Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 31: Đem hắn linh hồn cùng ta buộc chặt cùng một chỗ (length: 7750)

Khi Trần Mặc và Mộc Thu Ca bốn mắt nhìn nhau, Mộc Thu Ca tỏ ra rất căng thẳng. Thứ nhất, nàng lo lắng đối phương sẽ ghét bỏ ánh mắt của mình. Thứ hai, nàng không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt là nam giới.
Chưa kể đến việc tiếp xúc thân mật như thế này.
Trong phòng văng vẳng tiếng cười quái dị chính là biểu hiện cho sự khẩn trương của nàng.
Nhưng đối mặt với Mộc Thu Ca như vậy, Trần Mặc cũng không hề tỏ ra khó chịu, thậm chí là không vui. Hắn cứ thế lặng lẽ nhìn nàng, không hề trốn tránh.
Dần dần, tiếng cười im bặt, nỗi sợ hãi và kinh ngạc trong lòng Mộc Thu Ca cũng dần dịu đi.
Mộc Thu Ca há miệng, muốn nói gì đó rồi lại thôi nhìn Trần Mặc. Nhưng chưa kịp lên tiếng, nàng đã nghe thấy hắn bình thản nói: "Bệnh ở mắt là do cổ trùng phản phệ, còn việc ngươi cười... chắc là do chú thuật phản phệ."
Trần Mặc nói trúng phóc, chính xác nguyên nhân, Mộc Thu Ca đang còn xoắn xuýt giờ phút này cũng không thể không lấy lại tinh thần, vô cùng bội phục nhìn Trần Mặc.
"Không, không sai, đúng, chính là vậy... Nhưng, nhưng điều này thì có liên quan gì đến đột phá?"
"Đương nhiên là có. Phàm cái gì dính dáng đến vu cổ chi thuật, cơ bản đều sẽ xảy ra tình huống phản phệ. Nhưng nó sẽ không như ngươi bây giờ, cứ kéo dài mãi thậm chí còn ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày... Đây cũng chính là lý do vì sao ngươi không thể đột phá Nhị phẩm."
"Ý ngươi là, ta, ta có thể chữa khỏi bệnh?"
Mộc Thu Ca nhìn chằm chằm vào đôi mắt chăm chú của Trần Mặc, có chút ngượng ngùng vén lọn tóc dài, che đi đôi mắt đen láy, "Nhưng, nhưng mà, ta đã thử mọi cách rồi, chính là không chữa khỏi."
Thiên Mặc Giáo dù sao cũng được coi là thế lực hàng đầu, có không ít người tài dị sĩ. Y sư cũng không hề ít. Mộc Thu Ca đã từng tìm y sư chữa trị nhưng không thể chữa trị triệt để được căn bệnh này.
Cũng bởi vậy, nàng đã mất lòng tin vào việc chữa bệnh, chỉ duy trì tình trạng hiện tại.
"Dù là mắt của ngươi hay việc ngươi cười, đều là triệu chứng bệnh. Ngươi cần chữa là căn bệnh gốc. Không loại bỏ căn bệnh gốc thì ngươi sẽ vĩnh viễn không thể khỏe được."
"Vậy, vậy căn bệnh gốc là..."
"Tinh thần lực."
Trần Mặc đưa ngón trỏ chỉ vào đầu mình, "Dù là vu cổ chi thuật hay thuật pháp, đều đi một con đường khác với khí võ. Bọn chúng không cần rèn luyện kinh mạch hay thể phách. Nhưng đối với việc nâng cao tinh thần lực lại rất khắt khe. Nếu không chú ý sẽ đi vào đường tà. Ngươi chính là một ví dụ điển hình."
Mộc Thu Ca buông thõng hai tay nắm lấy đầu gối mình, hơi dùng sức một chút, ngước mắt nhìn Trần Mặc. Trong sự ngượng ngùng ẩn chứa một tia chăm chú, "Vậy, vậy ta nên làm thế nào?"
"Nâng cao tinh thần lực."
Trong trí nhớ của Trần Mặc có rất nhiều cách nâng cao tinh thần lực, nhưng đối với người đã đạt tới Tam phẩm sắp tiến vào Nhị phẩm như Mộc Thu Ca, thì không có nhiều cách như vậy.
Ngoài ra, nàng còn cần một ít thiên tài địa bảo để hỗ trợ tăng cường tinh thần lực. Những điều này Trần Mặc tự nhiên không keo kiệt mà nói cho Mộc Thu Ca.
Trong hai canh giờ sau, Trần Mặc không hề giấu giếm, đem hết những gì mình biết nói cho Mộc Thu Ca. Còn nàng cũng cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ từng chữ một.
"Hôm nay đến đây thôi, ngươi về thử trước xem, nếu có thắc mắc gì thì cứ đến hỏi ta."
Trần Mặc tiễn Mộc Thu Ca. Vừa ra khỏi cửa, hắn đã thấy một bóng trắng bị ném ra từ phòng của Phong Bán Hạ.
Không sai, là bị ném ra.
Phong Bán Hạ lộ rõ vẻ ghét bỏ, "Khương Đông Lỵ, ngươi cút ngay cho ta, ta muốn tu luyện, đừng quấy rầy ta."
Dứt lời, cửa phòng 'Phanh' một tiếng đóng sầm lại.
Khương Đông Lỵ xấu hổ nhìn xung quanh. Vốn cho là không ai nhìn thấy nhưng không ngờ không chỉ có Mộc Thu Ca mà ngay cả Trần Mặc cũng đứng bên cạnh.
Trong khoảnh khắc, Khương Đông Lỵ vừa xấu hổ vừa tức giận, trong lòng thì muốn xù lông nhưng trên mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh. Nàng ho nhẹ một tiếng cố ra vẻ điềm tĩnh nói: "Tốt cho ngươi cái tên Phong Bán Hạ, trở mặt không nhận người quen à? Ta còn chẳng thèm ở cái phòng rách của ngươi."
Nói xong, Khương Đông Lỵ ngạo kiều khoanh tay trước ngực. Ngược lại, nàng nhìn về phía Trần Mặc, cố nặn ra vẻ tươi cười. Vừa định cất lời chào hỏi thì lại 'Phanh' một tiếng, cửa lại đóng sầm.
Lại một trận xấu hổ nữa.
Khương Đông Lỵ bực mình dậm chân, rồi lại nhìn Mộc Thu Ca, người đã đợi mấy canh giờ mới đi ra. "Thu Ca, ngươi ở trong phòng hắn lâu như vậy, có bị hắn làm gì không? Ta nghe Xuân Thu nói hắn là một tên háo sắc đấy."
Mộc Thu Ca nghiêng đầu suy nghĩ, khóe miệng nở một nụ cười, "Ha ha ha, đồ háo sắc à, không có cảm giác đó. Mà ngược lại, ta cảm thấy hắn rất ôn nhu. Hắn luôn tỉ mỉ chỉ cho ta cách tăng cường sức mạnh và cách giải quyết vấn đề hiện tại của ta..."
Khương Đông Lỵ hơi cau mày, ánh mắt thoáng chút bất ngờ.
"Ha ha ha, nếu có thể, ta muốn trói buộc linh hồn của hắn với ta, để hắn cùng với những con cổ trùng đáng yêu của ta, ở cạnh ta..."
Mộc Thu Ca đột nhiên cười một tràng quái dị khiến Khương Đông Lỵ rùng mình, lập tức nhớ đến dáng vẻ điên cuồng trước kia của nàng, lập tức không khỏi run rẩy.
"Hắn là người được bệ hạ coi trọng."
Khương Đông Lỵ nghĩ ngợi rồi nhắc nhở một câu.
Nghe vậy, khóe miệng Mộc Thu Ca lại nhếch lên một nụ cười quái dị. Nàng cười không ngừng, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra vẻ hoảng sợ, "Vậy, vậy ta không tìm hắn nữa."
Nói xong, Mộc Thu Ca run rẩy rời đi, ánh mắt vẫn còn chút không cam lòng.
Trần Mặc ngả lưng xuống giường.
Sau khi nói chuyện với Mộc Thu Ca mấy canh giờ, cổ họng hắn đã khô cả, lúc này cũng thấy mệt mỏi. Sau khi nằm xuống giường, cơn buồn ngủ kéo đến.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Trần Mặc đang muốn chìm vào giấc ngủ thì bị đánh thức. Hắn có chút không tình nguyện đứng dậy, mở cửa liền thấy ngay gương mặt ngạo kiều của la lỵ.
"Yêu Ly, có chuyện gì?"
Trần Mặc ngáp dài một cái, hỏi.
Khương Đông Lỵ tức giận dậm chân, "Ta tên là Khương Đông Lỵ, không phải Yêu Ly."
"À, ta biết rồi Yêu Ly. Vậy, rốt cuộc ngươi có chuyện gì?"
"Ngươi..."
Khương Đông Lỵ tức giận đến nghiến răng. Nàng nhăn nhó hồi lâu. Đang định lên tiếng thì thấy cửa phòng 'Phanh' một tiếng đóng sập.
Khương Đông Lỵ giận đến cắn răng. Nếu là bình thường thì nàng hoặc là quay người bỏ đi, hoặc là phá tan cửa phòng đánh cho đối phương một trận. Nhưng hôm nay, làm gì cũng không thích hợp. Nàng cẩn thận suy nghĩ, liền vội vàng gõ cửa.
Trần Mặc không kiên nhẫn mở cửa lần nữa.
"Chuyện gì?"
"Chuyện đột phá... Nếu ngươi nhất định muốn cùng ta giao lưu một phen, ta cũng không phải không thể..."
Lời còn chưa dứt thì lại 'Phanh' một tiếng, cửa đã đóng.
Khương Đông Lỵ giận đến nỗi mắt muốn tóe lửa. Lẽ nào không thể chờ người ta nói hết câu à?
Nhưng, khi nàng gõ cửa lần nữa thì lại chẳng có ai đáp lại. Người bên trong phòng dường như đã chết, không một tiếng động.
Không lâu sau, khi Khương Đông Lỵ dừng gõ cửa, lắng nghe một hồi thì nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ phát ra từ trong phòng....
Bạn cần đăng nhập để bình luận