Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 4348 - Thần Hư kỳ vọng, một kiếm chấn động cửu châu! (3)

“Phá cho ta!”
Thần Hư rống giận, Thiên Đạo Ấn hóa thành kích cỡ núi cao, uy thế đáng sợ giống như có thể trấn áp thiên địa bát hoang, hung hăng va chạm với kiếm cương chém vỡ trăm vạn dặm.
Ầm ——
Bầu trời hủy diệt.
Trên không toàn bộ Cổ Châu đều lâm vào bóng tối tịch diệt, hào quang nhật nguyệt đều bị lực lượng khủng bố cắn nuốt.
Cho dù là bên ngoài Cổ Châu, cũng có thể cảm nhận được luồng dao động kinh khủng đến cực điểm này, khiến toàn bộ cường giả Chân Tiên đều sắc mặt kinh sợ.
Ai cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà luồng lực lượng kia lại làm bọn họ cảm nhận được tử vong uy hiếp.
Giống như chỉ cần có một chút dư âm chạm đến mình, sẽ trực tiếp ngã xuống.
Rất khó tưởng tượng, rốt cuộc là cường giả thế nào, có thể phát huy ra uy thế cường đại cỡ này.
Cho dù ở trong Tiên Mộ, Cố Thanh Phong cũng không khỏi nhìn về phía Cổ Châu, sắc mặt tỏ ra hơi kinh ngạc.
“Xem ra cửu châu cũng không phải là gầy yếu, thế mà có cường giả cỡ này tồn tại, quả nhiên là không thể tưởng tượng!”
Từ trước tới nay, Cố Thanh Phong đều cho rằng thực lực cửu châu không mạnh, chỉ có phụ thần nhà mình mới là cường giả duy nhất.
Dù sao Đạo Tiên khác hắn cũng từng lĩnh, thực lực chỉ có thể nói là tương đối bình thường.
Nhưng giờ phút này Cổ Châu bộc phát ra dao động, lại khiến Cố Thanh Phong thay đổi cái nhìn đối với cửu châu, chỉ riêng nhìn từ dao động này, đã có thể phát hiện thực lực của đối phương tuyệt đối sẽ không yếu hơn mình.
...
Cổ Châu.
Trên không Thiên Đạo tông.
Khi hai luồng lực lượng va chạm, Thiên Đạo Ấn vốn đã tàn phá trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, kiếm cương dư thế không dừng hung hăng chém lên trên thân Thần Hư, khiến hắn rơi xuống, mang dãy núi của Thiên Đạo tông cũng đè sập hơn phân nửa.
Toàn bộ đều xảy ra ở trong tích tắc, đợi tới lúc người khác của Thiên Đạo tông phản ứng lại, Thần Hư đã không biết sống hay chết.
Không đợi người khác chấn động bao nhiêu, liền nghe thấy một thanh âm lạnh nhạt truyền khắp toàn bộ tông môn Thiên Đạo tông.
“Đây là kết cục của việc ra tay đối với Thành Tiên tông ta, một kiếm này chỉ là cảnh cáo, nếu như có lần sau, bổn tọa triệt để san bằng Thiên Đạo tông ngươi!”
Nghe được thanh âm này, không ít trưởng lão Thiên Đạo tông đều sắc mặt trắng bệch.
Tuy đối phương chưa thật sự lộ diện, nhưng chỉ nghe thanh âm bọn họ đã có thể nhận ra thân phận đối phương.
Tông chủ Thành Tiên tông!
Lục Tiên Thần!
Đợi tới lúc thanh âm này tiêu tán, Thần Hư mới từ trong dãy núi vỡ nát lảo đảo bay lên không trung.
Đối phương giờ phút này đã hoàn toàn không thấy bộ dáng tiên phong đạo cốt, đạo bào trên người tàn phá, búi tóc tán loạn, trước ngực có vết thương nhìn ghê người sâu có thể thấy được xương, lượng lớn máu tươi phun trào ra, khiến khí tức đối phương sụt giảm.
“Tông chủ!”
Thấy được bộ dáng Thần Hư thê thảm như vậy, trưởng lão khác đều biến sắc hẳn, cuống quít ngự không tiến lên đỡ đối phương.
Người sau khoát tay, trên mặt hãy còn chưa hết kinh hồn.
Thiếu chút nữa.
Chỉ thiếu một chút nữa.
Một kiếm đó của Lục Tiên Thần, khiến Thần Hư cảm giác mình chưa từng có một khắc nào, cách cái chết gần như thế.
Hắn như thế nào cũng không ngờ, Lục Tiên Thần biến mất mấy trăm năm thời gian, thực lực sẽ khủng bố đến tình trạng này, hai người giống như hoàn toàn không ở cùng cấp bậc.
“Lập tức... Lập tức hủy bỏ toàn bộ động tác nhằm vào Thành Tiên tông, sau đó chuẩn bị hậu lễ, ba ngày sau bổn tọa tự mình tới Thành Tiên tông nhận lỗi!”
Một lần này, Thần Hư là thật sự sợ rồi.
Nếu nói Thẩm Trường Thanh có thể xem ở trên phần đại nghĩa Nhân tộc, sẽ không dễ dàng tiêu diệt Thiên Đạo tông, như vậy Thành Tiên tông nhất định không có băn khoăn như vậy.
Vừa rồi cách không giao thủ một đòn, khiến Thần Hư biết cho dù dốc hết toàn bộ lực lượng Thiên Đạo tông, cũng không có khả năng là đối thủ của Lục Tiên Thần.
Lúc nên chịu nhũn thì phải chịu nhũn, tuyệt đối không thể cứng rắn đối đầu.
Mặt mũi thứ này, chỉ có lúc cam đoan bản thân an toàn, mới cần chú ý một chút.
Nếu tính mạng cũng khó bảo toàn, như vậy có mặt mũi hay không, cũng không còn quan trọng như vậy.
Thần Hư sống nhiều năm như vậy, tự nhiên là sống được thông thấu, gánh nặng thân phận với hắn mà nói, cũng là thứ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Trưởng lão khác nghe vậy, cũng không dám hỏi cái gì nữa, cuống quít đi xuống chuẩn bị.
Một kiếm đó của Lục Tiên Thần, không đơn giản là khiến Thần Hư sợ hãi, càng làm cả trên dưới Thiên Đạo tông đều lâm vào sợ hãi.
Chỉ thấy Thần Hư bộ dáng thê thảm, cùng với dãy núi Thiên Đạo tông tan vỡ hơn phân nửa, đã có thể nói rõ rất nhiều thứ.
“Tông chủ thương thế như thế nào?”
Cung Huyền Thiên sắc mặt lo lắng hỏi.
Thần Hư khoát tay, thanh âm hơi suy yếu: “Bổn tọa không có vấn đề lớn, Lục Tiên Thần một kiếm đó chưa thật sự hạ tử thủ, bế quan mấy ngày liền có thể khôi phục gần hết.
Chỉ tiếc Thiên Đạo Ấn một lần nữa bị thương, thật sự muốn chữa trị cơ hội xa vời!”
Nói tới Thiên Đạo Ấn, Thần Hư là thật sự đau lòng.
Lúc trước Thiên Đạo Ấn bị hao tổn vẫn chưa chữa trị được, lần này hoàn toàn bị Lục Tiên Thần đánh nát, trấn tông chí bảo tan vỡ, mang đến ảnh hưởng cũng không nhỏ.
Nếu là ở mấy trăm năm trước, hậu quả này rất có thể sẽ ảnh hưởng căn cơ tông môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận