Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 26: Thượng cổ di vật (length: 7369)

Trong nghị sự đường của Vân Yên Các, hai người vốn là bạn cũ đang ngồi đối diện, không còn chút thân thiết nào như trước.
Bạch Hoa nhìn Trần Mặc từ trên xuống dưới một lượt, “Không biết các hạ tôn danh là gì?”
“Hiện tại, ngươi cứ gọi ta là Mạc Trần đi.”
Trần Mặc nói thẳng: “Ban đầu ta chỉ định đến Vân Yên Các xem sao, nhưng lại nghe nói chuyện xảy ra gần đây ở Vân Yên Các nên muốn đến giúp các ngươi một tay.”
Bạch Hoa nhíu mày, “Vân Yên Các của ta không quen biết Mạc công tử, không biết vì sao ngươi lại…”
“Cô gái theo sau ta kia, ngươi cũng thấy rồi đấy, à, ta chỉ là muốn trốn khỏi nàng thôi.”
Trần Mặc cười khổ một tiếng.
Nghe vậy, mặt Bạch Hoa lập tức lộ vẻ hóng hớt, “Ha ha, trai trẻ nào chẳng đa tình, chuyện này ta thấm thía lắm, hiểu rất rõ, nhớ ngày đó, khi ta còn trẻ… khụ khụ, không nói chuyện cũ của ta nữa, nhưng, cô nương kia ta thấy cũng không tệ, ngươi lại bỏ nàng, thật có chút đáng tiếc…”
Cái này là cái kiểu gì vậy chứ… Khóe miệng Trần Mặc giật một cái, “Không nói chuyện này nữa, trước hết hãy nói về khó khăn của Vân Yên Các các ngươi hiện tại đi, ngươi kể cho ta nghe đầu đuôi sự tình đi.”
Bạch Hoa khẽ vuốt cằm, khái quát sự việc một cách đơn giản, Trần Mặc sau khi nghe xong, khẽ nhíu mày, bắt đầu suy tư.
“Thiên Hỏa Tông hiện tại là đệ nhất đại tông của Hãn Hải Đế Quốc ta, Mạc công tử có cách đối phó sao?”
Bạch Hoa một mặt chờ mong.
Trần Mặc khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhắm mắt suy nghĩ một lát, “Nói cách khác chuyến này Thiên Hỏa Tông chỉ vì bảo vật Thượng Cổ lưu truyền của Vân Yên Các ngươi mà đến, cũng chính là vì thượng cổ di vật à, à, đúng như ta nghĩ…”
Bạch Hoa lẳng lặng nhìn Trần Mặc chờ đợi hắn nói tiếp.
Bỗng nhiên, Trần Mặc mở mắt ra, “Ta có một biện pháp, chỉ sợ ngươi không có gan làm theo.”
Bạch Hoa vẻ mặt nghiêm túc, “Bây giờ Vân Yên Các ta đã đến lúc sống còn, ta còn sợ cái gì chứ? Mạc công tử cứ nói đừng ngại, chỉ cần có thể bảo toàn Vân Yên Các, dù phải bỏ mạng ta cũng không tiếc.”
“Tốt!”
Trần Mặc khẽ cười một tiếng, “Gần Vân Yên Các có bí cảnh không?”
“Có!”
Bạch Hoa suy nghĩ một lát rồi thành thật nói: “Ta nhớ là ở phía sau núi Vân Yên Các, có một chỗ bí cảnh, nhưng phải ba ngày nữa mới mở ra, Mạc công tử hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ thượng cổ di vật của Vân Yên Các ta nằm ở trong đó?”
Bạch Hoa nói rồi lại lắc đầu phủ định, bí cảnh đó tuy rằng lưu truyền từ lâu, nhưng Bạch Hoa đã từng đích thân đi vào, cũng không tìm được bảo vật gì.
Bên trong bí cảnh tuy có không ít thiên tài địa bảo, nhưng chỉ thích hợp với người tu hành dưới Ngũ phẩm.
“Ngươi cứ nói, thượng cổ di vật nằm ở trong đó.”
“Nhưng, nếu bị bọn họ nhìn thấu thì chúng ta chỉ sợ…”
Mặt Bạch Hoa đầy lo lắng.
Trần Mặc cười lắc đầu, “Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ ném một vật thật vào, để các ngươi có cái mà giao nộp.”
“Nhưng, trước đó, ngươi còn một chuyện quan trọng phải làm.”
“Chuyện gì?”
Bạch Hoa nhíu mày, hai tay có chút căng thẳng nắm chặt lại.
“Ta đoán không lâu nữa sẽ có một thế lực khác đến tìm ngươi, cũng vì chuyện thượng cổ di vật này, thực lực của bọn họ hoàn toàn không kém Thiên Hỏa Tông, đến lúc đó, ngươi cứ nói chuyện bí cảnh này cho bọn họ.”
Lời Trần Mặc khiến Bạch Hoa khó hiểu.
Thiên Hỏa Tông đã là đệ nhất đại tông của Hãn Hải Đế Quốc, vậy còn thế lực nào có thể so được với họ?
Cho dù có thì cũng không cần phải nhắm vào Vân Yên Các của bọn họ như thế chứ.
Bạch Hoa đang suy nghĩ thì một âm thanh từ ngoài nghị sự đường vọng vào.
“Báo!”
“Các chủ, ngoài sơn môn có một người muốn gặp, hắn nói hắn là trưởng lão Thôi Thành của Thiên Trận Tông.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Bạch Hoa bỗng nhiên trầm xuống, tên Thôi Thành hắn không quen, nhưng Thiên Trận Tông thì hắn rất rõ.
Ở Trung Châu, các phe phái có thể tự do qua lại, đều nhờ vào đại trận dịch chuyển của Thiên Trận Tông, có thể nói, ở Trung Châu, ngươi có thể không biết đến những thế lực như hai viện, ba các của Thiên Sư Phủ.
Nhưng tuyệt đối không thể không biết Thiên Trận Tông.
“Sao, sao Thiên Trận Tông lại tới…”
Mặt Bạch Hoa lộ ra một tia kinh hoàng, rồi lại nhìn về phía Trần Mặc, lẽ nào, mọi chuyện đúng như hắn nói?
“Mau đi đi, Thôi Thành kia cũng không có kiên nhẫn, nếu ngươi chậm chân thêm chút nữa, với thực lực của hắn, muốn diệt Vân Yên Các của ngươi là chuyện quá dễ dàng.”
Trần Mặc vừa dứt lời, Bạch Hoa không dám chậm trễ chút nào, vội vã chạy ra ngoài.
“Thôi Thành, xem ra, Thiên Cơ lão nhân đã thật sự đến Thanh Châu này, à, Thanh Châu này quả là khúc xương cứng, ngươi không chút do dự liền đến, chắc là vì nàng…”
“Chỉ không biết, chuyến đi lần này của ngươi, có tính cả chuyện ta đến không…”
Trong lòng Trần Mặc âm thầm suy nghĩ thì thấy Ngụy Nguyệt đã đi vào.
“Mạc Trần, chuyện của ngươi xong rồi à?”
Ngụy Nguyệt nháy mắt, hiếu kỳ hỏi.
Trần Mặc khẽ cười một tiếng, “Vẫn chưa, phải đợi thêm vài ngày nữa.”
“Sao lại lâu thế…”
Ngụy Nguyệt bĩu môi, “Có phải ngươi muốn thay Vân Yên Các giải quyết tai ương không, nếu vậy ta có thể làm giúp ngươi chuyện này, cái gì mà Thiên Hỏa Tông đúng không, bọn ta lúc đến cũng nghe thấy rồi, bọn chúng đang gây khó dễ cho Vân Yên Các.”
“Nếu ngươi đánh không lại, ta có thể ra tay, yên tâm, ta sẽ khiến bọn chúng câm miệng ngay.”
Ngụy Nguyệt quả quyết nói.
Trần Mặc nhẹ nhàng lắc đầu, “Chuyện này không cần ngươi nhúng tay, ta tự có cách đối phó.”
Trần Mặc nghĩ nghĩ, “Nếu ngươi đang gấp, có thể rời đi bây giờ, dù sao ta ở đây cũng có các chủ Bạch này là bạn cũ, sẽ không xảy ra chuyện.”
Ngụy Nguyệt sau khi nghe xong liền vội vàng lắc đầu, “Không được, bọn họ yếu quá, ta vẫn cứ ở lại cùng ngươi thì hơn.”
Thấy không khuyên được Ngụy Nguyệt, Trần Mặc cũng không cố nữa, ngồi trong nghị sự đường chờ khoảng hai khắc, đã thấy Bạch Hoa vội vã chạy về.
Trần Mặc xua tay bảo Ngụy Nguyệt đi trước, người sau sau khi biết ý liền rời đi, Bạch Hoa vội vàng tiến lên.
“Quả nhiên đúng như lời ngươi nói, Thôi Thành của Thiên Trận Tông cũng đến vì thượng cổ di vật của Vân Yên Các ta, hắn tuy nói chuyện khách khí hơn đám người Thiên Hỏa Tông, nhưng cũng đang ngấm ngầm uy hiếp ta, nếu ta không giao nộp, bọn hắn nhất định sẽ gây khó dễ cho ta.”
“Hắn có nhắc đến chuyện ta không?”
Trần Mặc hỏi.
Bạch Hoa vội gật đầu, “Có nhắc, nhưng ta rất lo lắng, nếu Vân Yên Các không đưa ra được thượng cổ di vật, bọn hắn sẽ…”
“Thượng cổ di vật sao?”
Trần Mặc cười nhạo một tiếng, đi lên trước mấy bước, đến một góc tường, nhặt cây gậy thiêu hỏa đen như mực dựa ở đó lên, “Ngươi có biết, vật này lưu truyền từ khi nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận