Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 709: Tự tìm đường chết (3b)


Chương 709: Tự tìm đường chết (3b)
Ánh mắt Thẩm Trường Thanh lóe lên.
Thiên địa không biết tồn tại bao nhiêu năm, Nhân tộc cung phụng sơn thần thổ địa từ xưa đã có, nhưng Trấn Ma ti chưa từng có ghi chép về phương diện này.
Bởi vậy có thể thấy được.
Đơn thuần đạt được tín ngưỡng, rất khó làm được thật sự phong thần.
Trong đó, còn có một số chỗ mấu chốt.
“Thanh Nguyên lão tổ hôm nay là đại thọ ba trăm tuổi, Phượng Khâu lão tổ núi Phượng Khâu, cũng là hơn ba trăm năm trước mới sinh ra linh trí, cái này cũng từ khía cạnh chứng minh phán đoán ban đầu của ta, tinh quái xuất hiện rất có khả năng là có liên quan với yêu tà hàng thế.”
Tuy nói không khéo không thành sách.
Nhưng, hắn cũng không tin, sự việc thật sự có thể trùng hợp đến mức như thế.
Thẩm Trường Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời đêm tối tăm, trong mắt hắn lại sáng như ban ngày.
Đông Phương Chiếu từng nói.
Trấn Ma ti từng đoán yêu tà là đến từ thiên ngoại.
“Thiên địa ban đầu không sứt mẻ, cho nên không có yêu tà đến, là sau khi thiên địa có khuyết, mới có yêu tà hàng thế.”
“Thiên địa không khuyết, cũng có thể so sánh thành thiên địa là một trạng thái hoàn toàn phong bế, mà thiên địa có khuyết, liền nói lên thiên địa hoàn toàn phong bế đã xuất hiện một lỗ thủng.
Yêu tà nhất tộc có thể từ lỗ thủng này tiến vào, có lẽ còn có thứ khác, cũng có thể từ lỗ thủng này tiến vào.”
Suy nghĩ trong lòng Thẩm Trường Thanh chuyển động.
Hắn gần như có thể khẳng định.
Nếu Trấn Ma ti ban đầu phỏng đoán là không sai, như vậy ở sau khi yêu tà đến, khẳng định là dẫn dắt đến năng lượng nào đó ban đầu thiên địa không có đến.
Chính bởi vì có luồng năng lượng này, dã thú bình thường mới có thể sinh ra linh trí, trở thành tồn tại như tinh quái.
“Chỉ là đoán thì đoán, cụ thể như thế nào, còn phải thật sự hỏi mới biết được.”
Vẻ mặt Thẩm Trường Thanh dần dần lạnh đi.
Hỏi ai.
Cái đó tự nhiên là không cần phải nói.
Lúc này.
Sau khi mấy tên tinh quái hóa hình kia tiến vào miếu thờ, không bao lâu, liền có tiếng của Thanh Nguyên lão tổ truyền ra.
“Các con, mang những huyết thực kia đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đưa hết vào.”
“Vâng!”
Đám tinh quái kia nghe vậy, đều cúi đầu trả lời.
Sau đó, chúng nó liền xoay người nhìn về phía Nhân tộc trong lồng giam.
Trong lúc nhất thời, Nhân tộc bị giam giữ đều là vẻ mặt hoảng sợ kêu to.
“Không —— “
“Đừng ăn ta mà!”
“Tha cho ta đi, ta trên có mẹ già tám mươi tuổi, tha cho ta đi!”
Đối mặt mọi người kêu rên cầu xin tha thứ, tinh quái không chút dao động, trên khuôn mặt dữ tợn có nụ cười tàn nhẫn, trực tiếp mở ra lồng giam, mạnh mẽ mang người ta từ bên trong túm ra.
Lúc này, lồng giam vốn là vây khốn, đối với rất nhiều người mà nói, lại đã trở thành ngọn cỏ cứu mạng.
Có người liều mạng cầm lấy song sắt, không để mình bị bắt đi.
Một bên khác, lồng giam chỗ Thẩm Trường Thanh cũng đã bị mở ra.
Các Nhân tộc bị giam giữ kia đều sợ hãi nhao nhao lui về phía sau, trốn tới trong góc, trực tiếp mang Thẩm Trường Thanh ngồi khoanh chân lộ ra.
“Chính ngươi!”
Báo Vương nhận ra người này, chính là kẻ mình mê hoặc mà đến.
Tuy nó rất tò mò, người trước mắt giống như không sợ mình, nhưng cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ thấy một con báo đứng thẳng lên như người, móng vuốt dày rộng trực tiếp chộp về phía người trước mặt.
Móng vuốt sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như có thể dễ dàng cào rách làn da người ta.
Ông!
Ở lúc móng vuốt rơi ở trên vai, thân thể Thẩm Trường Thanh khẽ chấn động một lần.
Nháy mắt, móng vuốt gãy.
Tiếng xương vang thanh thúy tỏ ra càng thêm chói tai.
“A!”
Báo Vương kêu đau một tiếng, nhịn không được rút lui.
Thẩm Trường Thanh đứng dậy, đi từng bước một về phía bên ngoài lồng giam đang mở ra.
Bên ngoài, Báo Vương dùng một cái chân trước ôm một cái chân trước khác của mình, trên khuôn mặt dữ tợn tràn đầy vẻ mặt khổ sở, đôi mắt màu xanh biếc khi nhìn về phía người tới gần, có hoảng sợ cũng có sát ý.
“Có cường giả lẻn vào, mau, giết hắn!”
Nó không chần chờ.
Ở nháy mắt Thẩm Trường Thanh tới gần, liền bùng nổ lui bắn lại, đồng thời trong miệng lớn tiếng la lên.
Một lần vừa rồi, mình nhìn cũng chưa thấy rõ ràng, đã bị đối phương đánh gãy một cái móng vuốt, bản năng dã thú tìm lành tránh dữ, khiến Báo Vương biết đối phương không phải kẻ mình có thể chống lại.
Không cần Báo Vương la lên, động tĩnh nơi này, cũng đã dẫn tới tinh quái khác chú ý.
Hầu như là ngay lập tức, đã có lượng lớn tinh quái xông tới.
Chúng nó mỗi kẻ đều dùng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm người ở giữa, như lập tức ra tay, xé hắn thành trăm mảnh.
“To gan, thế mà dám lẻn vào nơi này!”
“Đến rồi thì đừng ra ngoài nữa, vừa lúc nếm thử hương vị võ giả.”
“Máu thịt võ giả tương đối chắc, ăn chẳng những hương vị ngon, hơn nữa còn có thể tăng mạnh công lực —— “
Trên mặt một đám tinh quái lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Võ giả!
Đó là huyết thực quý giá.
Đặc biệt võ giả có thể đả thương Báo Vương, một thân khí huyết càng thêm phi phàm.
Chúng nó đã có chút ảo tưởng, mình nếu cắn nuốt huyết thực võ giả cỡ này, rốt cuộc có thể có bao nhiêu lợi ích.
Cho dù không thể tăng trưởng thực lực, nếm thử hương vị, vậy cũng tốt.
“Tinh quái các ngươi, giết hại Nhân tộc, bản quan thân là Trấn Thủ sứ phủ Nam U, quả quyết không thể ngồi yên không lý đến. Hôm nay sẽ giết chết các ngươi, trả phủ Nam U một bầu trời trong lành!”
Thẩm Trường Thanh nhìn tinh quái vây lên, bước ra một bước về phía trước, liền trầm giọng quát.
Trấn Thủ sứ phủ Nam U!
Nghe nói danh hiệu này, các tinh quái kia đầu tiên là nghi hoặc một phen, ngay sau đó giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt không khỏi biến sắc hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận