Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 4197 - Sơn Hà Cầm (2)

Sau Thần Vương, mỗi một bước tích lũy thật ra đều là một cái lĩnh ngộ của bản thân đối với quy tắc, nếu có thể càng thêm dễ dàng tìm hiểu lực lượng quy tắc, thực lực tăng lên tự nhiên là nhanh hơn rất nhiều.
Sau đó, Thẩm Trường Thanh nhìn về phía chiến trường hai giới cùng cổng U Minh, trong mắt hiện ra một mảng biểu cảm nóng cháy.
Nếu hắn có thực lực giết vào U Minh, mang tử linh muốn xâm lấn chư thiên chém giết toàn bộ, như vậy chư thiên trao tặng nhất định là cực kỳ kinh người.
Chẳng qua, những chuyện này cũng không phải điều Thẩm Trường Thanh bây giờ nên nghĩ.
Nhìn tử linh đại quân còn sót lại trong chiến trường hai giới một lần, Thẩm Trường Thanh một bước đạp không, một lần nữa trở về thành lũy chư thiên.

Phía sau hàng rào chư thiên, trong một tòa cung điện cổ thành, Thẩm Trường Thanh đang ngồi khoanh chân, toàn bộ tâm thần đều tiến vào trong Động Thiên.
Chỉ thấy trong Động Thiên có một thanh thần kiếm ba thước cùng với một cái đàn cổ xuất hiện ở nơi đó, vô hình trung có khí tức khủng bố tràn ngập ra. Thần kiếm cùng đàn cổ rõ ràng chính là chí bảo trong tay hai vị tử linh hoàng giả.
Trong đó, thần kiếm bước vào nửa bước Bất Hủ, xem như tồn tại cùng cấp bậc với Cổ Hoàng Tháp. Đàn cổ thì yếu hơn một chút, chỉ là tương đương với chí bảo thập nhị phẩm đứng đầu.
Điểm đáng nói là, mặc kệ thần kiếm hoặc đàn cổ, đều thuộc về cùng một tính chất với Cổ Hoàng Tháp, đều không phải thuộc về hàng ngũ đạo binh.
Hôm nay hoàng giả nắm giữ hai món chí bảo đã ngã xuống, thần kiếm cùng đàn cổ đều thuộc loại vật vô chủ, nhưng thật sự muốn luyện hóa hai món chí bảo, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
So sánh với thần kiếm, đàn cổ tương đối dễ dàng luyện hóa hơn một chút.
Dù sao chỉ là một cấp bậc tương đương với Tế Thiên Đỉnh, Thẩm Trường Thanh có thể thoải mái luyện hóa Tế Thiên Đỉnh, tự nhiên có thể luyện hóa cổ cầm, thần kiếm mà nói thời gian cần dài hơn một chút.
“Tài liệu luyện chế Thiên Kiếm chính là lấy Cổ Hoàng Tháp làm căn cơ. Đàn cổ Linh âm Thần Hoàng lưu lại tuy không tệ, nhưng luận tiềm lực mức trần chỉ sợ là không bằng Thiên Kiếm.
Thần kiếm phẩm giai trái lại không chênh lệch nhiều với Cổ Hoàng Tháp, nhưng cho dù luyện nó vào trong Thiên Kiếm, nhắm chừng cũng khó mang đến thay đổi quá lớn cho Thiên Kiếm!”
Dung luyện thần binh, bù lại Thiên Kiếm, đây là ý nghĩ đầu tiên của Thẩm Trường Thanh.
Chính cái gọi là trăm con chim trong rừng không bằng một con chim trong tay, thần binh chí bảo thật ra cũng không phải càng nhiều càng tốt, nếu có thể hy sinh chí bảo dư thừa đổi lấy một món chí bảo đứng đầu, tính thực dụng không thể nghi ngờ tốt hơn rất nhiều.
Bất đắc dĩ.
Bản thân Thẩm Trường Thanh ở phương diện luyện khí thành tựu có hạn, cho dù có Cổ Hoàng Tháp chí bảo như thế làm phôi thai, cũng chỉ luyện chế ra một món chí bảo miễn cưỡng bước vào thập nhị phẩm.
Trước mắt cho dù thật sự dung luyện thần kiếm, đoán chừng cũng rất khó mang đến thay đổi gì cho bản mệnh thần binh.
Không biết sao, Thẩm Trường Thanh liền nghĩ đến thần cung.
“Thần cung có thể hợp sức với chư thiên thần tộc luyện chế thành lũy chư thiên, nói rõ trong thần cung nhất định là có luyện khí tông sư đứng đầu, nếu có thể khiến thần cung ra tay, ngược lại là có hi vọng tăng lên cấp bậc của Thiên Kiếm một phen.
Chẳng qua...”
Nghĩ đến tầm quan trọng của bản mạng thần binh, Thẩm Trường Thanh vẫn là không muốn mượn tay người khác.
Dù sao bản mạng thần binh không giống như chí bảo khác, nếu như người luyện chế có tâm tư gây rối gì, đối với bản thân mà nói cũng là phiền toái không nhỏ.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu thật sự, là Thẩm Trường Thanh không muốn bại lộ ra bản mạng pháp bảo.
Hơn nữa.
Cho dù dung nhập một món nửa bước Bất Hủ khác, bản mạng thần binh đoán chừng cũng sẽ không tăng lên quá nhiều, dù sao thần binh luyện chế không phải một cộng một bằng hai đơn giản như vậy.
Cho nên.
Thẩm Trường Thanh dập tắt ý tưởng dung luyện thần binh tăng lên bản mạng thần binh.
“Đợi đến ngày khác tìm được tài liệu cấp bậc Bất Hủ, lại đi dung nhập trong bản mạng thần binh, tăng lên mức trần của Thiên Kiếm.
Như vậy, cho dù là chỉ lấy máu thịt nuôi dưỡng, cũng có hy vọng tăng lên bản mạng thần binh tới cấp bậc Bất Hủ thật sự.”
Truyền thừa phương diện luyện chế, Thẩm Trường Thanh cũng không thiếu.
Binh Hoàng danh xưng luyện khí tông sư đứng đầu thời kỳ thượng cổ, đã từng bằng vào lực lượng bản thân, luyện chế ra Cổ Hoàng Tháp cấp bậc nửa bước Bất Hủ, đủ để chứng minh thành tựu của đối phương ở phương diện luyện khí.
Thẩm Trường Thanh đạt được truyền thừa Binh Hoàng, ngày khác nếu muốn ở phương diện luyện khí tiến thêm một bước, cũng không phải không thể được.
Chẳng qua, trước mắt chuyện chủ yếu cần làm, chính là luyện hóa hai chí bảo rồi nói sau.
Chỉ thấy Thẩm Trường Thanh trực tiếp mang đàn cổ từ bên trong động thiên lấy ra, sau đó liền đánh vào dấu ấn thần niệm của bản thân, muốn nhận chủ món chí bảo này.
Theo thần niệm hạ xuống, đàn cổ vang lên keng keng, bộc phát ra một dao động cường đại đến cực điểm, tựa như đang kháng cự cái gì.
Mặc dù đàn cổ không thai nghén linh trí giống như đạo binh, nhưng sau khi một món thần binh nuôi dưỡng tới trình độ nhất định, cũng có được bản năng nhất định.
Bây giờ đàn cổ phát hiện có tu sĩ muốn nô dịch bản thân, tự nhiên làm ra kháng cự.
Lực lượng cất giấu bên trong đàn cổ bộc phát ra, nếu như là tu sĩ Thần Chủ bình thường, thần niệm nhất định là tan vỡ trong khoảnh khắc, muốn cưỡng ép nhận chủ độ khó không thua gì lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận