Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 104: Tinh phân thần y (length: 7705)

Sở Như Ly thu hồi nụ cười đểu giả trên mặt, đôi mắt đẹp hờ hững dò xét Trần Mặc một chút, "Ngươi chính là Trần Mặc?"
Nhìn vẻ mặt như hai người của Sở Như Ly, Trần Mặc không hiểu ra sao, chẳng phải vấn đề này đã hỏi rồi sao.
Tuy trong lòng có nhiều khó hiểu, nhưng hắn vẫn kiên định gật đầu.
Sở Như Ly liếc Trần Mặc với ánh mắt lạnh lùng, "Không phải ngươi muốn xem bệnh? Ai bị bệnh, gọi vào đi".
"Được".
Một bụng nghi hoặc, Trần Mặc quay người đi ra ngoài gọi hai anh em Triệu Hổ vào, mà Sở Nhược Mộng đương nhiên cũng hấp tấp chạy theo vào.
Vì có Trần Mặc và những người khác ở đó, nàng tự nhiên không bị đuổi, về phần thanh niên kia, thấy mọi người đi vào, tưởng rằng tâm tình Sở Như Ly tốt, mình chắc chắn có thể vào theo, thế là hớn hở bám theo sau lưng.
"Bốp" một tiếng vang giòn truyền đến, đã thấy Sở Như Ly lạnh lùng tung ra một chưởng, luồng gió mạnh mẽ đánh bay thanh niên kia ra ngoài, miệng hờ hững phun ra một chữ "Cút".
Sau đó, trong phòng trúc khôi phục bình tĩnh.
"Tỷ..."
Sở Nhược Mộng cười tủm tỉm nghênh đón, muốn ôm Sở Như Ly một cái thật chặt, nhưng không ngờ bị người kia một tay giữ đầu, đẩy ra sau, một lần nữa nói chữ "Cút".
Sau đó, Sở Như Ly đầu tiên là nhìn thấy Triệu Thanh Linh đang nằm trong ngực Triệu Hổ, hơi thở yếu ớt, lông mày hơi nhướng lên, "Đặt nàng lên giường đi".
Triệu Hổ ngơ ngác đứng đó không nhúc nhích, Trần Mặc nhắc lại một câu, cái gã đầu óc không nhanh nhẹn này lúc này mới nhẹ nhàng đặt em gái trong ngực lên giường.
Sở Như Ly bắt đầu chăm chú bắt mạch, Trần Mặc lẳng lặng đứng bên cạnh quan sát.
Sở Như Ly cau mày, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện vẻ khó chịu, "Kẻ rảnh rỗi đừng làm ồn, ra ngoài hết".
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, Trần Mặc cùng Triệu Hổ, Sở Nhược Mộng ba người đều bị đánh bay ra khỏi phòng trúc.
"Tình huống này là thế nào?"
Trần Mặc nhíu mày, đầy vẻ khó hiểu.
"Tỷ ta là người như vậy đó, tính cách lạnh lùng, tính tình cổ quái, ngay cả ta là em gái ruột còn khó tiếp cận được, đừng nói là ngươi..."
Sở Nhược Mộng lắc đầu, rồi lại tò mò nhìn chằm chằm Trần Mặc, "Nói mới nãy tỷ ta còn kéo ngươi vào... Các ngươi không có gì xảy ra chứ?".
"Không, không có gì".
Nghe đến đây, Trần Mặc toàn thân run lên, sắc mặt hơi mất tự nhiên, suy tư một lát rồi như nghĩ ra điều gì đó, chỉ tay vào đầu mình, "Có phải tỷ ngươi bị có vấn đề chỗ này không?".
Lúc vào cửa còn như cô nàng si tình đối với hắn giở trò, một lúc sau lại như tên cặn bã lạnh lùng đối xử với hắn.
Tinh thần phân liệt đến thế này, Trần Mặc không khỏi nghi ngờ, liệu Sở Như Ly có bị bệnh phân liệt tinh thần không.
"Tỷ ta không có vấn đề, ngươi mới có vấn đề đó!"
Thấy Trần Mặc nói xấu tỷ tỷ nhà mình, Sở Nhược Mộng lập tức tức giận, như mèo xù lông, cãi nhau với hắn không ngừng.
Két——
Lúc này, cửa phòng trúc bị đẩy ra, Sở Như Ly từ bên trong đi ra, "Nhặng xị cái gì?".
"Không, không có gì".
Sở Nhược Mộng mới vừa rồi còn hung hăng, khi thấy tỷ tỷ nhà mình liền sợ hãi, ngoan ngoãn như mèo con, trốn sau lưng Trần Mặc.
Trần Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, "Sở cô nương, thân thể Thanh Linh, không có gì đáng ngại chứ?".
Nghe vậy, sắc mặt Sở Như Ly dịu đi một chút, không còn giận dữ như vừa rồi, nàng khẽ gật đầu, thành thật nói: "Không có vấn đề gì lớn, nhiều năm qua chịu không ít tra tấn, thân thể phát dục không tốt, lại bị thương, cho nên mới thành ra như vậy, may mà trước kia nàng đã dùng linh đan, thân thể có chút chuyển biến tốt, ở chỗ ta an dưỡng nửa tháng là ổn thôi".
"Vậy còn hắn, nhờ cô giúp xem cho hắn".
Trần Mặc đẩy Triệu Hổ ra.
Do lâu ngày ở Triệu gia bị coi là vật thí nghiệm, thân thể Triệu Hổ xảy ra dị biến, cảm xúc dễ kích động, đầu óc cũng không còn bình thường, nếu không có Trần Mặc trông chừng, không biết chừng đã gây ra chuyện gì.
Sở Như Ly thoáng liếc Triệu Hổ một cái, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
Ánh mắt này, không khác gì ánh mắt mà Trần Mặc đã thấy Vân Xuân Thu nhìn nam nhân lúc trước.
Trần Mặc nghi hoặc, quay đầu nhìn tấm bảng gỗ trên cửa, dòng chữ đầu tiên, lẽ nào nàng thực sự không thích nam nhân?
Nhưng, vì sao lúc trước nàng lại kéo ta vào, còn giở trò...
"Sao, không chữa được sao?".
Trần Mặc bỏ qua những tạp niệm trong lòng, vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm Sở Như Ly.
"Có thể".
Sở Như Ly suy tư một lát, "Cái đó không tính là bệnh, do thể nội dung nạp huyết mạch dị thú, nên mới xuất hiện tình trạng hóa thú, đầu óc cũng bị tư tưởng của dị thú xâm chiếm, nếu muốn khôi phục bình thường, cần không ít thời gian...".
Sở Như Ly ngẩng đầu nhìn chằm chằm Triệu Hổ dò xét một chút, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng là thở dài một hơi thật sâu, miệng lẩm bẩm: "Thôi vậy, tuy không phải mong muốn của ta, nhưng các chủ giao phó không dám không tuân theo...".
Thiên Mặc Giáo, hoàng thành, nghị sự đại điện.
Vân Xuân Thu, Phong Bán Hạ, Mộc Thu Ca, Liễu Như Yên bốn vị Thánh nữ của Thiên Mặc Giáo tề tựu một chỗ, ngồi phía bên trái của nghị sự đại điện, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ sầu lo.
Ở bên phải nghị sự đại điện, Trương Long lưng đeo trường kiếm, tay cầm hồ lô rượu, từ tốn uống rượu với vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không quan tâm đến mọi chuyện.
Bên cạnh Trương Long, chính là Phúc bá, người vừa mới được Long Phi Vũ gọi tới.
Là thủ hộ thần của Kháo Sơn tông, vốn dĩ hắn không phải là người thích ngồi yên, bình thường hay đi du ngoạn khắp nơi, giờ nghe Trần Mặc gọi, tự nhiên không chút do dự bỏ lại tông môn, chạy thẳng đến đây.
Còn người có trách nhiệm triệu tập là Long Phi Vũ, vì bận bịu công việc triều chính của đế quốc không thể rời ra, bây giờ vẫn đang ở trong Thiên Long Hoàng Triều.
Tốp tốp——
Đột nhiên, hai bóng người vội vàng tiến vào nghị sự đại điện.
Một người là ngự y Tống Văn của Thiên Mặc Giáo, người còn lại là Tiểu Đậu Đinh, được Trần Mặc gọi đến để khám bệnh cho Liễu Vô Tâm.
"Tình hình thế nào rồi?".
Thấy hai người đến, Vân Xuân Thu lập tức đứng dậy, ba vị Thánh nữ còn lại cũng lập tức tiến lên, mặt đầy lo lắng hỏi han.
Tống Văn nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt không mấy tươi tỉnh, "Tình hình của bệ hạ không mấy khả quan, ta đã làm hết những gì có thể, tiếc là... Y thuật của ta có hạn".
Lời này vừa nói ra, tất cả các nàng đều ủ rũ.
Các nàng đều là những Thánh nữ nhận ân trạch của Liễu Vô Tâm, có thể nói, Liễu Vô Tâm là ân nhân cứu mạng của các nàng, hơn nữa, sau nhiều năm cùng chung sống, giữa các nàng như người thân, nhìn thấy tình trạng đối phương không khả quan, trong lòng không khỏi đau buồn.
"Tiểu Nguyệt, con có cách nào không?".
Đúng lúc các Thánh nữ đang thất thần, Phúc Bá từ nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng.
Vì thiếu gia đưa Tiểu Đậu Đinh đến để chữa bệnh cho Liễu Vô Tâm, chắc chắn, cô bé có chút bản lĩnh.
"Loại độc đặc chế này rất mạnh, dù là Nhất phẩm cũng có thể bị trúng độc, cổ trùng của ta cũng không thể hoàn toàn thanh trừ độc tố trong người nàng, trừ khi có thánh cổ ra tay..."
Lời của Tiểu Đậu Đinh vừa dứt, nhóm Thánh nữ vốn đã không còn hy vọng liền sáng mắt lên, nếu có thể tìm được thánh cổ, thì bệ hạ sẽ được cứu.
Không kịp suy nghĩ nhiều, như một phản xạ, các thánh nữ đồng thanh nói: "Thánh cổ ở đâu, ta sẽ đi tìm về!"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận