Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 935: Chém Yêu Thánh, chuông vang vạn tiếng (50/50)


Chương 935: Chém Yêu Thánh, chuông vang vạn tiếng (50/50)
Đột nhiên, đại quân dừng lại.
Diêm Cảnh giục ngựa tiến lên.
Không bao lâu, liền nhìn thấy đại quân tách ra một con đường, một người mặc áo gai để tang tới trước xe ngự, trực tiếp quỳ xuống khóc toáng lên.
“Vị kia là?”
Nhìn bộ dáng khóc rống của đối phương, Thẩm Trường Thanh khẽ nhíu mày.
Có vài phần chân tình, cũng có vài phần giả ý.
Hắn trong lúc nhất thời, cũng chưa thể nhận ra thân phận đối phương.
Đông Phương Chiếu mấp máy môi.
“Vị kia là đương triều thái tử Cổ Hưng, mà người khác, cũng là một ít hoàng tử công chúa.”
Thẩm Trường Thanh âm thầm gật đầu.
Ở lúc Cổ Hưng quỳ lạy thống khổ, cũng có người khác mặc áo gai để tang đến, có nam có nữ tỏ ra có chút ồn ào.
Rất rõ ràng.
Đối phương là đã sớm đạt được tin tức, cho nên mới sẽ ở lúc này ra khỏi thành đón.
Nhìn đôi lần, Thẩm Trường Thanh cuối cùng mang ánh mắt đặt ở trên người Cổ Hưng.
Đối phương là thái tử, như vậy nhất định là Tần Hoàng tương lai.
Từ trên người gã, hắn coi như là thấy rõ một vài thứ.
Đối với hoàng thất mà nói, thân tình cũng không nồng hậu cỡ nào, Cổ Huyền Cơ băng hà, với vị thái tử này mà nói, có lẽ vui sướng nhiều hơn bi thương.
Dù sao làm thái tử nhiều năm như vậy, hôm nay một khi lên ngôi, lại nào có thể không vui sướng.
Nhưng chuyện này, không có quan hệ gì với bản thân.
Đã từng đáp ứng Cổ Huyền Cơ, như vậy mình tự nhiên sẽ bảo vệ Đại Tần an ổn.
Điều kiện tiên quyết là, tân nhậm Tần Hoàng đừng chọc mình.
Nếu không, vậy không thể trách mình vi phạm lời hứa.
Hồi lâu.
Cổ Hưng dùng ống tay áo lau nước mắt, mới đứng lên, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Thẩm Trường Thanh im lặng không nói ở bên, hơi khom người chắp tay.
“Xin hỏi tiên sinh là Thẩm trấn thủ phải không?”
“Thẩm Trường Thanh ra mắt thái tử.”
Thẩm Trường Thanh cũng thoáng ôm quyền.
Hắn có thể gặp vua không bái, cho nên cũng không cần đi vái một tên thái tử, dù sao đến bây giờ, đối phương cũng còn chưa thật sự đăng cơ.
Hơn nữa, cho dù là đăng cơ, mình cũng không cần đi vái nữa.
Nghe vậy, trên mặt Cổ Hưng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Nghe nói Thẩm trấn thủ ở Vẫn Thánh quan chém giết Yêu Thánh, hành động này nâng cao quốc uy Đại Tần ta, phụ hoàng trước khi băng hà cũng từng sắc phong Thẩm trấn thủ làm Đại Tần Trấn Thủ sứ.
Đại Tần ta ngày sau, còn phải dựa vào Thẩm trấn thủ nhiều hơn.”
“Thái tử nói quá lời rồi, có thái tử, Đại Tần tự nhiên không loạn được.”
Thẩm Trường Thanh cười nhẹ.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Cổ Hưng cũng nhiều thêm một phần nhiệt tình.
Sau đó hắn lại ý thức được, trường hợp này không thể cười quá mức vui vẻ, cho nên liền thu liễm vài phần.
Lại chắp tay một phen, Cổ Hưng mới quay đầu một lần nữa nhìn về phía xe ngự.
“Người đâu, vận chuyển di thể phụ hoàng đi quốc đô!”
“Vâng!”
Quân đội dừng lại, lại từ từ tiến lên.
Trong quốc đô.
Hôm nay cửa thành đã mở rộng.
Toàn bộ dân chúng đều ở hai bên nghỉ chân quan sát, trên người mặc đều là màu trắng.
Đợi tiến vào quốc đô, tới gần hoàng cung, đám người Thẩm Trường Thanh cùng với Đông Phương Chiếu cũng từ trong đó lui ra, chưa theo vào.
Chuyện đến tiếp sau, chính là do hoàng thất đến xử lý, Trấn Ma ti đám người mình không cần thiết tham dự.
Đối với điều này, Cổ Hưng cũng không nói gì.
Một bên khác, Thẩm Trường Thanh còn cùng đám người Đông Phương Chiếu về tới trong Trấn Ma ti.
——
Trong nghị sự đại điện.
Mấy Trấn Thủ sứ tụ tập ở nơi đó.
Đông Phương Chiếu trầm giọng nói: “Hôm nay bệ hạ băng hà, hẳn là không cần bao lâu, thái tử sẽ chính thức đăng cơ, kế tiếp phương diện triều đình khẳng định sẽ nghênh đón một ít thay đổi lớn. Những việc này, tạm thời không cần chúng ta đi quản.”
Triều đình thay đổi, đó là chuyện của triều đình.
Có việc lớn như thế nào nữa, cũng không có khả năng lan đến trên người Trấn Ma ti.
Nếu nói, tân hoàng vừa nhận chức, liền dám lấy Trấn Ma ti khai đao, đó là tự tìm phiền toái.
Hơn nữa nhìn từ chuyện trước mắt, Cổ Hưng đối với Thẩm Trường Thanh cũng rất kính sợ, hiển nhiên là không có động tác gì sau đây đối với Trấn Ma ti.
“Mặt khác —— “
Đông Phương Chiếu tạm dừng, nhìn về phía Thẩm Trường Thanh.
“Thẩm trấn thủ hôm nay là Đại Tần Trấn Thủ sứ, bất luận thân phận hoặc thực lực, đều đã không tầm thường. Thời gian của ta đã không nhiều nữa, không biết Thẩm trấn thủ có bằng lòng trở thành người cầm quyền Trấn Ma ti đời tiếp theo hay không?”
Hắn không quanh co lòng vòng nữa, mà là vào thẳng đề tài chính.
Chu Nguyên Chính ở bên nghe vậy, cũng chưa biểu lộ ra cái gì khác thường.
Mình rõ chuyện nhà mình.
Tuy nói, thực lực của mình cũng không kém, nhưng so sánh với Thẩm Trường Thanh, vậy là khác biệt một trời một vực.
Càng quan trọng hơn là.
Hắn tuy trẻ tuổi hơn Đông Phương Chiếu, nhưng tuổi thọ cũng không dài hơn đối phương bao nhiêu.
Vị trí người cầm quyền Trấn Ma ti, Chu Nguyên Chính là không có một chút ý tưởng nào.
Trái lại.
Nếu Thẩm Trường Thanh có thể tiếp nhận vị trí người cầm quyền, như vậy tương lai trong ít nhất trăm năm, Trấn Ma ti đều có thể sừng sững không ngã.
Ở dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Thẩm Trường Thanh khẽ lắc đầu: “Chuyện người cầm quyền hôm nay còn sớm, hơn nữa Đông Phương trấn thủ tuy nói thời gian không nhiều, nhưng trong hai năm tương lai tin tưởng sẽ không có vấn đề gì.
Cho nên ta cho rằng, không bằng chờ thực đến thời điểm một bước đó, chúng ta lại trao đổi chuyện này đi.”
“Vậy được rồi!”
Đối với câu trả lời này, Đông Phương Chiếu mặc dù có chút tiếc nuối, lại cũng không miễn cưỡng cái gì nữa.
Hết quyển 2
Bạn cần đăng nhập để bình luận