Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 2992. Thiên La hoàng, ngọc hư cổ kính! (2)



Chương 2992. Thiên La hoàng, ngọc hư cổ kính! (2)




Thực lực Thiên La hoàng, cho dù là Ngao hoàng cũng không có nắm chắc ứng đối.
Dù sao chỉ nhìn trạng thái của Kim Tí Thần Vương hôm nay, liền có thể kiến thức được thực lực đáng sợ của Thiên La hoàng.
Nếu không phải có Thẩm Trường Thanh, Long Ngao thị tộc lần này nói không chừng phải lật thuyền trong mương.
“Việc này chính là ngay từ đầu đã nói sẵn, Ngao hoàng không cần khách khí cái gì, bổn tọa chỉ làm việc mình nên làm mà thôi.” Thẩm Trường Thanh lắc đầu.
Ngao hoàng cười nói: “Lời tuy như thế, nhưng Long Ngao thị tộc trước sau gì cũng nợ Phù hoàng một cái ân tình, ngày khác Thiên tông có chỗ nào cần đến Long Ngao thị tộc, Phù hoàng cứ việc mở miệng.”
“Ngao hoàng có lòng rồi.”
Sau khi Thiên La thị tộc rút đi, một ít thị tộc khác rục rịch muốn ra tay, giờ phút này đều im lặng rút lui.
Không có cách nào cả.
Thẩm Trường Thanh hộ đạo cho Long Ngao thị tộc, thật sự là chuyện không thể giải quyết.
Dù sao vị này được xưng đệ nhất Thần Vương, mạnh như Thiên La thị tộc ở trước mặt hắn, cũng hoàn toàn không đủ.
Thị tộc khác mặc dù có ý muốn tranh đoạt lãnh địa thần tộc, nhưng bọn họ cũng rõ một sự kiện, đó là luận tới thực lực, thị tộc của bản thân chênh lệch không nhỏ với Thiên La thị tộc.
Thiên La thị tộc còn thất bại thảm hại, thị tộc khác liền càng không cần nhiều lời.
Rất nhanh.
Ba ngày thời gian đã trôi qua.
Ngoại trừ ngay từ đầu có Thần Vương thị tộc ra tay, trong hơn hai ngày thời gian sau đó, tất cả đều rất bình tĩnh, không có một chút sóng gió nào, hoàn toàn không như tông môn khác sau khi mới lập, bùng nổ ra chém giết tanh máu.
“Rốt cuộc kết thúc rồi!”
Chờ đợi ba ngày trôi qua, cho dù là bản thân Ngao hoàng, giờ phút này cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Trường Thanh nói: “Việc nơi đây xong rồi, bổn tọa cũng không ở lâu, cáo từ trước.”
“Phù hoàng đi thong thả.” Ngao hoàng không khuyên cái gì.
Sau đó, Thẩm Trường Thanh liền ngự không rời đi.
...
Trong đại điện Thiên La thị tộc.
Nơi đó có một tấm gương cổ bạch ngọc lơ lửng trên không, hình ảnh trong gương cổ không phải nơi khác, rõ ràng chính là cảnh tượng Long Ngao tông.
Chỉ thấy hình ảnh trong gương cổ bạch ngọc, giống như có tu sĩ đứng trên không, từ trên hướng xuống dưới quan sát Long Ngao tông, mang toàn bộ cảnh tượng trong tông môn đều thu vào đáy mắt.
Trong hình ảnh.
Thẩm Trường Thanh đạp không rời đi.
Ở lúc hắn sắp rời khỏi phạm vi Long Ngao tông, ánh mắt khẽ không thể phát hiện nhìn quét hư không một cái.
Một cái liếc mắt đơn giản, khiến hình ảnh trong gương cổ bạch ngọc hơi nhộn nhạo, như có tảng đá rơi vào mặt hồ bình tĩnh, dẫn lên từng trận sóng.
Thấy vậy, Thiên La hoàng tùy tay đánh ra một đạo thần quang, hình ảnh trong gương cổ bạch ngọc tiêu tán biến mất.
“Thực lực của vị Phù hoàng này thật sự đáng sợ, lấy lực lượng của Ngọc Hư Cổ Kính, Thần Chủ trở xuống hẳn không có bất cứ một tu sĩ nào có thể phát hiện mới phải, nhưng lại vẫn như cũ bị hắn phát hiện được động tĩnh.
Nếu không phải có cường giả cỡ này tọa trấn, Long Ngao thị tộc muốn chiếm cứ tông môn thần tộc, quả thực là si tâm vọng tưởng!”
Có Thần Vương Thiên La thị tộc nhìn một màn vừa rồi, sắc mặt có chút chấn động, tương tự cũng có không cam lòng.
Nếu không phải có Thẩm Trường Thanh nhúng tay, Thiên La thị tộc đã đuổi Long Ngao thị tộc đi, chiếm cứ tông môn thần tộc.
Nào đến nỗi giống như bây giờ sắp thành lại bại, ngồi xem Long Ngao thị tộc cười tới cuối cùng.
Thiên La hoàng thản nhiên nói: “Lãnh địa thần tộc chỉ là việc nhỏ mà thôi, lấy nội tình tộc ta thêm một cái lãnh địa thần tộc, bớt một cái lãnh địa thần tộc, đều không có ảnh hưởng gì lớn.
Long Ngao thị tộc vốn có hy vọng ở trong đại tranh thế gian lần này tấn thăng thần tộc, chỉ tiếc Quý An Thần Vương không dám ở trong chư thiên chứng đạo Thần Chủ, ngược lại là vào Tử Vong Cấm Khu đầu cơ trục lợi.
Hôm nay hắn ngã xuống ở trong Tử Vong Cấm Khu, cũng là vận mệnh dẫn tới.”
Lãnh địa của Cổ Hoang tông, Thiên La hoàng căn bản không phải quá mức để ý.
Thiên La thị tộc ra tay, cũng là ôm ý tưởng có thể cướp lấy thì cướp lấy, cướp không được thì thôi.
Hôm nay ảm đạm rút đi, Thiên La hoàng cũng sớm có đoán trước. So với lãnh địa Cổ Hoang tông, thật sự khiến hắn để ý, ngược lại là Thẩm Trường Thanh.
“Thiên tông Phù Dương được tôn làm đệ nhất Thần Vương, thực lực của hắn bổn hoàng xem như lĩnh giáo rồi, có thể thấy được chư thiên đồn đãi không giả, trừ phi bổn hoàng có thể chứng đạo Thần Chủ, nếu không tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Vì lãnh địa thần tộc trở mặt với cường giả cỡ này, không phù hợp lợi ích tộc ta.”
Thiên La hoàng nói.
Nghe vậy, Thần Vương ban đầu mở miệng nhíu mày: “Bệ hạ cũng không có nắm chắc đối phó Phù Dương sao?”
Ở trong mắt hắn, Thiên La hoàng chính là thiên kiêu kiệt xuất nhất Thiên La thị tộc mấy thượng cổ kỷ nguyên tới nay, chỉ cần đối phương muốn, chứng đạo Thần Chủ căn bản không thành vấn đề.
Cho dù Thiên tông Phù Dương danh tiếng vang dội, nhưng khi Thiên La hoàng chính mồm thừa nhận không bằng đối phương, vẫn khiến hắn cảm thấy không khoẻ.
Thiên La hoàng nói: “Thực lực của Phù Dương không thể nghi ngờ, Cổ Hoang thần tộc ba vị Thần Chủ cổ xưa ngã xuống, còn có Thánh thần tộc cùng Chu Phượng thần tộc đại bại mà về, đã nói lên tất cả.
Trong vô số năm tháng từ xưa đến nay, thiên kiêu có thể ở trong Thần Vương Nhất cảnh làm tới một bước này có thể đếm được trên đầu ngón tay.” Hết chương 2992.



Bạn cần đăng nhập để bình luận