Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 3713. Tai họa ngầm (2)



Chương 3713. Tai họa ngầm (2)




Những chí bảo này nếu vận dụng thích đáng, thậm chí có hi vọng khiến Cổ Hoang thần tộc ở trong ngắn hạn sinh ra một vị đỉnh phong Thần Chủ.
Tương lai vạn năm, có hi vọng sinh ra từ hai vị Thần Chủ trở lên.
Ban thưởng như vậy, lại nào không làm Cổ Hoang thần tộc kích động, cho dù là cường giả bọn Sùng Nguyên Thần Chủ, giờ phút này trong mắt đều có biểu cảm hâm mộ.
“Khó trách Thiên tông có thể ở không đến trăm năm phát triển đến bực này, trừ thực lực của vị tông chủ Thiên tông này, cách làm có công tất thưởng bực này, cũng là một nhân tố quan trọng.”
Sùng Nguyên Thần Chủ thầm nghĩ.
Thần tộc khác cho dù có thể làm được có công tất thưởng, cũng không có khả năng giống Thiên tông bút tích lớn như vậy.
Đặc biệt mảnh vỡ thần quốc cấp Thần Quân, bất cứ một thần tộc nào cũng coi như trân bảo, bình thường căn bản sẽ không ban thưởng.
Lại nhìn bây giờ.
Thẩm Trường Thanh cũng không chớp mắt một lần, liền trực tiếp ban thưởng bảy mảnh vỡ thần quốc cấp Thần Quân.
Đối với điều này, Sùng Nguyên Thần Chủ cũng không thể không bội phục.
Ban thưởng xong Cổ Hoang thần tộc, còn lại chính là ban thưởng cường giả còn lại của Thiên tông tham chiến, về phần mấy thị tộc khác hôm nay chưa đến, tự nhiên chưa lập tức ban thưởng.
...
Hoàng cung đại điện.
Hôm nay, cường giả còn lại, hầu như đều bị Thẩm Trường Thanh phái ra ngoài, giúp Bích Vân Không thu phục các thế lực.
Thẩm Trường Thanh thì ở lại trong hoàng cung, tìm hiểu sâu thêm vài phần đối với Bích Huyền thần tộc.
Giống với Lôi Trạch hoàng đình, trong hoàng cung của Bích Huyền hoàng đình cũng tồn tại có tương tự tranh tường, ghi lại khởi nguyên của Bích Huyền thần tộc, cùng với về sau hưng thịnh.
Khác biệt duy nhất là, trong Bích Huyền hoàng đình, không có lực lượng của cường giả lưu lại.
Đi theo phía sau Thẩm Trường Thanh, Lệ Khai Dương trầm mặc không nói.
Thẩm Trường Thanh bỗng nhiên dừng bước, thản nhiên cười nói: “Lệ trưởng lão có lời gì cứ nói ra là được, cần gì phải nghẹn ở trong lòng.”
Lệ Khai Dương im lặng hồi lâu không nói, tuy đối phương che giấu rất tốt, nhưng cũng không thể giấu được mắt của Thẩm Trường Thanh.
Nghe vậy, Lệ Khai Dương cũng không che giấu cái gì, lắc đầu nói: “Lệ mỗ chỉ là có một chuyện không rõ, Bích Vân Không có thể phản bội Bích Huyền thần tộc, ngày khác có thể phản bội Thiên tông.
Tông chủ để hắn cai quản Bích Huyền thần tộc, sẽ có chút không ổn hay không?”
Đối với Bích Vân Không, Lệ Khai Dương đối với gã có nhiều sự xem thường.
Không là vì thực lực của đối phương thấp, mà là vì đối phương có thể vì ích lợi bán đứng chủng tộc của mình, tu sĩ như vậy ở trong chư thiên vạn tộc đều phải chịu phỉ nhổ.
Thẩm Trường Thanh mỉm cười: “Lệ trưởng lão lời ấy sai rồi, Bích Vân Không ngày xưa chỉ là nửa bước Thần Vương nho nhỏ, ở trong Bích Huyền thần tộc địa vị không cao.
Hôm nay một khi đắc thế, ngồi lên ngai báu hoàng giả Bích Huyền thần tộc, hắn sẽ chỉ trung thành và tận tâm đối với Thiên tông, mà không có chút lòng dạ nào khác.
Dù sao nếu phản bội Thiên tông, hắn lại có tư cách gì ngồi được hoàng vị của Bích Huyền thần tộc.
Chỉ có ôm chặt lấy đùi Thiên tông, Bích Vân Không mới có thể đạt được mọi thứ muốn có, mới có thể tọa trấn một phương thần tộc, nắm giữ sinh tử của ức ức vạn sinh linh.
Bích Vân Không rất thông minh, chính bởi hắn thông minh, cho nên mới biết nên lấy hay bỏ như thế nào.”
“Hơn nữa... Bích Vân Không tuy thực lực nhỏ yếu, nhưng hắn vì tiền đồ của mình dám buông tay liều một phen, ngày khác thành tựu cũng nhất định không nhỏ.
Giữ lại tu sĩ như vậy, thường thường là hữu dụng hơn so với giết.
Đối với thế lực khác mà nói, Bích Vân Không chính là một thanh kiếm hai lưỡi, nhưng đối với bổn tọa mà nói, Bích Vân Không sẽ chỉ là một thanh đao sắc bén!”
Thẩm Trường Thanh khoanh tay, nhìn tranh tường Bích Huyền thần tộc trước mắt, lạnh nhạt nói.
Trong giọng nói bình tĩnh, tràn ngập sự tự tin mạnh mẽ.
Đây là tự tin đối với thực lực của mình.
Theo Thẩm Trường Thanh thấy, chỉ cần thực lực Thiên tông vững bước tăng trưởng, trước sau đều gắt gao áp chế Bích Vân Không, hơn nữa có thể cho được đối phương ích lợi, kẻ sau liền tùy ý nó sai khiến.
Cho nên, Thẩm Trường Thanh căn bản không sợ Bích Vân Không phản bội.
Lui một bước mà nói.
Cho dù Bích Vân Không phản bội lại có thể như thế nào, một cái Bích Huyền thần tộc nho nhỏ, một tay có thể tiêu diệt.
Thẩm Trường Thanh có thể nâng đỡ một Bích Vân Không, thì có thể nâng đỡ Bích Vân Không thứ hai.
Nghe vậy, sắc mặt Lệ Khai Dương thoải mái.
Phương diện này thật là hắn nghĩ sai rồi, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất cứ thủ đoạn nào cũng tỏ ra vô dụng.
“Trái lại Bích Bạch Vũ phải tìm ra, một tên Thần Chủ trung giai ẩn núp trong bóng tối, tai họa ngầm không nhỏ!”
Thẩm Trường Thanh nói.
Bích Bạch Vũ.
Đó là tên Bích Hoàng nhiệm kỳ trước.
Hôm nay hoàng vị của Bích Huyền thần tộc do Bích Vân Không kế thừa, đối phương mất đi tôn vị hoàng giả, chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng.
Lệ Khai Dương gật đầu: “Vấn đề Bích Bạch Vũ là không nhỏ, chỉ là hắn nếu muốn trốn, thật sự tìm ra chỉ sợ không dễ.
Lệ mỗ nhớ Thiên La thị tộc có chí bảo Ngọc Hư Cổ Kính tồn tại, tông chủ sao không dùng Ngọc Hư Cổ Kính thôi diễn một phen, xem xem có thể tìm được hành tung Bích Bạch Vũ hay không.”
“Ngọc Hư Cổ Kính...”
Thẩm Trường Thanh gật đầu khẽ không thể phát hiện.
Nếu không phải Lệ Khai Dương nhắc nhở, hắn trái lại không nhớ tới chuyện này. Hết chương 3713.



Bạn cần đăng nhập để bình luận