Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 4562 - Đánh tới cửa (3)

Trong đại điện.
Ma Tôn ngồi một mình ở trên ngai báu, khi nhìn thấy Thẩm Trường Thanh đến, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn rốt cuộc có một tia biến hóa.
“Đã bao nhiêu năm rồi, cho dù thời kỳ thượng cổ, cũng chưa có bất cứ một tên Đạo Tiên nào dám một mình xâm nhập Hắc Ma thần tộc, ngươi là kẻ đầu tiên từ trước tới nay, chẳng lẽ ngươi thật không sợ bản tôn khiến ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này?”
“Thượng cổ là thượng cổ, bây giờ là bây giờ, thời đại đã thay đổi, Ma Tôn hẳn là so với bổn tọa còn rõ ràng hơn.”
Đối với lời của Ma Tôn, Thẩm Trường Thanh bật cười, chưa bị đối phương chấn nhiếp một chút nào.
Cho dù là luồng khí tức có thể khiến hư không đình trệ kia trên thân hắn, Thẩm Trường Thanh cũng coi như không thấy.
“Lại nói, bổn tọa cũng không cho rằng Hắc Ma thần tộc có tiền vốn lưu lại ta, nếu là Ma Tôn không tin hoàn toàn có thể thử một lần, xem xem rốt cuộc là Hắc Ma thần tộc trấn áp ta, hoặc là ta mang Hắc Ma thần tộc trừ tận gốc!”
Theo thời điểm một câu cuối cùng nói ra miệng, nhất thời liền có khí tức khủng bố từ trên thân Ma Tôn bộc phát ra, sát ý chấn nhiếp lòng người khiến nhiệt độ đại điện cũng hạ xuống tới điểm đóng băng.
Thân là Ma Tôn, sinh linh hắn chém giết lại nào chỉ ức vạn.
Trong đó cho dù là cường giả cấp bậc Thần Tôn, Ma Tôn cũng từng chém giết.
Vô số sinh linh ngã xuống ngưng tụ thành sát ý, nếu là tác dụng ở trên thân tu sĩ khác, đủ khiến đối phương hoảng sợ.
Cho dù là cường giả Thần Hoàng muốn ngăn cản, cũng không dễ dàng như vậy.
Chỉ tiếc, Thẩm Trường Thanh cũng trải qua giết chóc.
Mặc kệ ở hỗn độn hư không chém giết hỗn độn tà linh, hoặc là chinh chiến chư thiên, sinh linh ngã xuống ở trong tay hắn cũng là vô số kể.
Càng quan trọng hơn là, đạo của Thẩm Trường Thanh hôm nay chính là Sát Sinh Kiếm Đạo.
Khí tức giết chóc của Ma Tôn với hắn mà nói, tất nhiên là không có bất cứ tác dụng gì.
Khi nhìn thấy Thẩm Trường Thanh mặt không đổi sắc, phần sát ý chấn nhiếp lòng người kia đột ngột biến mất, trên mặt Ma Tôn có biểu cảm tán thưởng.
“Không hổ là thiên kiêu Nhân tộc, tâm tính quả thực không phải người thường có thể so sánh.”
“Lời thừa thì không cần nói nhiều, ta chỉ hỏi Thái Sơn rốt cuộc ở nơi nào?”
Giọng điệu đối với Ma Tôn tiền bối như vậy, Thẩm Trường Thanh không bận tâm chút nào, mọi người cũng không phải chưa từng giao thủ, làm bộ làm tịch cái gì.
Cho nên, Thẩm Trường Thanh căn bản không có ý tứ muốn nể mặt Ma Tôn.
Hơn nữa Thái Sơn có khả năng chính là ngã xuống ở trong tay đối phương, hắn càng không có ý tưởng nói chuyện hẳn hoi.
Nếu là xác định tin Thái Sơn chết, Thẩm Trường Thanh cũng không ngại trực tiếp mang Hắc Ma thần tộc lật cái đáy hướng lên trời.
Ma Tôn nói: “Tuyệt Tâm Ấn trên thân Thái Sơn là ngươi hạ nhỉ? Không ngờ môn bí pháp thượng cổ biến mất đã lâu này, thế mà bị ngươi nắm giữ.
Càng làm bản tôn không ngờ là, Nhân tộc lặng yên không một tiếng động mai phục cơ sở ngầm ngay tại trong tộc ta.
Nếu không phải bản tôn kịp thời, thật đúng là để ngươi lừa dối qua ải rồi.”
Lời của Ma Tôn, khiến sắc mặt Thẩm Trường Thanh càng thêm âm trầm.
“Nói như vậy, Thái Sơn đã ngã xuống trong tay của ngươi, nếu như thế, ngươi ta cũng không có gì để nói, trận chiến này liền để bổn tọa lại đến lĩnh giáo một phen cao chiêu của Ma Tôn!”
Dứt lời, kiếm ý kinh thiên từ trên thân Thẩm Trường Thanh lao ra, hư ảnh đại đạo thần thụ hiện ra, Đạo Quả tối đen như mực tản ra khí tức giết chóc đáng sợ đến cực điểm.
“Chậm đã!”
Ma Tôn đột nhiên mở miệng, khiến khí tức ban đầu tăng vọt của Thẩm Trường Thanh đột ngột dừng lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như cũ.
Đối với điều này, Ma Tôn cũng âm thầm đau đầu.
Hắn không ngờ Thẩm Trường Thanh làm việc cứng như vậy, nói ra tay liền muốn ra tay, căn bản là không cho mình dư địa nói thêm hai câu.
Nếu là tu sĩ khác giáp mặt, Ma Tôn căn bản không mang theo sợ hãi.
Cho dù Kiếm Tôn ở nơi này, hắn cũng dám đấu với đối phương một chút.
Dù sao đều tu luyện đến cảnh giới này, ai có thể sợ ai.
Thật sự ra hết con bài chưa lật, Ma Tôn tự hỏi hắn sẽ không thua Kiếm Tôn.
Nhưng Thẩm Trường Thanh lại khác.
Một trận chiến lần trước.
Ma Tôn tuy chưa ra hết con bài chưa lật, nhưng cường giả ra tay cũng không chỉ một mình mình.
Sáu vị Thần Tôn hợp sức cũng không thể trấn áp đối phương, có thể thấy được thực lực Thẩm Trường Thanh đáng sợ.
Hôm nay, ở dưới tình huống không có Thần Tôn khác.
Cho dù là Ma Tôn cũng phải thừa nhận.
Mình cho dù ra hết con bài chưa lật, cũng không có khả năng là đối thủ của Thẩm Trường Thanh.
Đây là một sự thật rất xấu hổ, nhưng lại không thể không thừa nhận.
Ở nội tình cảnh giới Thần Chủ, Thẩm Trường Thanh thật sự có thể xưng vạn cổ đệ nhất nhân, mặc kệ là bản thân Ma Tôn, hay là Kiếm Tôn, hoặc là thượng cổ đế quân, đều không bằng vị này trước mắt.
Cho nên, Ma Tôn chịu nhũn mình rất dứt khoát.
Hoặc là nói, hắn cũng không muốn bởi vì một ít việc nhỏ, tiếp tục xé rách da mặt với đối phương.
Trước mắt Thiên Ma bị vây khốn ở Thái Hư giới, U Minh lại đang không ngừng tấn công tường lũy chư thiên, nội bộ chư thiên đã không chịu nổi tiếp tục tiêu tiêu hao dần.
Nội loạn không thể được.
Nghĩ như thế, Ma Tôn dần dần bình tĩnh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận