Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 1190: Tuyên Cổ đại lục, tra xét (1)


Chương 1190: Tuyên Cổ đại lục, tra xét (1)
Nghe vậy, có cường giả Thanh Phong nhất tộc từ trong lòng lấy ra một tấm ngọc phù bóp vỡ.
Giữa dãy núi liên miên chập chùng, có thể thấy được những tòa cung điện nằm trong đó, uy áp đáng sợ đan xen trong dãy núi, khiến sinh linh khác không dám dễ dàng tiến vào.
Đây là lãnh địa Chúc tông của Chung Sơn thị tộc.
Đại điện Chúc tông.
Có người trung niên mặc trường bào màu vàng nhạt, cả người mơ hồ hào quang màu vàng, dáng vẻ uy nghiêm ngồi ngay ngắn ở nơi đó, ở phía dưới hắn, là có các cường giả thần thái nghiêm túc tương tự, đều tự ngồi ở một bên.
“Chuyện Chung Sơn Cừu, có kết quả thôi diễn chưa?”
Giọng nói uy nghiêm vang lên ở đại điện, giống như thanh âm thiên đạo, khiến không gian cũng khẽ chấn động.
Dứt lời, có ông lão tóc mai hoa râm, tuổi già sức yếu chậm rãi lên tiếng: “Thiên cơ hỗn loạn, căn bản không có cách nào thôi diễn ra, nhưng nhìn từ tin tức, Chung Sơn Cừu lần này chính là tới tử vong cấm khu rèn luyện.
Trước đó không lâu lại có tin tức truyền đến, trong tử vong cấm khu lại có tử vong triều tịch xuất hiện, thậm chí còn có Thần Vương đẫm máu.
Nếu là đoán không sai, hắn có khả năng là ngã xuống trong tử vong triều tịch, nếu thật là như thế, suy tính không ra cũng là bình thường.”
Bản thân tử vong cấm khu đã là quỷ dị khó lường, thời điểm bình thường cũng không suy tính được chút nào.
Đợi tới lúc tử vong triều tịch xuất hiện, không chỉ là tử vong cấm khu không suy tính được, cho dù phạm vi trăm vạn dặm bên ngoài tử vong cấm khu, thiên kích cũng hỗn loạn không chịu nổi, căn bản không cho phép suy tính.
Dứt lời, lại có cường giả mở miệng: “Tử vong triều tịch có sự khủng bố to lớn, Thần Vương đẫm máu, một tên Thần cảnh hãm sâu trong đó, quả quyết không có khả năng sống sót. Theo ta thấy, chuyện Chung Sơn Cừu ngã xuống không có vấn đề gì.
Trái lại sau khi hắn ngã xuống, bộ phận tín ngưỡng để trống ra đó của Thanh Phong nhất tộc, thật ra cần bàn bạc một chút.”
Nói đến tín ngưỡng, cường giả khác trong đại điện, ánh mắt đều dao động vài phần.
Đối với bất cứ cường giả nào Thần cảnh và trên nữa mà nói, tín ngưỡng đều là thứ tuyệt đối quan trọng, tín ngưỡng nhiều ít quyết định thực lực tăng trưởng mạnh yếu.
Mạnh như Chung Sơn thị tộc, lực lượng tín ngưỡng trong tay nắm giữ cũng là có hạn.
Hôm nay, có Thần cảnh khác ngã xuống, như vậy lực lượng tín ngưỡng để trống ra, là một cái bánh thơm tho.
Nghe vậy, ông lão nói chuyện trước hết mở miệng: “Tông chủ, Viêm Nhi tấn thăng Thần cảnh không đến ba trăm năm, đã là Thần cảnh tầng ba, nếu có thể lại được một bộ phận lực lượng tín ngưỡng, ngày khác tấn thăng Thần Vương nhất định hy vọng rất lớn, cho nên lão phu hy vọng...”
“Hắc, nhị trưởng lão nói đùa rồi, Chung Sơn Viêm là thiên phú không tệ, nhưng lực lượng tín ngưỡng hắn nắm giữ, bản thân đã gấp Thần cảnh khác vài lần, nếu lại tăng trưởng một bộ phận tín ngưỡng, tướng ăn không khỏi quá khó coi rồi nhỉ!”
Có cường giả cười lạnh.
Nghe vậy, ánh mắt nhị trưởng lão nhìn về phía đối phương lạnh như băng.
“Bản thân thiên tài nên có ưu đãi, nếu là tín ngưỡng cỡ này dùng ở trên thân kẻ tầm thường, mới là thật sự lãng phí.”
“Ngươi...”
Cường giả kia trợn mắt nhìn.
Cường giả khác ánh mắt lóe lên, đều đang cân nhắc sự việc, nhưng chưa chen vào nói.
Lúc này, có hào quang từ ngoài điện bắn đến.
Tông chủ Chúc tông một tay nắm lấy hào quang, ở trong tay hắn bày ra hư ảnh một tấm ngọc phù.
Thấy vậy, mặc kệ là nhị trưởng lão hoặc là cường giả khác, đều ngậm miệng không nói.
Ngọc phù đưa tin.
Xem ra là lại có tin tức gì đã xảy ra.
Sau một lúc, hư ảnh ngọc phù tiêu tán.
Giọng nói uy nghiêm của tông chủ Chúc tông vang lên: “Chuyện tín ngưỡng Thanh Phong nhất tộc không cần tranh cãi nữa, vừa có tin tức truyền đến, tượng thần sụp đổ một lần nữa khôi phục, Chung Sơn Cừu vẫn chưa ngã xuống.”
Dứt lời, các cường giả khẽ biến sắc.
Chung Sơn Cừu chưa chết?
Như vậy trước đó khắc khẩu, cũng liền không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
“Ta chính là Chung Sơn Cừu của Chung Sơn thị tộc, hy vọng các hạ đừng tự mắc sai lầm!”
“Thì ra là cường giả Chung Sơn thị tộc, mạo phạm rồi.”
“Ta chính là Chung Sơn thị tộc —— “
“Quấy rầy!”
Nhìn cường giả rời đi, Thẩm Trường Thanh lần đầu tiên phát hiện Chung Sơn thị tộc danh hiệu này là thật sự hữu dụng.
Công khai dùng ngũ phẩm đạo binh đi đường, quả thật là quá mức rêu rao một chút.
Nhưng mà, so với dùng nhất phẩm thần thông chạy đi, ngũ phẩm đạo binh không thể nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều.
Nguyên nhân lúc trước Chung Sơn Cừu ra tay với mình, hắn bây giờ cũng có một ít phán đoán.
Khả năng rất lớn, đó là nhìn trúng trên người mình nắm giữ thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai.
Chính bởi vì như thế, mới sẽ ở cuối cùng ra tay đánh lén, muốn mang thần thông lấy đến tay.
Nhất phẩm thần thông, cho dù là ở trong Chung Sơn thị tộc, cũng tính là thứ rất quý giá.
Thẩm Trường Thanh cũng coi như đã hiểu một sự kiện, đó là thần thông không thể dùng bừa, đặc biệt thần thông cấp cao, nếu thực lực không đủ, vậy chẳng khác nào trẻ con ba tuổi cầm vàng rêu rao khắp nơi.
Cường giả Thần cảnh, muốn tinh luyện ký ức thần hồn, quả thực là chuyện dễ dàng.
Cho nên, so với dùng nhất phẩm thần thông chạy đi, chẳng bằng dùng ngũ phẩm đạo binh còn thực tế hơn.
Ngũ phẩm đạo binh tuy cũng quý giá, nhưng không làm người ta điên cuồng như nhất phẩm thần thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận