Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 4913 - Thủy tổ thần tộc (1)

Chỉ bằng một người.
Có thể trấn áp một thần tộc đứng đầu.
Hơn nữa.
Ngũ Hành thần tộc đối với điều này cũng không thể không cúi đầu.
Tuy trong lòng Thủy Linh hoàng không muốn tin tưởng, nhưng nàng lại phi thường rõ, hôm nay Ngũ Hành thần tộc là thật không có tiền vốn ngăn cản Thẩm Trường Thanh, cho dù dốc hết toàn bộ nội tình thần tộc, kết quả cũng là tương tự.
Rất đơn giản.
Chỉ vì người trước mắt, được gọi là đệ nhất cường giả dưới lĩnh vực chư thiên.
Cho dù Thần Tôn giáp mặt, cũng phải tạm lánh mũi nhọn.
“Ngươi có tư cách làm chủ thay toàn bộ Ngũ Hành thần tộc sao?”
Bước chân Thẩm Trường Thanh hơi dừng lại, nhìn về phía Thủy Linh hoàng ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm.
Kẻ sau nghe vậy, cuống quít nói: “Bổn hoàng chính là hoàng của toàn bộ Ngũ Hành thần tộc, tự nhiên có tư cách làm chủ, chỉ cần Thẩm tông chủ bằng lòng rời đi từ đây, Ngũ Hành thần tộc ngày sau tất nhiên sẽ không là địch với Nhân tộc cùng Thiên tông nữa.
Nếu là Thẩm tông chủ không tin, bổn hoàng cũng có thể lập lời thề!”
Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Thủy Linh hoàng, Thẩm Trường Thanh bỗng nhiên cười.
“Ngươi chỉ cần trả lời bổn tọa một vấn đề, nếu có thể khiến bổn tọa hài lòng, như vậy buông tha Ngũ Hành thần tộc cũng không thành vấn đề.”
“Mời Thẩm tông chủ nói!”
Thủy Linh hoàng vẻ mặt vui vẻ, khuôn mặt vốn tuyệt đẹp hôm nay tỏ ra càng thêm tươi sáng động lòng người.
Thẩm Trường Thanh nói: “Nếu lúc trước bổn tọa ngã xuống ở U Minh, Ngũ Hành thần tộc ngươi sẽ bỏ qua cho Nhân tộc hay không?”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt Thủy Linh hoàng cứng lại, sau đó liền khôi phục như lúc ban đầu, nghiêm túc nói: “Đây là điều tất nhiên, tộc ta xưa nay không thích tranh đấu, cũng không có ý tưởng là địch với Nhân tộc...”
Ngay tại lúc Thủy Linh hoàng vừa dứt lời, chỉ thấy có hàn quang màu máu lao ra, nháy mắt tiếp theo nàng liền cảm giác được cổ mình chợt lạnh, sau đó trơ mắt nhìn Thẩm Trường Thanh cất bước đi tới, bàn tay to như quạt mo trấn áp hạ xuống.
Lúc này, Thủy Linh hoàng liền phát hiện tầm mắt mình biến ảo, chỉ thấy có một thân thể không đầu chiếu vào mi mắt.
Cảm giác quen thuộc, khiến Thủy Linh hoàng biết, đó chính là thân thể của mình.
“Vì... Vì sao...”
Khuôn mặt nàng dại ra, hoàn toàn không hiểu mình rõ ràng đã trả lời, vì sao đối phương còn muốn ra tay đối với mình.
“Rất đơn giản, câu trả lời của ngươi chưa khiến bổn tọa hài lòng!”
Thẩm Trường Thanh vẻ mặt lạnh nhạt nói một câu, sau đó năm ngón tay dùng sức, cái đầu tuyệt đẹp của Thủy Linh hoàng nhất thời vỡ tung.
Đầu tan vỡ.
Thi thể không đầu của Thủy Linh hoàng nhất thời hướng về Ngũ Hành thần tộc chạy đi.
Nhưng không đợi nàng thật sự rời xa bao nhiêu, đã có kiếm quang màu máu trảm vỡ hư không, hoàn toàn chém giết thân thể ngay tại chỗ.
Đến đây, vị hoàng giả Ngũ Hành thần tộc này ngã xuống.
“Hôm nay Ngũ Hành thần tộc phải diệt, ai tới kẻ đó chết!”
Thẩm Trường Thanh sau khi chém giết Thủy Linh hoàng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua chỗ sâu trong hư không, ánh mắt dọa người như vậy, khiến cường giả các tộc khác nghe tin mà đến đều kinh hãi không thôi.
Thủy Linh hoàng nói giết là giết.
Bóp chết đối phương so với bóp chết một con kiến không khó hơn gì cả.
Càng quan trọng hơn là.
Dung mạo Thủy Linh hoàng phóng mắt toàn bộ chư thiên cũng là đứng đầu, tuy tu sĩ cực ít sẽ động tâm vì sắc đẹp, nhưng cũng không đại biểu không thích thưởng thức đồ vật đẹp.
Đổi làm cường giả khác giáp mặt, muốn dứt khoát lưu loát như thế giết chết Thủy Linh hoàng, nhắm chừng cũng không làm được.
Lạt thủ tồi hoa!
Tàn nhẫn vô tình!
Các cường giả này đều âm thầm đóng nhãn tương ứng cho Thẩm Trường Thanh, đồng thời trốn càng thêm bí ẩn, không dám tiết ra chút khí tức nào, sợ sẽ chọc giận đối phương.
Một bên khác.
Thẩm Trường Thanh lạnh lùng cảnh cáo các cường giả này một phen, cũng chưa thật sự ra tay tiêu diệt tu sĩ các tộc.
Vừa lúc.
Các tộc khác tới đây xem cuộc chiến, cũng để bọn họ xem một chút, Ngũ Hành thần tộc rốt cuộc là bị mình tiêu diệt như thế nào.
Giết gà dọa khỉ.
Hủy diệt một thần tộc đứng đầu lánh đời, Thẩm Trường Thanh tin tưởng, cái này đủ chấn nhiếp rất nhiều thế lực rắp tâm bất lương.
Sau khi diệt Thủy Linh hoàng, trên người Thẩm Trường Thanh bộc phát ra lực lượng huyết khí khủng bố, hư ảnh đại đạo thần thụ từ trong dòng sông màu máu sinh trưởng, hình ảnh vốn nên hư ảo hôm nay trở nên ngưng thực không thôi.
Mỗi một cái lá cây của thần thụ che trời đều như do máu tươi ngưng tụ thành, đỏ tươi ướt át, tản ra khí tức giết chóc đáng sợ.
Ở dưới thần niệm Thẩm Trường Thanh khẽ động, toàn bộ cành lá hóa thành kiếm khí đáng sợ thổi quét toàn bộ chiến trường hư không, toàn bộ đại quân thần tộc tồn tại ở trong chiến trường hư không, đều bị luồng lực lượng này đánh giết ngay tại chỗ.
Ầm ——
Kiếm khí phá vỡ không gian.
Vô tận sinh linh ngã xuống.
Chiến trường hư không Ngũ Hành thần tộc khổ tâm kinh doanh nhiều năm, ở trước mặt một đòn này, hoàn toàn hóa thành bột phấn.
Sau khi phá diệt chiến trường hư không, ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Trường Thanh nhìn về phía thiên địa mênh mông trước mắt, tay phải nắm vào hư không, một thanh thần kiếm toàn thân màu đen chậm rãi xuất hiện ở trong tay hắn.
Dòng sông màu máu hội tụ.
Khí huyết vô số sinh linh ngã xuống trong chiến trường, ở lúc này đều như chịu một loại dẫn dắt vô hình, hướng về Ma Uyên thần kiếm ngưng tụ đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận