Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 1569: Suy tính lần nữa (4)


Chương 1569: Suy tính lần nữa (4)
Duy nhất khiến hắn cảm thấy đáng tiếc là, lúc trước vị Hoàn Vũ Thần Vương kia ngã xuống, bởi vì là tự bạo, cho nên mình chưa thể đạt được bổn nguyên của đối phương.
Nếu không, có thể có được bổn nguyên một vị Hoàn Vũ Thần Vương, có thể phát huy ra tác dụng không nhỏ.
Ngoài ra, chém giết thần linh hỗn loạn, cũng không có cách nào đạt được bổn nguyên.
Dù sao bổn nguyên chính là bắt nguồn từ thần hỏa, nhưng thần linh hỗn loạn chính là quy tắc sinh ra, không có cái gọi là thần hỏa, tự nhiên liền không có khả năng đoạt lấy bổn nguyên.
Như vậy, các bổn nguyên kia trên người Thẩm Trường Thanh có được, trên cơ bản là dùng một cái thì bớt đi một cái.
“Nơi đây lực lượng quy tắc hỗn loạn đã suy yếu rất nhiều, nếu lão phu không đoán sai, nơi này hẳn chính là ngoại vi Hỗn Loạn Cấm Khu, không cần bao lâu, ngươi có thể rời khỏi chỗ này.”
Thanh Y cảm thụ được quy tắc hỗn loạn tràn ngập quanh mình, cuối cùng ra một cái kết luận.
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Trường Thanh có tính toán.
Rời khỏi Hỗn Loạn Cấm Khu là bước thứ nhất, bước thứ hai chính là ở dưới vạn tộc bao vây lặng yên rút đi.
Nhìn vào bên trong thân thể.
Bổn nguyên thần hỏa lệ thuộc Huyết Hồn nhất tộc, hôm nay đã ảm đạm đi không thôi, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Hơn mười ngày nữa, thần hỏa nên tắt rồi!”
Hắn thoáng đánh giá một lần.
Mười mấy ngày thời gian, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Nhỡ đâu ở lúc rời khỏi Hỗn Loạn Cấm Khu, nếu đụng tới phiền toái gì, trì hoãn thời gian dài, mình tất nhiên sẽ lộ tẩy.
Cách làm thỏa đáng nhất, chính là vận dụng bổn nguyên mới.
Vừa nghĩ tới đây, Thẩm Trường Thanh trầm tâm thần, nhìn về phía bổn nguyên trong bảng điều khiển, cuối cùng lựa chọn một bổn nguyên trong đó.
Bổn nguyên Thạch Trùng!
Giống với Huyết Hồn nhất tộc, Thạch Trùng nhất tộc cũng là phụ thuộc Bạch Ngọc thị tộc ban đầu.
Nhưng khác với bổn nguyên Huyết Hồn nhất tộc, bổn nguyên Thạch Trùng chỉ là Thần cảnh tầng bốn mà thôi.
Thực lực như vậy, thực sự có chút không đủ để vào mắt.
Nhưng hắn cũng không để ý nhiều như vậy, nguyên nhân lựa chọn tiểu tộc rất đơn giản, mục đích chính là không muốn dẫn tới động tĩnh quá lớn.
Về phần bị Thạch Trùng nhất tộc nhằm vào, Thẩm Trường Thanh trái lại không quá lo lắng.
Bên ngoài Hỗn Loạn Cấm Khu.
Tu sĩ chư thiên vạn tộc đã bày ra thiên la địa võng, mỗi một chủng tộc đều có khu vực bản thân phụ trách, phàm là bất cứ tu sĩ nào từ bên trong đi ra, đều sẽ bị vạn tộc điều tra.
“Lại có Thần Vương ngã xuống!”
Bạch hoàng thản nhiên nói.
Thần quốc rơi xuống, cho dù bọn họ không vào Hỗn Loạn Cấm Khu, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đối với điều này, Thần Chủ khác vẻ mặt lạnh nhạt: “Thần Vương ngã xuống là quá bình thường, chỉ cần có thể tìm được Nhân tộc kia là được, còn lại đều chỉ là việc nhỏ, sau cho bọn hắn một ít bồi thường là được.”
“Nếu là Thần Vương ngã xuống ở tay thần linh hỗn loạn trong, vậy thì thôi, nhưng nếu ngã xuống ở trong tay Thần Vương khác của vạn tộc, thì có chút nói không thông.”
Bạch hoàng khi nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên người mặt một vị Thần Chủ khác.
“Nếu như ta không nhìn lầm, mới vừa rồi xé rách không gian tiến vào hư không vô ngần, hẳn là lực lượng chỉ Chung Sơn thị tộc có nhỉ.
Tư Không thần tộc đối với điều này, có ý kiến gì không?”
“Ngươi cảm thấy bổn hoàng phải cho ý kiến thế nào?”
Huyết hoàng ánh mắt lạnh nhạt liếc hắn một cái, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Chư thiên vạn tộc, cá lớn nuốt cá bé, thực lực không đủ ngã xuống cũng không trách được ai. Không Tang thị tộc ban đầu phục kích Chung Sơn thị tộc, hôm nay có Thần Vương ngã xuống ở đây, đó là nhân quả.
Bạch hoàng nếu không phục, có thể vào Hỗn Loạn Cấm Khu.
Nhưng không biết ngươi còn có vận khí tốt, có thể từ trong U Minh đi ra hay không.”
Nói một phen, khiến sắc mặt Bạch hoàng âm trầm xuống.
Nói chuyện không bóc sở đoản.
Chuyện hắn bị đạo binh Chung Sơn thị tộc kéo vào U Minh, toàn bộ Thần Chủ ở đây đều biết rõ trong lòng, nhưng không có ai sẽ nhắc tới chuyện này.
Việc này nói trắng ra, vẫn rất mất mặt.
Nhưng Huyết hoàng lại không nể tình chút nào, công khai nói ra chuyện này, điều này làm mặt mũi Bạch hoàng cũng có chút không nhịn được.
Mắt thấy hai vị Thần Chủ sắp đánh nhau to, nhất thời có Thần Chủ đi ra hoà giải.
“Hai vị cần gì tranh chấp, trước mắt lấy tìm kiếm hành tung Nhân tộc kia là chính, nếu chúng ta nội đấu trước, để Nhân tộc kia tìm được cơ hội chạy thoát, như vậy mọi thứ chúng ta làm, liền hoàn toàn uổng phí.”
Nghe vậy, Bạch hoàng chỉ là lạnh lùng liếc Huyết hoàng một cái, sau đó theo bậc thang mở miệng: “Nếu không phải chuyện Nhân tộc quan trọng, bổn hoàng hôm nay nhất định phải phân cao thấp với ngươi.”
Đối với điều này, Huyết hoàng chỉ cười lạnh.
Hắn cũng không mở lời kích động nữa.
Dù sao Thần Chủ khai chiến, cho dù là một bên thắng lợi, cũng tuyệt đối sẽ không dễ chịu, cái giá phải trả trong đó không nhỏ.
Nói đến cùng.
Huyết hoàng cũng không có ý tứ thật sự muốn khai chiến với Hoàn Sơn thần tộc, ít nhất bây giờ không được.
Nếu như bị thần tộc khác tìm được sơ hở, vấn đề sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Lúc này, giọng nói già nua của Vân hoàng lại lần nữa vang lên: “Vạn tộc Thần Vương đã vào Hỗn Loạn Cấm Khu hồi lâu, tuy Hỗn Loạn Cấm Khu rộng lớn, nhưng lấy thủ đoạn của các Thần Vương không có khả năng không có một chút thu hoạch.
Bổn hoàng cho rằng, không bằng chúng ta ra tay suy tính một phen nữa, tìm đúng vị trí Nhân tộc kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận