Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 1515: Diệt tộc (1)


Chương 1515: Diệt tộc (1)
Ầm!
Hai luồng lực lượng đánh phá.
Dao động đáng sợ lấy hai người làm trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán đi.
Thân thể Chung Sơn Đông Huyền tan vỡ bộ phận, máu thần chảy ra, nhưng hắn lại chưa lui ra phía sau một bước, thần quốc giơ lên cao trong nháy mắt trấn áp hạ xuống.
Bạch hoàng bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp bị Quy Tắc thần quốc đập trúng.
Thân thể nguy nga bất động lảo đảo lui về phía sau.
Cùng lúc đó, cánh cửa đồng xanh mở ra, lại có cái tay to lớn màu đen từ trong đó vươn ra, thân hình lui ra phía sau của Bạch hoàng vừa lúc rơi ở phạm vi bàn tay to lớn màu đen chạm đến.
Nắm chặt thân thể, bàn tay to lớn màu đen một lần nữa kéo Bạch hoàng vào phía sau cánh cửa đồng xanh.
“Không!”
Bạch hoàng vẻ mặt kinh hoảng, điên cuồng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay to lớn màu đen giam cầm.
Lúc trước rơi vào U Minh, hắn trả giá một món cửu phẩm đạo binh, mới miễn cưỡng nổ tung ra một lỗ thủng, từ bên trong trốn thoát.
Nếu là rơi vào U Minh lần nữa, phiền toái sẽ lớn lắm.
Chỉ là, Thần Chủ bùng nổ tuy mạnh.
Nhưng chủ nhân bàn tay to lớn màu đen kia lại càng thêm đáng sợ.
Mặc cho Bạch hoàng giãy dụa như thế nào, trước sau cũng không thể giãy thoát ra, cuối cùng bị cứng rắn túm vào phía sau cánh cửa đồng xanh.
Ầm!
Cánh cửa đồng xanh ầm ầm đóng lại, sau đó một lần nữa biến thành đèn cổ đồng xanh.
Lửa đèn màu xanh lét treo cao lấy tốc độ cực nhanh ảm đạm đi, chỉ còn lại một chút nguồn lửa mỏng manh, rơi ở bên trong đèn cổ.
Bàn tay khô héo cầm đèn cổ đồng xanh, thân thể U lão lại lần nữa còng đi vài phần, khí tức mục nát tuổi xế chiều quanh quẩn không tiêu tan, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ở một khắc đó Bạch hoàng bị kéo vào U Minh, Lôi hoàng đang chém giết với Huyết hoàng, toàn lực bùng nổ một đòn, sau khi mạnh mẽ bức lui Huyết hoàng, liền xé rách hư không bỏ chạy.
Đến đây, đại chiến mới chấm dứt.
“Không!”
Yếm hoàng vẻ mặt kinh sợ, trơ mắt nhìn một cú đấm hạ xuống kia, muốn ngăn cản lại đã không có bất cứ biện pháp nào.
Ầm!
Sức mạnh to lớn trấn áp.
Quy Tắc thần quốc tựa như thiên địa mênh mông, rốt cuộc đến một cái cực hạn thừa nhận, ầm ầm tan vỡ ra.
Thần quốc tan vỡ.
Thần Vương không còn.
Ở nháy mắt thần quốc tan vỡ, thân thể Yếm hoàng bỗng hủy diệt.
Một khắc đó, trong Bạch Ngọc thị tộc, khí vận gào thét.
Khí vận ban đầu hùng hồn, giờ phút này chợt tiêu tán hơn phân nửa, suýt nữa hoàn toàn phá diệt.
Các tu sĩ đang chém giết với cường giả Chung Sơn thị tộc, hôm nay đều là hốc mắt đỏ bừng, một sự bi thương không ngăn được trào lên trong lòng.
“Hoàng của ta!”
“Hoàng của ta ngã xuống rồi.”
“Mau để một bộ phận tu sĩ rút lui!”
Có trưởng lão Bạch Ngọc thị tộc sắc mặt kịch liệt biến hóa, trực tiếp sắp xếp tu sĩ khác rút lui.
Giữ lại núi xanh, lo gì không có củi đốt.
Hôm nay mấy vị Thần Vương còn lại của Bạch Ngọc thị tộc đều đã toàn bộ ngã xuống, đối mặt Chung Sơn thị tộc thế tới rào rạt, Bạch Ngọc thị tộc đã không có năng lực ngăn cản.
Tiếp tục chiến đấu, chỉ có kết cục chủng tộc hủy diệt.
Trước mắt thiên địa không giữ được, nhưng sinh linh trong tộc không thể ngã xuống toàn bộ.
Cho nên, cách làm thỏa đáng nhất, chính là để một đám thiên tài rút lui trước, đợi tới ngày sau tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Nhưng mà, ở lúc có tu sĩ chuẩn bị thông qua trận pháp truyền tống rời khỏi, lại kinh ngạc phát hiện, trận pháp truyền tống đã không mở ra được.
“Các ngươi không cần vọng tưởng thoát đi, thiên địa này đã bị phong tỏa, trừ phi là có lực lượng cấp bậc Quy Tắc Thần Vương, nếu không đừng mơ đánh vỡ phong tỏa.”
Chúc hoàng lạnh giọng nói.
Một đoạn lời, khiến trưởng lão Bạch Ngọc thị tộc sắc mặt trắng bệch.
“Chúc hoàng chẳng lẽ thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao? Hoàng của ta đã ngã xuống, Thần Vương tộc ta đã không còn, nếu là Chúc hoàng có thể tha Bạch Ngọc thị tộc ta một con đường sống, lão phu làm chủ, dẫn dắt Bạch Ngọc thị tộc tuyên thệ nguyện trung thành.”
Một vị cường giả Thần cảnh viên mãn đứng dậy, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
Bạch Ngọc thị tộc đại thế đã mất.
Tiếp tục đánh, cũng không có bất cứ phần thắng nào đáng nói.
Lúc này, nếu có thể tranh cho Bạch Ngọc thị tộc một tia sinh cơ, đã là không tệ.
Nhưng mà, sắc mặt Chúc hoàng lạnh nhạt: “Bạch Ngọc thị tộc kết cục bị diệt đã định.”
“Vì sao, chẳng lẽ Chúc hoàng thật sự không muốn cho chúng ta một con đường sống hay sao?”
Trên mặt tên Thần cảnh viên mãn kia tràn đầy kinh sợ cùng khó hiểu.
Hắn không hiểu, đối phương vì sao phải từ chối mình nguyện trung thành.
Phải biết rằng Bạch Ngọc thị tộc tuy Thần Vương đã ngã xuống hết, nhưng luận nội tình mà nói, vẫn rất mạnh mẽ.
Trong thị tộc, có thể ở trên nội tình so sánh với Bạch Ngọc thị tộc, thật ra không có bao nhiêu.
Mà ở trong cường tộc, càng không có bất cứ một tộc nào, có thể sánh vai với Bạch Ngọc thị tộc.
Nếu Chung Sơn thị tộc được Bạch Ngọc thị tộc nguyện trung thành, lợi ích trong đó có thể nghĩ mà biết.
“Không có vì sao cả, thuần túy là trong lòng bổn hoàng khó chịu, chỉ có Bạch Ngọc thị tộc ngươi diệt tộc, mới có thể giải lửa giận trong lòng bổn hoàng.
Chúc hoàng khẽ lắc đầu.
Sau đó, hắn liền một quyền hạ xuống, tên trưởng lão Thần cảnh viên mãn kia ngăn cản cũng chưa thể ngăn cản, thân thể trực tiếp nổ tung.
“Giết!”
“Hôm nay diệt hết sinh linh Bạch Ngọc thị tộc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận