Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 4735 - Tế Thiên Đỉnh thứ chín (1)

Hôm nay.
Các cơ duyên này như không cần tiền, bộc phát ra theo kiểu giếng phun, toàn bộ tu sĩ đều đã quên nhiệm vụ trấn thủ Hỗn Loạn Cấm Khu, hướng về các cơ duyên đó điên cuồng đuổi theo.
Cùng lúc đó.
Có thần quang to lớn dựng lên ngút trời, một cổ đỉnh chậm rãi hiện ra.
“Đó là một tòa Tế Thiên Đỉnh cuối cùng!”
Có cường giả nhìn thấy trong Hỗn Loạn Cấm Khu xuất hiện cổ đỉnh đồng xanh, cuối cùng đã biết Thẩm Trường Thanh vì sao phải dẹp yên toàn bộ Hỗn Loạn Cấm Khu, thì ra đối phương là vì một tòa Tế Thiên Đỉnh cuối cùng.
Vừa nghĩ đến Thẩm Trường Thanh sắp tập hợp đủ chín tòa Tế Thiên Đỉnh, sắc mặt rất nhiều cường giả đều trở nên khó coi.
Lực lượng của Tế Thiên Đỉnh, bọn họ vừa rồi đã kiến thức được.
Tám tòa Tế Thiên Đỉnh, liền gạt bỏ ý chí cấm khu không nói, càng mang toàn bộ Hỗn Loạn Cấm Khu đều dẹp yên.
Hôm nay nếu để Thẩm Trường Thanh thật sự tập hợp đủ chín tòa Tế Thiên Đỉnh, uy lực của nó liền càng thêm khó có thể tưởng tượng.
Chẳng qua, tu sĩ khác tuy không muốn Thẩm Trường Thanh lấy được tòa Tế Thiên Đỉnh thứ chín, nhưng bây giờ ai cũng không có khả năng ngăn cản đối phương.
Nếu là ra tay, bọn họ không chút nghi ngờ mình sẽ bị Thẩm Trường Thanh chém giết ngay tại chỗ hay không.
Còn nữa chính là.
Hỗn Loạn Cấm Khu tan vỡ.
Rất nhiều cơ duyên tiềm tàng ở Hỗn Loạn Cấm Khu vô số năm tháng đều ùn ùn xuất thế, bọn họ cướp đoạt cơ duyên cũng không kịp, nào cam nguyện lãng phí thời gian đi tranh đoạt Tế Thiên Đỉnh.
Hơn nữa là ở dưới tình huống biết rõ không làm được, càng sẽ không đi làm chuyện như vậy.
Cho nên, khi Tế Thiên Đỉnh xuất thế, tuy là hấp dẫn ánh mắt không ít tu sĩ, nhưng bọn họ rất nhanh đã dời ánh mắt đi, tiếp đó truy tìm cơ duyên khác.
Bàn tay Thẩm Trường Thanh úp xuống, năm ngón tay bắt lấy tòa Tế Thiên Đỉnh kia, thứ sau cũng giống như đã phát hiện được thân phận Nhân tộc của Thẩm Trường Thanh, cho nên không có bất cứ sự phản kháng nòa, tùy ý bản thân bị thu vào trong Động Thiên.
Đến đây, Thẩm Trường Thanh xem như mang chín tòa Tế Thiên Đỉnh tập hợp đủ toàn bộ.
Sau đó, hắn mới nhìn về phía Hỗn Loạn Cấm Khu trước mắt.
Chỉ thấy thượng cổ cấm khu này hủy diệt chỉ còn lại một chút hỗn loạn quy tắc lưu lại, nhưng giống như bèo không rễ, hoàn toàn tiêu tán chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.
Về phần ý chí cấm khu cùng hỗn loạn thần linh, sớm đã tan thành mây khói, hoàn toàn không còn tồn tại.
Có thể nói.
Một trận chiến này.
Hỗn Loạn Cấm Khu đã bị hoàn toàn dẹp yên.
Mắt thấy có hào quang tỏa ra, Thẩm Trường Thanh cũng không ngồi xem mặc kệ, trực tiếp cách không trung hút lấy, mang rất nhiều hào quang nhét hết vào trong lòng bàn tay.
Các hào quang này có linh dược Thần Chủ, cũng có mảnh vỡ chí bảo tàn phá, đối với tu sĩ bình thường mà nói, đây là vô thượng chí bảo, nhưng đối với Thẩm Trường Thanh mà nói, chỉ có thể nói là có chút ít còn hơn không.
Dù sao đối với Thẩm Trường Thanh bây giờ mà nói, cho dù là linh dược cấp bậc Thần Quân cũng chỉ có thể nói một câu không tệ, chỉ có linh dược Thần Hoàng cùng cao hơn nữa, hoặc là thần dược trên linh dược, mới có thể tính là quan trọng.
Về phần cái gọi là mảnh vỡ chí bảo, thực ra cũng đều là một ít thứ tàn lưu lại sau khi thập nhị phẩm chí bảo tan vỡ, trải qua vô số năm tháng tiêu hao mài mòn, tuy vẫn giữ lại một bộ phận lực lượng, nhưng cũng không tính là gì nữa.
...
“Mau, đó là một mảnh vỡ nửa bước Bất Hủ, nếu có thể luyện hóa nó, tương lai rất có lợi đối với ngươi!”
Thanh âm dồn dập của Ngọc Vũ Thần Quân truyền đến, Hàn Nham giờ phút này đang ở trong hư không đuổi theo một đạo hào quang, đó rõ ràng là một cây linh dược trốn vào hư không.
Hôm nay nghe tiếng của Ngọc Vũ Thần Quân, Hàn Nham không có bất cứ do dự gì, trực tiếp đổi một phương hướng, hướng về một đạo hào quang khác truy tìm.
Chí bảo nửa bước Bất Hủ!
Đó là vô thượng thần binh có thể so với Thần Hoàng.
Cho dù là mảnh vỡ sau khi tàn phá của chí bảo bực này, đối với Thần Chủ mà nói cũng có tác dụng to lớn.
Cho nên.
Khi biết được ẩn chứa trong hào quang này chính là mảnh vỡ chí bảo nửa bước Bất Hủ, Hàn Nham không chút nghĩ ngợi liền bỏ qua linh dược mình ban đầu truy đuổi.
Dựa theo ý kiến của Ngọc Vũ Thần Quân, một cây linh dược kia chỉ là linh dược Thần Chủ đứng đầu mà thôi, tự nhiên không thể so với mảnh vỡ chí bảo nửa bước Bất Hủ.
Hào quang tốc độ rất nhanh.
Nhưng Hàn Nham ở phía sau nó đuổi theo không bỏ.
Một lúc sau.
Tốc độ của hào quang cũng dần dần chậm lại.
Cuối cùng.
Bàn tay Hàn Nham chộp một cái, trực tiếp bắt lấy hào quang vào trong tay.
Sau đó hắn mở bàn tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một mảnh sắt loang lổ vết gỉ, nhìn qua một cái, tựa như ve chai vứt bỏ ở trên đường không có ai sẽ nhìn thêm lấy một cái.
Nhưng mà, ở trong thần niệm cảm giác của Hàn Nham, mảnh sắt trước mắt lại ẩn chứa một luồng lực lượng kinh khủng đến cực điểm.
Giống như luồng lực lượng này nhẹ nhàng bùng nổ ra, thì có thể hoàn toàn phá hủy bản thân.
Rất hiển nhiên.
Đây là mảnh vỡ nửa bước Bất Hủ theo như lời Ngọc Vũ Thần Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận