Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 2391: Chỗ tốt cấp không (1)


Chương 2391: Chỗ tốt cấp không (1)
“Thanh Mộc thị tộc Lệ Khai Dương đến đòi nợ!”
Thanh âm to lớn giống như ma âm rót vào tai, khiến mỗi một tu sĩ đều lay động tâm thần, giống như lâm vào trong núi thây biển máu vô biên.
Một bên khác.
Hỏa Vân Thần Vương hôm nay đã kịch liệt biến sắc, khí chất xuất trần kia hoàn toàn biến mất.
“Lệ Khai Dương!”
“Hắn thế mà là Kiếm Hoàng Lệ Khai Dương!”
Nàng chỉ là ở mấy vạn năm trước chứng đạo mà thôi, lúc đó Thanh Mộc thị tộc đã sớm hóa thành tro bụi, cho nên chưa từng thật sự thấy bộ dáng vị Kiếm Hoàng kia trong lời đồn.
Nhưng, thân là Thần Vương của Đổ Sơn thị tộc, Hỏa Vân Thần Vương sao có thể chưa từng nghe nói danh hiệu Kiếm Hoàng Lệ Khai Dương.
Đồng thời, nàng càng thêm rõ, thực lực vị này rốt cuộc ở vào một cấp bậc như thế nào.
Giờ khắc này, trong lòng Hỏa Vân Thần Vương biết.
Nếu người tới thật là Kiếm Hoàng Lệ Khai Dương, như vậy chỉ bằng trận pháp chiến trường hư không cùng thực lực của mình, là tuyệt đối không có khả năng ngăn cản.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm lui về, cường giả trong tộc đang bế quan, cho dù là xuất quan chạy tới cũng vẫn cần một ít thời gian.
Mà điều nàng phải làm, chính là ngăn trở đối phương một lát là được.
Đối với một điểm này, Hỏa Vân Thần Vương vẫn có một chút tự tin.
Tuy lời đồn vị Kiếm Hoàng này thực lực rất mạnh, nhưng bản thân tốt xấu gì cũng là Nhật Nguyệt Thần Vương, lại có một trận pháp có thể ngăn cản Quy Tắc Thần Vương giúp đỡ, hai bên kết hợp, không nói hoàn toàn ngăn trở đối phương, chỉ cần kéo dài một lát thời gian, nghĩ hẳn là không có vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, trong lòng của nàng hơi yên tâm.
“Toàn lực thúc giục trận pháp, không tiếc trả giá tất cả, cũng không cần bận tâm tài nguyên hao tổn!”
Xuất phát từ bảo hiểm, Hỏa Vân Thần Vương vẫn truyền lệnh xuống.
Không đến một hơi thở, chỉ thấy hào quang trận pháp bao trùm chiến trường hư không kia càng thêm nồng đậm hẳn lên.
Đang lúc lực lượng trận pháp tăng cường, tay phải Lệ Khai Dương vươn ra một ngón tay, chỉ về phía chiến trường hư không.
Ầm ——
Kiếm cương màu máu chém vỡ hư không, hung hăng đánh lên trên trận pháp.
Trận pháp có thể ngăn được Quy Tắc Thần Vương kia, ở trước mặt kiếm cương màu máu chỉ giống như tờ giấy, không đến một hơi thở đã bị hoàn toàn xé rách nghiền nát.
Hơn nữa lực lượng kiếm cương màu máu dư thế không dứt, Hỏa Vân Thần Vương như đứng mũi chịu sào, trở thành mục tiêu công kích chủ yếu.
Trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm thấy mình đã bị núi thây biển máu bao vây, thần hồn cũng như bị đông lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm cương màu máu chém tới, hoàn toàn bao phủ bản thân.
Ầm ——
Đợi tới lúc lực lượng biến mất, bóng dáng Hỏa Vân Thần Vương đã không thấy nữa, hơn phân nửa thành trì trong chiến trường hư không tan vỡ, kết cục của tu sĩ bên trong tự nhiên không tốt tới đâu.
Bộ phận nhỏ thành trì còn lại tuy chưa hoàn toàn sụp đổ, nhưng bị lực lượng lan đến, cũng tàn phá không chịu nổi.
Có thể nói.
Lệ Khai Dương chỉ một đòn, đã mang chiến trường hư không Đổ Sơn thị tộc vất vả kinh doanh hoàn toàn triệt để đánh phế rồi.
“Hắn so với ban đầu trở nên trẻ hơn, nhưng cũng trở nên mạnh hơn!”
Ánh mắt Thẩm Trường Thanh ngưng trọng.
Hắn vừa mới từ Tuyên Cổ đại lục chạy tới, vừa lúc gặp được một màn Lệ Khai Dương ra tay.
Lực lượng một đòn này, tuy không bằng lực lượng một kiếm cuối cùng kia của đối phương trước đó, lại cũng không kém bao nhiêu.
Mà đây, chỉ là một đòn tiện tay mà thôi.
Rất khó tưởng tượng, đối phương ở lúc chưa đột phá cảnh giới, thực lực có thể ở trong thời gian ngắn, có được biến hóa lớn như thế.
So sánh, bộ dạng Lệ Khai Dương biến hóa, ngược lại chưa dẫn tới hắn để ý quá.
Đối với cường giả bậc này mà nói, muốn thay đổi bộ dạng bề ngoài, chỉ là chuyện nhẹ nhàng dễ dàng mà thôi.
Thanh Y nói: “Tôn thượng có chú ý tới núi thây biển máu kia hay không?”
Núi thây biển máu?
Thẩm Trường Thanh nhìn biển máu trải ra trong hư không, nơi đó có vô số sát ý đang thai nghén, tương tự có sinh linh kêu rên cùng rống giận.
“Chẳng lẽ lực lượng của Lệ Khai Dương, là đến từ núi thây biển máu kia?”
“Không sai!” Thanh Y gật gật đầu: “Nếu như lão phu không nhìn lầm, núi thây biển máu này hẳn chính là sau khi Thanh Mộc thị tộc bị diệt, oán niệm không cam lòng của sinh linh một tộc kết hợp, hôm nay Lệ Khai Dương không phải chỉ là bản thân Lệ Khai Dương đơn giản như vậy.
Dùng một góc độ nghiêm cẩn mà nói, Lệ Khai Dương hôm nay chính là gánh vác toàn bộ Thanh Mộc thị tộc, mượn dùng lực lượng oán niệm sinh linh.”
Nói tới đây, Thanh Y lại bổ sung một câu: “Gánh vác oán niệm một tộc mười vạn năm, hôm nay bùng nổ trong một buổi, chỉ sợ cho dù Thần Chủ giáp mặt, cũng phải liếc nhìn!”
Thẩm Trường Thanh nghe vậy, trong lòng không khỏi chấn động.
Ánh mắt Thanh Y trước giờ sẽ không có sai lầm, đối phương đã dám nói như vậy, vậy nói lên Lệ Khai Dương trước mắt, thực lực đã đến một trình độ cực kỳ đáng sợ.
Nếu nói, Lệ Khai Dương ban đầu, chỉ có thể ở đội bậc thang thứ hai, như vậy Lệ Khai Dương bây giờ, chỉ sợ có thể ở cấp bậc đỉnh điểm của đội bậc thang thứ nhất.
Chẳng qua, tuy trong lòng chấn động, Thẩm Trường Thanh cũng không sợ hãi gì.
Lệ Khai Dương bây giờ mục tiêu là Đổ Sơn thị tộc, mà không phải mình, hơn nữa, cho dù thật là mình, đối phương cũng không có khả năng chém giết bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận