Tin Hay Không Ta Vẫn Sẽ Thu Phục Ngươi

Chương 113

“Con Quỷ Vương cuối cùng cũng không muốn à?” Ngô Lão híp mắt uy hiếp nói.
“” Cố Như Phong nào còn dám kêu gào, vừa rồi chẳng qua là quá tức giận nên mất lý trí thôi. Lão tiểu tử này, hai mươi năm không gặp, lại mạnh đến thế, một người một kiếm liền có thể ngược sát Quỷ Vương.
Ngô Lão đem kiếm gỗ đào trong tay thu vào, quay người đeo ba lô leo núi lên liền muốn rời đi, lúc đi tới cửa, chợt lại xoay người lại, dọa Cố Như Phong thiếu chút nữa thì loạng choạng ngã lăn ra đất.
“Nghe nói ngươi đổi bán phù bình an?” Ngô Lão đột nhiên hỏi.
“” Cố Như Phong không biết vì sao Ngô Lão bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ bán phù bình an cũng không được phép?
“Cho ta hai tấm.” Ngô Lão đặc biệt thản nhiên nói, giọng điệu kia thân mật như thể bạn tốt lâu năm, hoàn toàn nhìn không ra vừa mới giết mất hai con Quỷ Vương của người ta.
Đợi đến khi Ngô Lão cầm hai tấm phù bình an rời đi, Cố Như Phong chỉ muốn chửi một câu vào cửa: chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến thế.
= Đại học Đế Đô, cổng ký túc xá nữ sinh.
Hôm nay bắt đầu nghỉ đông, Trần Ngư cùng đám bạn cùng phòng ăn tụ tập xong, thu dọn đồ đạc xong đang muốn về nhà, vừa ra cổng lớn ký túc xá liền gặp được hai vị soái ca đang chờ ở cổng.
“Tần Dật, Thiệu Huy?” Tần Dật và Thiệu Huy mặc dù còn đang học đại học năm 2, nhưng hai người ngoài việc đến trường lên lớp, phần lớn thời gian đều bận rộn ở bên ngoài, nghe nói là cùng người khác góp vốn mở một công ty, cho nên Trần Ngư rất ít khi gặp họ ở trường. Hôm nay bỗng nhiên gặp hai người cùng đứng ở cổng ký túc xá nữ sinh nên hơi kinh ngạc hỏi: “Các ngươi sao lại tới đây?”
“Chờ ngươi.” Tần Dật luôn ít nói vậy mà lại là người đầu tiên mở miệng trả lời.
“Ca ca ta bảo các ngươi đưa ta về nhà à?” Trần Ngư đoán.
“Thi Thi, chúng ta lên xe rồi nói.” Thiệu Huy cũng không có nụ cười nhẹ nhõm như ngày thường.
Trần Ngư cảm thấy hơi kỳ quái, chớp chớp mắt, đeo túi xách ngồi vào xe. Tần Dật yên lặng lái xe ở phía trước, nhưng hướng đi rõ ràng không phải là đại viện quân đội.
Trần Ngư phát hiện ra, nhưng cũng không lên tiếng hỏi. Yên lặng một lúc, Thiệu Huy ngồi cùng hàng ghế sau với Trần Ngư bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Thi Thi, ngươi là Thiên Sư sao?”
“?!” Trần Ngư kinh ngạc trừng to mắt.
“Trương Văn Văn và Sở Tiêu nói ngươi có thể nhìn thấy quỷ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày thứ hai Ngô Lão trở lại quán net.
Quản trị mạng: Lão gia tử, hai ngày nay đi đâu vậy?
Ngô Lão: Du lịch.
Quản trị mạng: Du lịch ở đâu thế?
Ngô Lão: Bạch Sơn.
Quản trị mạng: Ta nghe nói rồi, nghe nói phù chú ở đó đặc biệt linh nghiệm.
Ngô Lão đưa tay mò mẫm trong ba lô, đưa tới tấm phù chú: “Quà lưu niệm.”
Chương 50: Lựa chọn khó xử
“Thi Thi, ngươi thật sự có thể nhìn thấy quỷ sao?” Thiệu Huy vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Trần Ngư.
“Ừ.” Trần Ngư dứt khoát gật đầu. Nếu Trương Văn Văn và Sở Tiêu đều đã nói với bọn họ, Trần Ngư cũng không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm. Huống chi, thật ra nàng chỉ lười nói mà thôi, cũng không cố tình giấu diếm.
Thiệu Huy kích động túm lấy cánh tay Trần Ngư: “Trương Văn Văn còn nói ngươi lợi hại hơn Thiên Sư bình thường rất nhiều.”
Trương Văn Văn còn quảng cáo giúp mình nữa à? Trần Ngư không khỏi hơi kinh ngạc.
Trần Ngư khiêm tốn đáp: “So với bên trên thì không đủ, so với bên dưới có thừa thôi.”
“Bất kể thế nào, ngươi cứ đi xem cùng chúng ta trước đã.” Thiệu Huy nói xong quay đầu về phía Tần Dật đang lái xe hô: “Tần Dật, ngươi lái nhanh lên nữa đi.”
“Sắp tới rồi.” Tần Dật trả lời.
Trần Ngư tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vừa đi qua một ngã tư, rẽ phải rồi tiến vào một bệnh viện.
Lúc này điện thoại trong tay Thiệu Huy bỗng nhiên reo lên. Thiệu Huy bắt máy, chỉ nghe thấy giọng hét kinh hãi của Trương Văn Văn từ đầu dây bên kia: “Thiệu Huy ca ca, ngươi mau tới đây, ca ca ta sắp không xong rồi.”
“Bọn ta đến dưới lầu rồi.” Sắc mặt Thiệu Huy trong nháy mắt trở nên rất khó coi.
Tần Dật đang định tìm chỗ đậu xe, liền lập tức bẻ lái, chạy xe đến dưới lầu khu nội trú: “Ngươi đưa Thi Thi lên trước đi.”
“Được.” Thiệu Huy nói xong, kéo Trần Ngư xuống xe ngay từ phía cửa bên hắn.
Bị kéo xuống xe một cách cưỡng ép, Trần Ngư thật ra rất muốn nói, ngươi thả ta ra để ta tự xuống từ cửa bên kia không phải nhanh hơn sao? Nhưng hiển nhiên lúc này Thiệu Huy đã hoảng đến mức không để ý đến điều này.
Hắn kéo Trần Ngư mặt mày còn đang ngơ ngác chạy một mạch vào khu nội trú, đi thang máy lên tầng mười sáu khu nội trú, ra khỏi thang máy lại tiếp tục kéo Trần Ngư chạy như bay, cuối cùng dừng lại trước cửa một phòng bệnh VIP.
“Trần Ngư!!” Trương Văn Văn nhìn thấy Trần Ngư, trong nháy mắt vừa mừng rỡ vừa sợ hãi.
Trong phòng bệnh có bốn người. Trần Ngư đầu tiên ngẩng đầu nhìn Trương Văn Văn một chút, sau đó ánh mắt liền rơi vào người đạo sĩ trung niên mặc đạo bào đang đứng trước giường bệnh. Chỉ thấy vị đạo sĩ trung niên kia đang cầm một khối ngọc bội có linh khí rất dồi dào, hấp thu linh khí từ trong ngọc bội truyền vào cơ thể thiếu niên trên giường bệnh.
“Tử Dương, Tử Dương sao rồi?” Thiệu Huy gạt đám người ra, chạy vọt đến đầu giường bệnh.
“Trần Ngư, van cầu ngươi mau cứu ca ca ta.” Trương Văn Văn thấy Trần Ngư đứng yên ở cửa không động đậy, vội vàng chạy tới cầu xin.
Đây là lần đầu tiên Trần Ngư bị người ta khóc lóc cầu xin như vậy. Nàng dùng sức rút tay mình về, nhưng Trương Văn Văn lại tưởng nàng muốn hất ra, lập tức nắm chặt hơn.
Thiệu Huy lúc này cũng phản ứng lại, hắn quay đầu hét về phía Trần Ngư: “Thi Thi, ngươi mau tới đây xem thử?”
“Ngươi buông ra!” Trần Ngư sa sầm mặt quát Trương Văn Văn đang nắm lấy cánh tay mình.
“Trần Ngư, trước đây đều là ta sai, ta không nên nói xấu ngươi, ta xin lỗi ngươi, van cầu ngươi mau cứu ca ca ta.” Trương Văn Văn khóc sưng cả hai mắt, hiển nhiên là thật sự rất lo lắng cho người ca ca này của nàng.
“Ngươi giữ chặt ta thế này, ta làm sao qua đó được.” Trần Ngư quả thực muốn bó tay.
“Á...” Trương Văn Văn sững sờ một chút, lập tức như bị bỏng, vội vàng buông tay ra.
Trần Ngư lúc này mới đi về phía giường bệnh. Trương Mẫu, Sở Tiêu, Thiệu Huy đang vây quanh giường bệnh liền lùi lại phía sau, đồng thời đều vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Trần Ngư.
Trần Ngư liếc nhìn thiếu niên trên giường bệnh. Thiếu niên trông hơi giống Trương Văn Văn, chỉ là sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt. Có lẽ vì nằm trên giường bệnh dài ngày, gương mặt trông cũng đặc biệt gầy gò. Thiếu niên đang yên tĩnh ngủ say, nhưng sinh cơ trong cơ thể lại đang trôi đi từng chút một.
Tiểu thiếp sĩ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ kỹ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ xin nhờ rồi (>.<) Cổng dịch chuyển: bảng xếp hạng | sách hay đề cử | không gian văn hào môn tổng giám đốc táo bạo con cua
Bạn cần đăng nhập để bình luận