh đi trước đây.” Tình tiết vụ án khẩn cấp, Trần Dương không dám ở lại thêm, dặn dò vài câu liền lái xe rời đi.
Nhỏ dán sĩ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không sai, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bằng hữu a ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng truyền tống: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận