Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 2559: Quả nhiên là hắn (1)


Chương 2559: Quả nhiên là hắn (1)
Nhưng mà, hắn lại hoàn toàn không ngờ.
Phương pháp giải quyết mười vạn dặm nạn hạn hán của triều đình, sẽ là đơn giản như thế.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ.
Cho dù là đến cảnh giới bực này của mình, tựa như cũng không có nắm chắc có thể làm đến trình độ hô mưa gọi gió.
Dù sao, cảnh giới tăng lên, chỉ là chiến lực lột xác.
Nếu là bảo Thẩm Trường Thanh hủy diệt mười vạn dặm lãnh thổ, đó là chuyện một ngón tay.
Đừng nói mười vạn dặm lãnh thổ.
Cho dù là hủy diệt một thiên địa, cũng một cú đấm đã có thể làm được.
Chẳng qua, thiên địa nơi này chỉ, chính là trung thiên cùng với tiểu thiên thiên địa tầm thường, tuyệt không bao hàm đại thiên thiên địa.
Nhưng cái này cũng đủ để nói lên, sau khi đến cảnh giới này của hắn sức phá hoại kinh người bao nhiêu.
Nhưng mà, sức phá hoại là sức phá hoại, muốn một mình làm được chuyện hô mưa gọi gió, tưới mười vạn dặm lãnh thổ, lại là nhất định không làm được.
Không đúng...
Cũng không phải hoàn toàn không thể làm được.
Tâm thần Thẩm Trường Thanh chìm vào Minh Hà giới, thử ở nơi nào đó tụ tập mây mưa, rất nhanh đã thấy trên không trung nơi đó mây đen dày đặc, không bao lâu đã có mưa to tầm tã trút xuống, khiến cho vạn vật toả sáng sinh cơ, không ít hung thú đều ở trong mưa gào rống.
“Ta có thể ở trong Minh Hà giới hô mưa gọi gió, là vì ta luyện hóa thiên tâm, trở thành chúa tể Minh Hà giới, tương đương tồn tại như thiên đạo, nhưng nếu rời khỏi Minh Hà giới, ta cũng không làm được trình độ này.
Hôm nay Cổ Hưng có thể lấy tôn vị Nhân hoàng, từ Trung Châu đại vực khiến một tờ văn thư bay đi Tây Châu đại vực, hóa giải nạn hạn hán mười vạn dặm, nói như thế, tôn vị Nhân hoàng huyền diệu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta.”
Thẩm Trường Thanh thầm nghĩ.
Đồng thời, hắn không khỏi nhìn vào trong động thiên, nhìn về phía ấn tỳ mình trấn thủ.
Nhân hoàng đại ấn của Cổ Hưng chính là một nửa khí vận Nhân tộc ngưng tụ thành, trấn thủ ấn tỳ của mình, tương tự cũng là một nửa khí vận Nhân tộc ngưng tụ.
Nếu đối phương có thể bằng vào Nhân hoàng ấn tỳ làm tới mức hô mưa gọi gió, trấn thủ ấn tỳ của mình đúng ra cũng có thể làm được mới phải.
Ngay tại lúc trong lòng Thẩm Trường Thanh âm thầm đoán, nho sinh trung niên kia đã bưng bầu rượu, đi tới trước mặt hắn.
“Tại hạ Minh Hà, còn chưa thỉnh giáo tên họ các hạ.”
Minh Hà!
Ở sau khi nghe được tên đối phương, vẻ mặt Thẩm Trường Thanh ngẩn ra.
Rất nhanh, vẻ mặt hắn liền khôi phục bình thường, cười nói: “Tại hạ Phù Dương, gặp nhau tức là có duyên, các hạ không ngại ngồi xuống tán gẫu chút.”
“Đa tạ!”
Nho sinh trung niên tên là Minh Hà rất sảng khoái ngồi xuống.
Sau đó, hắn liền uống một ngụm trong bầu rượu, trên mặt có biểu cảm say mê.
“Thập Lý Hương chính là rượu ngon nổi tiếng quốc đô, chỉ tiếc bán quá đắt, tại hạ lúc bình thường cũng chỉ có thể ngửi hương vị chút, chưa từng ngờ các hạ ra tay hào phóng như thế, khiến ta được như nguyện.”
Nói tới đây, Minh Hà nhìn về phía người trước mặt, vẻ mặt có chút tò mò: “Các hạ hẳn không phải người Trung Châu nhỉ?”
“Từ đâu thấy được?”
Thẩm Trường Thanh hỏi.
Minh Hà khẽ lắc đầu: “Các hạ chỉ ngồi ở đây, đã có được một luồng uy thế, nếu không phải ở lâu địa vị cao, nghĩ hẳn rất khó dưỡng thành khí chất như thế, các phái trong Trung Châu cùng với những kẻ kia trong triều đình, đều ở Trung Châu có danh tiếng không nhỏ.
Nhưng tên các hạ, ta lại là lần đầu tiên nghe nói, bởi vậy nghĩ hẳn các hạ hẳn không phải người Trung Châu, chỉ là không biết ta nói đúng hay là không đúng.”
“Đúng, lại cũng không đúng.”
Thẩm Trường Thanh mỉm cười.
“Ta thấy các hạ cũng có tu vi trong người, không biết là cao thủ một phái nào?”
Nho sinh trung niên trước mắt tuy nhìn như bình thường, nhưng cũng sinh ra một luồng chân khí không kém, luận tới thực lực tính là cấp bậc Tiên Thiên.
Đặt ở mấy chục năm trước, Tiên Thiên cao thủ, đó chính là tồn tại làm người ta kính sợ.
Đặt đến bây giờ, lại là có chút bình thường.
“Ta nhàn tản quen rồi, không thích các môn phái đó trói buộc, mặt khác ta tư chất cũng bình thường, khó có thành tựu gì lớn, hôm nay chút tu vi này, vẫn là được lợi bởi Võ Học Tổng Cương vị Thẩm trấn thủ kia sáng tạo.”
Minh Hà khi nói đến Thẩm trấn thủ, trên mặt có vẻ mặt sùng kính.
“Lời đồn mấy chục năm trước, Nhân tộc chịu yêu tà họa loạn, đạo tu hành đoạn tuyệt con đường phía trước, tất cả Nhân tộc đều sinh tồn trong nước sôi lửa bỏng, về sau vị Thẩm trấn thủ kia ngang trời xuất thế, mới xoay chuyển được cục diện cỡ này.
Võ Học Tổng Cương một quyển sách truyền lưu thiên hạ, Võ viện thiết lập khắp nơi, mới có thể khiến chúng ta có cơ hội tiếp xúc với tu hành.
Sau lại đúc lại tổ mạch, làm linh khí thiên hạ có thể sống lại, tại hạ cũng mới có cơ hội đột phá Tiên Thiên, nếu đổi là ở mấy chục năm trước, có thể Thông Mạch hay không cũng là một vấn đề.”
“Chỉ tiếc...”
“Ta mãi chưa thể thật sự nhìn thấy chân dung vị Thẩm trấn thủ kia, bằng không, dù chết cũng không hối tiếc.”
Được người ta giáp mặt thổi phồng, Thẩm Trường Thanh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dùng mỉm cười để đáp lại.
Ở lúc Minh Hà nói chuyện, tâm thần hắn liền chìm vào trong động thiên.
Nơi đó, có một ngọc bội màu xanh lẳng lặng ở đó.
Đó là ngọc bội Minh Hà Bá Quân lưu lại, có thể tìm được chuyển thế chi thân trong vòng trăm đời của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận