Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 96: Ánh trăng sáng lực sát thương (length: 7778)

Mỹ nhân kế giả tạo: Tìm một mỹ nữ có dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, khuynh quốc khuynh thành để quyến rũ.
Mỹ nhân kế đích thực: Tìm một người con gái giống hệt như ánh trăng sáng của hắn, mặc bộ y phục lần đầu gặp gỡ, đứng trước mặt hắn cười nói: “Sao ngươi vẫn ngốc nghếch như xưa vậy?”.
Tô Đàn, ánh trăng sáng, người yêu thanh mai trúc mã của Miêu Phi Vũ, vào cái tuổi mà hắn yếu kém nhất, muốn dùng cả đời để bảo vệ người ấy, nhưng nàng lại chết đúng vào lúc hắn yêu nàng nhất.
Ngay khi Long Phi Vũ, Vân Xuân Thu bọn người cho rằng cô gái dung mạo không có gì nổi bật này không thể dùng mỹ nhân kế đối với người đàn ông kia, thì đã thấy nàng chỉ bằng một câu nói đơn giản, đã khiến Miêu Phi Vũ lần nữa rơi lệ đầy mặt.
Đôi môi tái nhợt của Miêu Phi Vũ khẽ run, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, nghe những lời nói ôn nhu ấy, thì mọi thứ trên đời đều không còn quan trọng, hắn dồn hết sức lực vặn vẹo thân mình, chỉ để nhẹ nhàng vuốt ve nàng một chút, chỉ để cảm nhận hơi ấm từ người yêu thuở nào.
Nhưng, cổ trùng trong cơ thể cùng với sợi dây thừng trói chặt hai tay hai chân lại khiến hắn không thể động đậy nửa phần.
Trần Mặc âm thầm liếc mắt ra hiệu với Tiểu Đậu Đinh, cô nàng hiểu ý, liền vội vàng tiến lên kéo Tô Đàn ra, vốn cho rằng người phụ nữ ngây dại này sẽ nghe lời, không ngờ rằng, nàng lại có chút không nỡ, hai tay tìm tòi mò mẫm về phía khuôn mặt của Miêu Phi Vũ.
Một khoảnh khắc ấm áp này, khiến trái tim đã lặng yên nhiều năm của Miêu Phi Vũ lần nữa bùng cháy, còn chưa kịp vuốt ve an ủi bao lâu, thì đã bị Tiểu Đậu Đinh kéo ra.
“Đừng, đừng mà, van xin ngươi, van xin ngươi, Trần Tam Táng, đừng để nàng rời xa ta, đừng để nàng rời xa ta nữa, ta đáp ứng ngươi, ta đều đáp ứng ngươi, ngươi nói gì ta cũng đều đáp ứng ngươi.”
Miêu Phi Vũ chật vật vặn vẹo thân mình, cuộn tròn thành một đống quỳ trên mặt đất dập đầu với Trần Mặc, trong giọng nói mang theo một chút khàn khàn, khắp mặt toàn là nước mắt.
Long Phi Vũ kinh ngạc trước sự thay đổi của Miêu Phi Vũ, còn Vân Xuân Thu luôn lặng lẽ đi theo phía sau cũng đã chấn kinh đến không thốt nên lời.
Vân Xuân Thu tự tin vào vẻ đẹp của mình, nhưng nàng lại không có niềm tin tuyệt đối rằng, mình có thể chỉ bằng một câu nói ngắn ngủi mà khiến đối phương yêu mình đến mức khăng khăng một mực, nguyện dốc hết tất cả.
Vân Xuân Thu nhìn phản ứng của Miêu Phi Vũ, lại nhìn vẻ mặt của Trần Mặc, trong lòng dâng lên muôn vàn sóng cả, đây, đây mới chính là mỹ nhân kế đích thực...
Trần Mặc cười, từ chiếc ghế đẩu nhỏ đứng lên, rồi đi tới trước mặt Miêu Phi Vũ đang ngồi dưới đất, nhìn vẻ mặt chật vật của hắn, cười nói: "Sao vậy, ngươi không trung thành với ân nhân cứu mạng của ngươi, Thiên Phạt nữa à?"
Hai mắt Miêu Phi Vũ đẫm lệ nhìn chằm chằm Trần Mặc, không nói một lời.
Trần Mặc biết, tuy nói Miêu Phi Vũ đã quyết định quy hàng mình, nhưng trong lòng dù sao vẫn còn một cái gai, nếu không nhổ bỏ, e là hắn sẽ không hết lòng hết dạ đi theo mình.
Trần Mặc quay đầu nhìn về phía Tiểu Đậu Đinh đứng sau lưng, cười hỏi: "Tiểu Đậu Đinh, ngươi nói cho ta biết một chút, ngươi đã tìm thấy Tô cô nương này ở đâu vậy?".
Tiểu Đậu Đinh không cần suy nghĩ, “Mầm Châu, núi Quá Yên”.
Con ngươi của Miêu Phi Vũ đột nhiên co rụt lại, không thể tin được ngước mắt nhìn về phía Tiểu Đậu Đinh, tựa hồ đang nghi ngờ nàng nói dối gạt người.
Núi Quá Yên có thể nói là một cứ điểm của Thiên Phạt ở Mầm Châu, trước đây, trước khi gia nhập Thiên Phạt, Miêu Phi Vũ chính là tu luyện trong núi Quá Yên, nơi đó còn có không ít người mới cùng có ý định gia nhập Thiên Phạt với hắn, cần phải trải qua tầng tầng tuyển chọn, không ngừng đột phá mạnh lên, mới có thể gia nhập Thiên Phạt.
Mà những người không thể gia nhập Thiên Phạt, hoặc là chết trận, hoặc là gia nhập Ảnh Các hoặc là Mạng Nhện.
Ngoài người mới, trong núi Quá Yên còn có không ít tù phạm bị bắt về...
Miêu Phi Vũ ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Đàn đang ngốc nghếch, có lẽ, nàng vẫn có chút thực lực, nhưng đầu óc đã không bình thường, căn bản không có khả năng trở thành người mới trong núi Quá Yên...
Càng truy đến cùng xuống, đầu óc Miêu Phi Vũ càng lúc càng đau nhức, hắn mơ hồ nhận ra được một âm mưu, nhưng, hắn lại không dám tin, không thể tin được, rằng Thiên Phạt từng cứu mạng và không ngừng vun trồng hắn lại làm ra chuyện như vậy.
Trần Mặc bình thản nhìn chằm chằm Miêu Phi Vũ, tiếp tục hỏi: "Tiểu Đậu Đinh, nói một chút xem ngươi đã tìm Tô cô nương như thế nào?".
Tiểu Đậu Đinh khẽ vuốt cằm, "Tô cô nương bị giam trong nhà lao ở núi Quá Yên, cùng với nàng còn có không ít tù phạm, lúc ấy vì cứu nàng, ta cùng đám thủ vệ bên trong đã đánh một trận, giết không ít người, cũng thả không ít người..."
Tiểu Đậu Đinh từ từ kể lại, lại nghe Miêu Phi Vũ hổ khu chấn động, nhà lao, Tô Đàn thật sự đã bị giam giữ, tại sao lại bị cầm tù, mà lại ở núi Quá Yên, trong cứ điểm của Thiên Phạt.
“Không, ngươi gạt ta, ngươi nhất định là gạt ta, đúng không?”
Miêu Phi Vũ ngước mắt nhìn chằm chằm Trần Mặc, tựa hồ đang chờ một lời nói dối từ hắn, nhưng, rất hiển nhiên, Trần Mặc không có ý định nói dối có thiện ý để hắn tin rằng, cái gọi là Thiên Phạt là ân nhân cứu mạng của hắn.
“Ta không cần phải lừa ngươi.”
“Không, nếu ngươi không gạt ta, vậy ngươi làm sao lại biết chính xác Tô Đàn ở trong nhà lao núi Quá Yên... Đúng rồi, nhất định là ngươi, là ngươi tìm người giả trang Tô Đàn, có phải hay không?”
Miêu Phi Vũ cuồng loạn gào thét một tiếng, lại giận dữ trừng mắt nhìn Tô Đàn.
Tô Đàn đứng sau lưng Tiểu Đậu Đinh khẽ giật mình, rồi hoảng sợ trốn ra phía sau nàng, “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ tức giận, Tiểu Vũ đừng tức giận có được không?”.
Quá đỗi ôn nhu, cho dù ngây dại, nàng vẫn ôn nhu như thế, những lời này, giống như lần đầu gặp gỡ lúc thiếu niên, mọi lửa giận đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc.
Miêu Phi Vũ cắn răng, mềm lòng không dám hung ác với Tô Đàn nửa phần.
“Nếu ngươi không tin, vậy ta bây giờ liền có thể mang nàng đi, nàng là tù nhân bị giam trong núi Quá Yên, nếu không phải người của Thiên Phạt trông coi, nói là muốn để dùng khống chế ai đó trong tương lai, e là nàng đã chết rồi, đã ngươi không tin, vậy ta bây giờ có thể đưa nàng đi, ta nhớ là, cách núi Quá Yên không xa có một ngôi mộ, vốn là lập cho nàng mà… Đã như vậy thì đừng lãng phí, thi thể trong mộ cũng nên trở về.”
Nói rồi, Trần Mặc đứng dậy tiến về phía trước định bắt lấy Tô Đàn đang có chút thấp thỏm lo âu kia, Miêu Phi Vũ thấy vậy, giọng điệu lập tức mềm nhũn ra, "Đừng, đừng mà, ta tin ngươi, ta tin ngươi.”
Trần Mặc “A” một tiếng, quay người nhìn về phía Miêu Phi Vũ, "Ta cho ngươi một canh giờ, ngươi cứ thoải mái xác nhận với nàng một chút, xem nàng có phải đúng là Tô Đàn cô nương của ngươi hay không…"
Trần Mặc nhẹ nhàng phất tay, để đám người còn lại rời khỏi nơi đây, sau đó lưu lại Tô Đàn, để Tiểu Đậu Đinh giải trừ cổ trùng trên người Miêu Phi Vũ.
Không còn cổ trùng khống chế, với thực lực của Miêu Phi Vũ thì không cần bao lâu đã bẻ gãy được hết sợi dây trói trên người.
Tô Đàn sau khi bị ngây dại thì vô cùng sợ người lạ, Tiểu Đậu Đinh ở cùng nàng nhiều ngày lúc này mới quen được một chút, đi đâu cũng đều muốn đi theo, nhưng khi nhìn thấy Miêu Phi Vũ lại vô cùng thân cận, thậm chí còn muốn ở cùng hắn.
Có lẽ, nàng đã quên đi tất cả, nhưng thủy chung không hề quên đi yêu hắn.
Trần Mặc lưu Tô Đàn lại, quay người muốn rời đi thì vứt lại một câu, “Ta không đề phòng, ngươi có thể tùy thời mang theo Tô cô nương của ngươi rời đi, bất quá, nếu thế thì ngươi sẽ bỏ lỡ chân tướng, cũng như cơ hội để nàng khôi phục bình thường...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận