Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 4313 - Bổn tọa Thẩm Trường Thanh (3)

Hắn là trưởng lão Thiên tông, tương tự cũng là trưởng lão Tử Vân thị tộc, mà không phải hoàng của Tử Vân thị tộc, tự nhiên là không có tư cách làm chủ thay toàn bộ thị tộc.
Đặc biệt việc này quan hệ đến Tử Vân thị tộc tồn vong, Tử Vân Chính càng thêm không dám tùy tiện kết luận.
Trưởng lão khác cũng đều vẻ mặt kiên định, bày tỏ muốn kiên quyết ủng hộ Thiên tông.
Khi một người cuối cùng dứt lời, Thẩm Trường Thanh nhìn mọi người, mỉm cười: “Các vị có thể có ý tưởng như thế, bổn tọa rất vui mừng.
Nếu như tông môn có thể vượt qua kiếp nạn này, bổn tọa cũng sẽ không quên các vị!
Nhưng ta người này xưa nay đều không thích phản bội, mới vừa rồi bổn tọa cho các ngươi cơ hội rời đi, các ngươi đã bằng lòng lưu lại vậy thì lưu lại, nhưng nếu về sau lại phản bội tông môn, liền đừng trách bổn tọa ra tay độc ác!”
Khi nói ra một câu cuối cùng, trên mặt Thẩm Trường Thanh đã không có một chút nụ cười nào, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc, khiến không ít trưởng lão đều rùng mình.
Sau đó, Thẩm Trường Thanh nói: “Mặt khác, mang thân phận Nhân tộc của bổn tọa truyền khắp tông môn, đệ tử bằng lòng lưu lại thì lưu lại, đệ tử không muốn lưu lại đều có thể rời đi.
Bao gồm chủng tộc sau lưng các ngươi, nếu không muốn lan đến bản thân, cũng có thể thoát ly tông môn, bổn tọa sẽ không truy cứu bất cứ điều gì.”
Một câu này, Thẩm Trường Thanh chính là nói với đám người Tử Vân Chính.
Dù sao những người này tuy là trưởng lão tông môn, nhưng cũng không có tư cách làm quyết định cho chủng tộc sau lưng.
“Cuối cùng, mang toàn bộ tu sĩ ở chiến trường hai giới triệu hồi toàn bộ!”
Nói xong một câu cuối cùng, thân hình của Thẩm Trường Thanh liền biến mất ở trong đại điện tông môn, chỉ còn lại trưởng lão khác sắc mặt trầm trọng.
Sau một lúc, Phổ Tông dẫn đầu đứng dậy, trầm giọng nói: “Các vị, chuyện nơi đây không phải là nhỏ, lão phu cũng cần trở về Thiên Ngô thị tộc sớm làm chuẩn bị.”
“Cũng tốt, Cổ Hoang thần tộc cũng cần làm tốt sự chuẩn bị, ta cũng cáo từ trước!”
Cổ Hoang Hình theo đó đứng dậy rời đi.
Hai người rời đi một lát, trưởng lão khác cũng không ở lâu, Tử Vân Chính Ngũ Lôi Thần Vương đám cường giả các tộc ngay lập tức rời khỏi tông môn, trở về lãnh địa của các tộc.
Đỉnh núi chủ tông.
Vạn Đạo lão nhân nhìn người trước mắt, mở miệng hỏi: “Tông chủ vì sao phải bại lộ thân phận vào lúc này?”
“Ta từng chiến một trận với Hắc Ma thần tộc, bị Bất Hủ thánh binh của họ nhìn thấy chân dung, việc này liền không thể che giấu thêm, nhưng bại lộ thì bại lộ đi.
Trốn mấy trăm năm, ta cũng suýt nữa quên ta rốt cuộc là Phù Dương hay Thẩm Trường Thanh, hôm nay giãy thoát trói buộc coi như là một loại giải thoát!”
Thẩm Trường Thanh bình thản cười, theo hắn công khai khôi phục thân phận của mình, liền cảm giác được bình cảnh của mình lại buông lỏng vài phần.
Cường giả thật sự, chính là không sợ hãi gì cả.
Ngày xưa lấy thân phận Phù Dương làm việc, ở trong mắt Thẩm Trường Thanh, trước sau đều là đeo một tầng gông xiềng vô hình.
Hôm nay gông xiềng diệt hết, tự nhiên tu vi tinh tiến.
“Tông chủ cho rằng, tin tức này truyền lưu ra ngoài, có mấy người bằng lòng cùng tiến thối với tông môn!”
“Lòng người khó dò nhất, bổn tọa lại nào cần đoán những thứ này, bọn họ bằng lòng lưu lại thì lưu lại, không muốn lưu lại thì không cần lưu lại.
Vừa lúc bằng vào đại kiếp lần này, mang tông môn thanh tẩy một lần hẳn hoi, nếu không đục ngầu không chịu nổi, ngày khác cũng nhất định sẽ gặp vấn đề.”
Thẩm Trường Thanh lắc lắc đầu, đối với điều này cũng không để ý.
Hắn có thể một tay sáng tạo Thiên tông, tự nhiên có thể một tay hủy diệt Thiên tông, hôm nay cho người khác một đường lui, chính là mang kẻ không trung thành loại bỏ toàn bộ ra ngoài.
Đợi tới ngày khác vượt qua đại kiếp, người vẫn còn lưu lại, tự nhiên có thể được tông môn trọng dụng.
Tuy Thẩm Trường Thanh bảo trì thận trọng đối với kiếp nạn sắp đến, nhưng từ trước tới giờ đều không khuyết lòng tin, hoặc là nói cường giả chưa bao giờ thiếu lòng tin.
“Thời kỳ thượng cổ Nhân tộc hoàng đình hủy diệt, hôm nay mấy thượng cổ kỷ nguyên trôi qua, bổn tọa ngược lại muốn xem, thần cung còn có thực lực diệt Nhân tộc ta hay không!”
Thẩm Trường Thanh đứng khoanh tay, Thiên Nhãn ở mi tâm mở ra, dòng sông quy tắc chư thiên chiếu vào mắt, các loại thiên cơ lẫn lộn giờ phút này cũng như rõ ràng hơn rất nhiều.
Thậm chí một góc tương lai, Thẩm Trường Thanh cũng thăm dò được vài phần.
Chỉ thấy nơi đó sát phạt ngút trời, thần linh ngã xuống, chư thiên cũng lâm vào trong vô tận chiến loạn, Thiên tông hủy diệt, Nhân tộc quy khư.
Nhưng lại có thể thấy Nhân tộc xuất thế, trấn áp chư thiên, chư thần lâm vào hoàng hôn.
“Xem ra Nhân tộc cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng, ai thắng ai bại còn phải thật sự tranh tài một hồi mới có thể rõ!”
Khóe miệng Thẩm Trường Thanh cong lên một nụ cười, trong con mắt dựng thẳng các loại thiên cơ đạo vận tiêu tán, tương lai không xác định hắn không cần thăm dò quá nhiều, cho dù là tương lai Nhân tộc chỉ có diệt vong, mình cũng sẽ toàn lực liều một phen.
Bởi vì Thẩm Trường Thanh luôn tin tưởng, tương lai chỉ là tương lai, vận mệnh chính là nắm giữ ở trong tay mình.
Khi đạo vận thiên cơ tan vỡ hủy diệt, có đại đạo thần thụ chiếu rọi bầu trời, vô số đạo vận hiển hóa ra, làm tu sĩ cả Thiên Lôi vực đều lâm vào chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận