Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 4161 - Thần Kiếm tông (2)

Ngọc Hư Cổ Kính nghe vậy, gật đầu nói: “Thần Kiếm tông chính là đại tông đứng đầu thời kỳ thượng cổ, tông chủ của nó được xưng Vô Song Kiếm Thánh, thực lực có thể xưng là đứng đầu.
Ở niên đại đó Thần Tôn uy áp chư thiên, nhưng cực ít tự mình ra tay, vì vậy Thần Hoàng là bá chủ một phương.
Thực lực của Cố Trường Phong rất mạnh, chém giết không ít Thần Hoàng, nhưng thật sự khiến thanh danh của hắn lan truyền rộng rãi, chính là từng hướng một vị Thần Tôn vung kiếm.
Tuy cuối cùng Cố Trường Phong thua, nhưng đối phương từ trong tay vị Thần Tôn kia bình yên rút lui, liền đặt thực lực vô thượng của hắn.
Từng có cường giả đồn đãi, nếu Cố Trường Phong có thể chứng được Bất Hủ, rất có khả năng là một vị cường giả không kém gì ngũ phương đế quân.”
Nói tới đây, Ngọc Hư Cổ Kính lại lắc lắc đầu: “Chỉ tiếc thượng cổ đại kiếp Nhân tộc hoàng đình tan vỡ hủy diệt, cho dù ngươi kinh tài tuyệt diễm như thế nào, cũng vô lực hồi thiên.
Một trận chiến đó mấy thần tộc đứng đầu hợp sức, phái mấy vị Thần Hoàng mấy trăm Thần Quân đích thân tới Thần Kiếm tông, bùng nổ đại chiến kinh động thế gian với nó, kết quả trện chiến này là lấy song song bị diệt mà kết thúc.
Theo lý mà nói, Nam Châu Đỉnh hẳn là không tồn tại ở Thần Kiếm tông mới phải, nhưng vô số năm tháng mang đến quá nhiều biến hóa, có lẽ là về sau đã xảy ra một ít biến cố, dẫn tới Nam Châu Đỉnh chạy tới di chỉ Thần Kiếm tông cũng là chuyện có khả năng.”
Lời của Ngọc Hư Cổ Kính, khiến Thẩm Trường Thanh đối với Cố Trường Phong lại có thêm vài phần hiểu biết.
Một vị tồn tại từng có thể tranh phong với Thần Tôn.
Lúc này, Ngọc Hư Cổ Kính lại nói: “Thời kỳ thượng cổ Nhân tộc cường thịnh, đại tông đứng đầu như là bọn Thần Kiếm tông, luận nội tình thật ra không kém gì rất nhiều thần tộc cường đại.
Các tông môn thế lực này cực ít khai sáng căn cơ ở Tuyên Cổ đại lục, mà là noi theo chủng tộc khác mở một phương thiên địa, làm căn cơ toàn bộ tông môn.
Dù sao ngày xưa Tuyên Cổ đại lục do Nhân tộc hoàng đình nắm giữ, phàm là thế lực ở trong Tuyên Cổ đại lục khai sáng tông môn, đều phải chịu hoàng đình ước thúc.
Nếu như ở hư không chư thiên độc chiếm một thiên địa, thì có thể tự do hơn rất nhiều.
Cho nên phàm là tông môn có thực lực nắm giữ một phương thiên địa, đại đa số đều lựa chọn rời khỏi Tuyên Cổ đại lục, Thần Kiếm tông là một trong số đó.”
“Thì ra là thế!”
Thẩm Trường Thanh gật đầu.
Sau đó hắn lại hỏi Ngọc Hư Cổ Kính một ít chuyện thời kỳ thượng cổ, đại đa số đối phương đều có thể lần lượt giải đáp, chỉ là một ít chuyện tương đối bí ẩn, đối phương lại biết rất ít.
Hồi lâu sau.
Ngọc Hư Cổ Kính cáo từ rời đi.
Thẩm Trường Thanh thưởng thức Nam Châu Đỉnh, sau đó lại lấy ra Đông Châu Đỉnh, hai cổ đỉnh đồng xanh như hấp dẫn lẫn nhau, phát ra tiếng ong ong khẽ không thể tra xét.
Nhìn hai Tế Thiên Đỉnh, trong đầu Thẩm Trường Thanh lại nhớ tới lời vừa rồi Ngọc Hư Cổ Kính nói.
“Khó trách chư thiên thần tộc kiêng kị như thế đối với Nhân tộc, phàm là có hành tung Nhân tộc, liền sốt ruột không thể chờ được tiêu diệt Nhân tộc.
Tuy nói có lời đồn Nhân tộc diệt thế, nhưng nói đến cùng vẫn là thượng cổ Nhân tộc quá mạnh, làm thần tộc khác cảm thấy kiêng kị, sợ Nhân tộc tái hiện uy thế thời kỳ thượng cổ!”
Một Thần Kiếm tông đã mạnh như thế, càng đừng nói Nhân tộc hoàng đình.
Tựa như chênh lệch của tông môn cửu châu bây giờ cùng hoàng đình, thật ra cũng là tương tự.
Không tính năm tông mười hai cung các tông môn lâu đời căn cơ thâm hậu, chỉ riêng nói tông môn bình thường so với hoàng đình, chênh lệch cũng rất lớn.
Dù sao hôm nay hoàng đình thời gian trưởng thành quá ngắn, chưa thể tích lũy đủ nội tình, nếu là so với thế lực xuất hiện cùng thời kỳ mà nói, hoàng đình là quái vật lớn.
Như là Đạo tông Di Thần cung các thế lực, tính xấp xỉ thành lập cùng thời kỳ với hoàng đình, hôm nay cũng chỉ một hai vị Chân Tiên tọa trấn.
Lại nhìn bản thân hoàng đình, cường giả sánh vai Chân Tiên không nói vơ một cái được một đống, nhưng cũng không phải hai ba con mèo nhỏ, dưới Chân Tiên càng là cường giả đông đảo.
Nếu tuyến thời gian lại kéo dài mười vạn năm trăm vạn năm, chênh lệch của hai bên sẽ lớn đến mức hoàn toàn không thể bù lại.
Trường Thanh giới cửu châu đã là như thế, càng đừng nói Nhân tộc hoàng đình thời kỳ thượng cổ.
Có thể thấy được, thượng cổ Nhân tộc thời kỳ cường thịnh căn cơ rốt cuộc hùng hậu cỡ nào.
“Đáng tiếc, hư không chư thiên trước mắt khiến tu sĩ khác không dám tự tiện vào, muốn tìm chiến trường thượng cổ chỗ Tây Châu Đỉnh cũng không dễ dàng như vậy.
Nếu không, có thể có ba Tế Thiên Đỉnh trong tay, ta cũng có thể thêm vài phần nắm chắc!”
Nhìn hai Tế Thiên Đỉnh trong tay, Thẩm Trường Thanh thu nó vào trong Động Thiên, hai Tế Thiên Đỉnh chung quy là khó có tác dụng lớn, tuy bất cứ một Tế Thiên Đỉnh nào đều có thể sánh vai thập nhị phẩm chí bảo, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Thực lực Thẩm Trường Thanh đã cường đại đến trình độ nhất định, chí bảo thập nhị phẩm bình thường chưa chắc có thể mang đến bao nhiêu thay đổi cho thực lực của hắn.
Nếu có thể có ba Tế Thiên Đỉnh tạo thành số tam tài, vậy lại khác.
Nếu là trước kia, Thẩm Trường Thanh chắc chắn khuếch tán nhân thủ khắp nơi, bảo bọn họ toàn lực tìm kiếm hành tung chiến trường thượng cổ, sau đó tự mình lần lượt đẩy ngang qua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận