Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 4849 - Quân hồn (1)

Truyền thừa bực này có thể quan hệ đến sau này mình có thể chứng được Thần Tôn hay không, không cần nói một cái Kiếm thần tộc, cho dù mười cái Kiếm thần tộc lại có thể thế nào, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện lui bước.
Nếu là Kiếm Tôn ở chỗ này, các thần tộc nói không chừng thật có khả năng bị chấn nhiếp.
Nhưng bây giờ Kiếm Tôn không ở đây, cục diện liền khác.
Ánh mắt thần tộc khác, Thẩm Trường Thanh coi như không thấy, hắn từ trước tới giờ cũng không có ý nghĩ dựa vào thế lực khác, Thất Tinh tôn giả đến, cũng khiến hắn cảm giác có chút bất ngờ.
Rất hiển nhiên, đây là Kiếm Hoàng phát ra thái độ thiện ý đối với mình.
Chẳng qua, nội bộ Kiếm thần tộc từ đầu đến cuối đều không phải chỉ có một thanh âm, Kiếm Hoàng tuy là hoàng giả Kiếm thần tộc, nhưng cường giả thần cung trở về, trọng lượng tiếng nói đối phương cũng sẽ không quá cao.
Như vậy, cho dù bản thân thật sự thỉnh cầu Kiếm thần tộc ra mặt, Thẩm Trường Thanh tin tưởng, lực lượng Kiếm thần tộc thật sự có thể vận dụng cũng là không nhiều.
Nhưng bất kể nói thế nào, Thất Tinh tôn giả lần này đến, cũng cho thấy ý kiến của bộ phận Kiếm thần tộc.
Khi Thẩm Trường Thanh trở lại thành thứ nhất không bao lâu, cường giả Hoa Dương tổ đình cũng đến.
Tu sĩ dẫn dắt đại quân không phải ai khác, chính là Ngọc Kinh Tiên Vương.
“Thẩm tông chủ, về sau chính là Hoa Dương tổ đình và Thiên tông cùng nhau trấn thủ thành thứ nhất, trận chiến này không thể xem nhẹ, hy vọng Thẩm tông chủ cũng có thể toàn lực ứng phó!”
Ngọc Kinh Tiên Vương mỉm cười nói, thái độ không tính là nhiệt tình, nhưng cũng không tính là lạnh nhạt.
Thân là cường giả cổ xưa, Ngọc Kinh Tiên Vương rất rõ, không thể xem nhẹ bất cứ một tu sĩ nào, ai cũng không thể khẳng định, đối phương ngày sau sẽ có thành tựu lớn hay không.
Cho dù Thiên tông bây giờ thân hãm tử cục, nhưng Ngọc Kinh Tiên Vương vẫn không có ý tứ bỏ đá xuống giếng.
Không nói hắn có ý nghĩ về sau Thẩm Trường Thanh chết trận, kéo y vào Hoa Dương tổ đình, chỉ nói, Thẩm Trường Thanh không nhất định sẽ thật sự ngã xuống.
Một việc chưa đóng nắp hòm kết luận, cũng không thể tùy tiện chọn phe.
Vô số năm qua, Ngọc Kinh Tiên Vương từng kiến thức được nhiều thiên kiêu quật khởi, khiến một số cường giả có thâm niên thất bại.
Ở trên đối nhân xử thế, Ngọc Kinh Tiên Vương cũng khéo đưa đẩy vô cùng.
“Trận chiến này thành bại không chỉ quan hệ đến Hoa Dương tổ đình, cũng quan hệ đến Thiên tông, bổn tọa tự nhiên sẽ toàn lực ứng phó, chỉ là Thiên tông thế yếu, đến lúc đó chỉ sợ là cần dựa vào Ngọc Kinh Tiên Vương viện thủ nhiều hơn mới được!”
Thẩm Trường Thanh cũng đưa tay không đánh người đang cười, cũng mỉm cười đáp lại.
Đối với điều này, Ngọc Kinh Tiên Vương khẽ gật đầu, sau đó liền bảo người cùng nhau trấn thủ thành thứ nhất.
“Hừ, Thiên tông thật kiêu ngạo, bây giờ chúng ta đến đây, vậy mà cũng chiếm cứ phủ thành chủ không nhường, quả nhiên là không biết tốt xấu!”
Trong đại điện một phủ đệ của thành thứ nhất, có cường giả Hoa Dương tổ đình lộ vẻ mặt bất mãn.
Từ khi đại quân Hoa Dương tổ đình vào ở thành thứ nhất, vốn cho rằng Thiên tông sẽ lấy lòng khắp nơi, không ngờ đối phương vậy mà coi như không thấy, ngay cả phủ thành chủ đại biểu cho chủ vị cũng không nhường ra, khiến rất nhiều cường giả đều sinh lòng bất mãn.
Ngọc Kinh Tiên Vương vẻ mặt hờ hững, không mặn không nhạt nói: “Đây đều là việc nhỏ, cần gì để ý nhiều như vậy, Thiên tông có lẽ không đơn giản như mặt ngoài thấy.
Dù sao từ thượng cổ đại kiếp đến nay, Nhân tộc yếu đuối gần như diệt tộc, vị kia có thể dẫn dắt Nhân tộc quật khởi, thủ đoạn nhất định không đơn giản như vậy.
Đừng nhìn bây giờ Thiên tông tử cục đã định, nhưng không đợi tới một khắc cuối cùng, ai có thể khẳng định sự thật như thế nào.
Vì một chút việc trở mặt với Thiên tông là không cần thiết, các ngươi cũng không thể tự tiện có bất cứ động tác nào đối với Thiên tông, nếu như để ta phát hiện, tất nhiên nghiêm trị không tha!”
Câu nói sau cùng, vẻ mặt Ngọc Kinh Tiên Vương đã trở nên nghiêm khắc đến cực điểm.
Cường giả khác của Hoa Dương tổ đình nghe vậy, đều cuống quít gật đầu, không dám chống lại.

Không đến một ngày.
Đại quân tới lãnh thổ.
Ngàn vạn đại quân trùng trùng điệp điệp, hướng về phòng tuyến cửa vào chư thiên mà tới.
Chỉ thấy cường giả dày đặc trên hư không, hoặc cưỡi hung thú, hoặc ngự không mà đi.
“Khởi bẩm tướng quân, phía trước chính là vị trí cửa vào chư thiên, căn cứ tin tức báo, chín thành trước kia trấn thủ đều đã rơi vào tay thế lực U Minh, bây giờ càng có viện quân chư thiên đến.
Thật sự muốn đánh hạ phòng tuyến, nghĩ hẳn không đơn giản như vậy.”
Có thần tướng đến bẩm báo.
Cường giả cầm đầu thân mặc chiến giáp màu xanh đậm, mày kiếm mắt sáng, hai đầu lông mày tự có một phần ngạo ý lạnh lùng.
Đối phương không phải ai khác.
Đương nhiên là Thiên Tinh Thần Hoàng.
“Chư thiên không có vấn đề lớn, từ thượng cổ đại kiếp đến nay, chư thiên đã xuống dốc nhiều năm, sau lại có chiến tranh Thiên Ma, thực lực càng hao tổn nghiêm trọng.
Nếu không có quy tắc lĩnh vực áp chế, một trận chiến lúc đó, bốn đại đế triều đã hoàn toàn trấn áp toàn bộ chư thiên.
Bây giờ thế lực U Minh cho dù cầu được viện quân chư thiên cũng vô dụng, trận chiến này không có ai có thể ngăn cản mũi nhọn của Thái Sơ đế quốc ta!”
Thiên Tinh Thần Hoàng thanh âm lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát ý lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận