Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 267

Một Hạn Bạt khoảng cách dần dần rút ngắn, Hạn Bạt đưa tay vung một đao liền muốn đâm vào chân Trần Ngư.
“Keng!” Một tiếng kim loại va chạm vang lên sau lưng.
Trần Ngư bị kình phong từ trường đao quét trúng, thân thể mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện một thanh kiếm đồng vô cùng quen thuộc đang chặn giữa nàng và Hạn Bạt.
“Tam ca?” Trần Ngư biết, là Lâu Minh đã đến.
“Ầm!” Lâu Minh lúc này chợt từ dưới núi chạy tới, tung một cước về phía Hạn Bạt, đạp bay Hạn Bạt đang không kịp phòng bị ra ngoài.
Lâu Minh quay đầu nhìn Trần Ngư, khi phát hiện bộ dạng chật vật của Trần Ngư, cùng hai tay đầy máu tươi và đất cát, sắc mặt Lâu Minh trong nháy mắt trở nên đáng sợ dị thường, hắn nắm thanh đồng kiếm, đuổi theo hướng Hạn Bạt bị đạp bay mà giết tới.
Hai luồng sát khí gần như muốn hoá thành thực chất đụng vào nhau.
Đây là Hạn Bạt đấu với Hạn Bạt.
Tác giả có lời muốn nói:
---- Đã biến thành Ngô Trung Niên, Ngô Thiếu Niên, không tin hoa non biến mất, mang theo một thân thương tích giết vào Địa Phủ.
Tại Quỷ Môn Quan gặp Đầu Trâu Mặt Ngựa câu hồn trở về.
Ngô Trung Niên hung tợn nhìn về phía Đầu Trâu Mặt Ngựa: Người đâu?
Đầu Trâu Mặt Ngựa: Nơi này là Quỷ Môn Quan, chỉ có quỷ, không có người.
Ngô Trung Niên: Yêu đâu?
Đầu Trâu Mặt Ngựa: Yêu sau khi chết sẽ trực tiếp hồn phi phách tán.
Ngô Trung Niên giận dữ, cùng Đầu Trâu Mặt Ngựa lao vào một trận quyết tử đấu tranh.
Mặc dù Ngô Trung Niên an toàn thoát khỏi Địa Phủ, nhưng từ đầu đến cuối không gặp lại được cô nương yêu dấu.
Mà Đầu Trâu Mặt Ngựa vì chuyện này mà mất một hồn, gặp phải Waterloo nơi công sở, Hắc Bạch Vô Thường thừa cơ thượng vị.
Chương 113: Hạn Bạt bất ngờ
Trần Ngư giãy dụa bò dậy từ dưới đất, không để ý xem xét thương thế của mình, một mực lo lắng nhìn về phía Lâu Minh. Chỉ thấy Lâu Minh cầm thanh đồng kiếm trong tay, kiếm này tiếp kiếm khác ép Hạn Bạt liên tục lùi lại.
“Nha đầu, ngươi không sao chứ?” Lúc này Ngô Lão đuổi theo tới, hắn đầu tiên là nhìn lướt qua hướng Lâu Minh, sau đó lập tức ân cần xem xét thương thế của Trần Ngư.
“Ta không sao.” Trần Ngư lắc đầu.
Ngô Lão trên dưới đánh giá một phen, phát hiện Trần Ngư ngoài việc bàn tay bị trầy một chút da thì xác thực không có chuyện gì, lập tức yên lòng, sau đó mới có tâm trạng quan tâm đến việc Lâu Minh tới: “Lâu Minh sao lại tới đây?” “Ta cũng không biết.” Trần Ngư nhìn sát khí trên người Lâu Minh càng ngày càng nặng, không khỏi lo lắng nói: “Gia gia, sát khí trên người Tam ca càng ngày càng nặng, liệu có xảy ra chuyện gì không?” Ngô Lão tự nhiên cũng phát hiện chỗ không ổn trên người Lâu Minh. Lâu Minh hiện tại thần trí vẫn còn, cho nên đang giúp bọn hắn áp chế Hạn Bạt, nhưng nếu như Lâu Minh mất đi thần trí, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Lúc này, các vị đại lão cũng đều lần lượt chạy tới, bọn hắn nhìn người đang chiến đấu cùng Hạn Bạt, không khỏi nhao nhao nghi ngờ nói.
“Đây là ai?” “Sát khí thật nặng, chẳng lẽ còn có một Hạn Bạt khác?” “Không đúng, trên người hắn có linh lực, bên dưới sát khí bao phủ một tầng linh lực.” Trần Ngư nghe vậy, quay đầu nhìn lại lần nữa, quả nhiên thấy trên người Lâu Minh bao phủ một tầng linh quang nhàn nhạt, bên ngoài linh quang mới là sát khí màu đỏ như máu.
“Lâu Minh?” Chỉ có Mao Đại Sư mơ hồ đoán được tại sao Lâu Minh lại như vậy, Lâu Minh đây là đã thức tỉnh ký ức kiếp trước.
“Keng!” Trường đao của Hạn Bạt và thanh đồng kiếm của Lâu Minh chạm vào nhau, hai luồng khí kình mang theo sát khí bắn ra, khí kình cực lớn khuếch tán ra bốn phía, cát vàng bị thổi bay lên, táp vào đầy đầu đầy mặt những người xung quanh.
“Rút lui.” Khí thế của hai người càng ngày càng mạnh, Ngô Lão kéo Trần Ngư cố gắng rời xa vòng chiến đấu.
“Nhưng mà...... Tam ca.” Trần Ngư lo lắng không muốn nhúc nhích.
“Hắn bây giờ cái dạng này, ai cũng không đến gần được.” Ngô Lão nói xong, liền kéo Trần Ngư lùi lại.
“Ầm! Ầm ầm!” Hạn Bạt chợt lùi lại mấy bước, múa trường đao, liên tục bổ ba bốn nhát về phía Lâu Minh, đao kình mang theo sát khí, mỗi một nhát đao đều chém xuống mặt đất một vết tích thật sâu.
Lâu Minh nhanh chóng lùi về sau, mấy cái lộn ngược mới tránh thoát được liên hoàn công kích của Hạn Bạt, sau đó dùng kiếm chống đất ổn định thân hình.
“Ngươi là ai?” Hạn Bạt không ngờ trên đời này lại có người có thể chính diện chống đỡ mình, vừa rồi bị người này đột nhiên tập kích, vậy mà nhất thời không kịp phản ứng, mới bị hắn chiếm tiên cơ trong lúc không kịp chuẩn bị.
Lâu Minh không trả lời, hắn một mặt phải khống chế linh khí trong cơ thể để ngăn cản sát khí ăn mòn, mặt khác lại phải ứng phó công kích của Hạn Bạt, tâm lực đã đến cực hạn.
Chuỗi công kích hung mãnh vừa rồi không gây tổn thương thực chất nào cho Hạn Bạt, Lâu Minh rất rõ ràng mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết Hạn Bạt.
Nếu sát khí trên người Lâu Minh triệt để bộc phát thì chưa chắc lực sát thương đã yếu hơn Hạn Bạt, hoặc nếu trên người hắn không có sát khí, dựa vào ký ức kiếp trước đã khôi phục, kết hợp lực lượng của chín vị Thiên Sư khác ở đây để cùng nhau giết Hạn Bạt cũng không khó. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại kẹt ở giữa hai trạng thái này, nửa vời.
Hắn không thể để sát khí triệt để bộc phát, bởi vì sau khi sát khí bộc phát, hắn không thể khống chế hành vi của mình.
Hắn cũng không thể thanh trừ sát khí, vì thời gian đã không còn kịp, huống chi...
“Ự!” Linh quang trên người Lâu Minh run lên, cùng lúc với linh quang lấp lóe còn có hồng quang trong mắt Lâu Minh, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng khoảnh khắc hai mắt bị màu đỏ bao phủ vẫn không thể qua mắt được Hạn Bạt.
“Người sống hóa Bạt?” Hạn Bạt cười ha hả nói: “Không ngờ Thiên Sư cũng sẽ biến thành Hạn Bạt. Đúng vậy, làm Thiên Sư làm gì? Biến thành Hạn Bạt, ngươi sẽ có được năng lực bất lão bất tử, có được lực lượng hủy thiên diệt địa.” “Im miệng!” Hạn Bạt cười quá lớn tiếng, Lâu Minh sợ Trần Ngư nghe thấy, không quản được sát khí trên người đã có chút không khống chế được, lại vung thanh đồng kiếm công kích tới.
“Vụt! Vù vù!” Hạn Bạt một bên dùng đao ngăn cản công kích của Lâu Minh, một bên cười trêu chọc nói: “Ngươi còn chưa hoàn toàn biến thành Hạn Bạt, căn bản không thể nào là đối thủ của ta. Nể tình ngươi có thể là đồng bạn duy nhất của ta trên đời này, ta có thể không giết ngươi.” Lâu Minh đương nhiên vô cùng rõ ràng điểm này, với uy lực hiện tại của hắn thì không thể nào là đối thủ của Hạn Bạt. Hạn Bạt căn bản không cần làm gì thêm, chỉ cần duy trì công kích như vậy, sát khí trong cơ thể hắn sẽ bị kích phát ra hết.
Tips nhỏ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không sai, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bằng hữu nha ~ xin nhờ rồi (>.<) Cổng dịch chuyển: bảng xếp hạng | sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận